Đường Đường Vẫn Chưa Muộn - Chương 2
4
“Đừng cắn nữa, chảy máu rồi.” Một lúc lâu sau, cậu thanh niên cười nhạo bản thân, đầu ngón tay dịu dàng của cậu ấy lướt qua môi dưới đang bị tôi cắn chặt.
“Thôi bỏ đi, coi như hôm nay tôi chưa nói gì cả.” Tống Trì buông lỏng sự kìm kẹp của mình đối với tôi, giọng nói cậu ấy mang theo chút nghẹn ngào khiến người ta mềm lòng.
Cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn não bộ, khi Tống Trì muốn rời đi thì tôi liền nắm lấy tay cậu ấy.
Từ nhỏ Tống Trì đã là người có cảm xúc ổn định, kiêu ngạo, mạnh mẽ và lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt đau buồn như vậy của cậu ấy.
Trong lòng tôi chua xót, còn khó chịu hơn cả lúc bị Quý Yến làm nhục trước mặt mọi người.
“Chị, chị đồng ý rồi sao?” Tống Trì nhìn bàn tay đang bị tôi nắm chặt, đáy mắt lóe lên tia sáng vui mừng.
Giọng nói run rẩy vì căng thẳng, tôi không biết phải giải thích hành động vô thức của mình như thế nào.
Nhưng tôi không thể không thừa nhận, tôi không hề bài xích tình cảm và những cử chỉ thân mật của Tống Trì.
Tống Trì mượn thế hai tay đang siết chặt, dùng sức kéo một cái, kéo tôi vào trong ngực cậu ấy.
Lớp áo mỏng manh của mùa hè dường như không đủ để che giấu hơi ấm phảng phất từ cơ thể đang độ thanh xuân rực lửa của cậu thiếu niên.
Eo Tống Trì thật thon gọn, không chút mỡ thừa, hơi thở nóng hổi phả vào tai tôi khi cậu ấy thì thầm: “Chị, làm thế nào đây, bây giờ tôi thật sự muốn hôn chị.”
“Không… Không được.” Tôi kinh ngạc trước mức độ lươn lẹo của Tống Trì, tôi cố gắng nói bằng giọng mạnh mẽ nhất có thể nhưng chân lại mềm nhũn, hụt hơi.
Tống Trì vùi đầu vào vai tôi, cậu ấy bật cười, đôi môi dường như lướt qua cổ tôi, giọng nói trầm thấp:
“Vậy mai hẹn hò có được hay không?”
Tôi cảm thấy tim mình đập loạn xạ, như thể sắp nhảy ra khỏi cổ họng, liền gật đầu bừa.
Con người luôn thích sự thỏa hiệp, so với hôn nhau, từ “hẹn hò” vốn cũng rất táo bạo nhưng bỗng chốc trở nên dễ chấp nhận hơn nhiều.
“Ngoan lắm.” Tống Trì lưu luyến buông tay tôi ra, cậu ấy tiễn tôi về đến tận cửa, ánh mắt cậu ấy cứ nhìn chằm chằm, như sói đói phát sáng, khiến người ta sởn gai ốc.
Mãi đến khi thay đồ ngủ nằm trên giường, tôi vẫn không thể tin được những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Chỉ trong một đêm, tôi đã mất đi bạn trai ba năm, nhưng lại có được bạn trai mới…
Mở WeChat, tôi lướt lên lướt xuống đoạn trò chuyện với Tống Trì.
Lần trò chuyện cuối cùng là ba tháng trước, cậu ấy nói mẹ cậu ấy mời tôi đến nhà ăn cơm.
Lúc đó, Quý Yến đã giật điện thoại của tôi và từ chối, nói rằng tối nay tôi phải ở bên cạnh cậu ta vì hôm nay là sinh nhật cậu ta.
Tống Trì… lúc đó cậu ấy đã nghĩ gì nhỉ…
Âm thanh chuông quen thuộc đột ngột vang lên, tôi nhận ra mình đã vô tình nhấn vào cuộc gọi video.
Tôi hoảng loạn định cúp máy thì đầu dây bên kia đã kết nối.
Hiện ra trước mắt là làn hơi nước mờ ảo, lướt qua xương quai xanh gợi cảm của cậu thanh niên, những giọt nước đọng lại trên cơ bụng săn chắc, bàn tay thon dài đưa xuống phía dưới, khuất sau màn hình…
Cú “sốc” thị giác mạnh mẽ khiến khuôn mặt tôi lập tức đỏ bừng như mông khỉ.
Tôi len lén nhìn xung quanh, không hiểu sao lại không tắt máy ngay lập tức, mà còn chạm hai lần vào màn hình.
Tống Trì bên kia cũng cuối cùng nhận ra có gì đó không ổn, khẽ mở mí mắt, cậu ấy nhìn tôi qua màn hình.
Không còn bị che khuất bởi cặp kính gọng vàng, ánh mắt cậu thanh niên toát ra vẻ xâm lược đáng sợ.
Cuộc gọi video ngay lập tức bị ngắt kết nối.
“Vô tình chạm vào điện thoại nên tự kết nối” Vài phút sau, Tống Trì gửi tin nhắn: “Cậu nhìn thấy gì rồi?”
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh đáp: “Không có, điện thoại bị lag, chẳng nhìn thấy gì cả.”
Bên kia hiện lên dòng chữ “đang nhập”.
Tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề này, vội vàng nhắn lại: “Chúc ngủ ngon.”
Sau đó, tôi đỏ mặt tắt điện thoại, lấy chiếc váy ngắn giấu trong tủ ra đặt bên giường, bắt đầu mong chờ ngày mai đến.
5
Nếu như sớm biết sẽ gặp Quý Yến và Thẩm Đóa, tôi nhất định sẽ không hẹn hò ở thủy cung.
Thẩm Đóa hôm nay ăn mặc còn tinh xảo hơn lần trước, tay trong tay với Quý Yến, hình như đang nói về điểm thi thử đại học, vẻ mặt rất phấn khích.
Chỉ là Quý Yến có vẻ không hứng thú lắm, giọng điệu qua loa cho xong chuyện.
Bên cạnh là bạn thân của Thẩm Đóa và bạn của Quý Yến.
Cả nhóm hùng hổ đi từ góc đường tới.
Tôi không muốn dây dưa với bọn họ, cộng thêm chứng sợ giao tiếp xã hội bỗng dưng tái phát, tôi bèn quay đầu bỏ đi, lại bị Thẩm Đóa gọi lại:
“Lớp trưởng, trùng hợp vậy, cậu cũng ở đây à, còn đi cùng con gái nữa chứ, sao không giới thiệu một chút?”
“Đây là lần đầu tiên mình thấy bên cạnh lớp trưởng có người khác giới thân thiết như vậy đấy.”
Tống Trì lạnh lùng từ chối: “Xin lỗi, cậu ấy hơi ngại.”
Tôi quay lưng về phía Quý Yến và Thẩm Đóa, tim đập như trống đánh.
Ngày thường tôi luôn mặc đồng phục, hôm nay lại mặc váy ngắn và áo hai dây, đeo khuyên tai, còn dùng máy uốn tạo kiểu tóc đơn giản.
Họ nhất thời không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Giọng điệu của bạn thân Thẩm Đóa có chút ghen tị khó phát hiện ra: “Đều là bạn học cả mà, có gì phải ngại chứ.”
“Vừa rồi bọn tôi đang ước chừng điểm, anh Quý được 690, Đóa Đóa được 665, còn lớp trưởng thì khỏi phải nói, chắc chắn trên 700 rồi. Cô bạn gái này, vì là bạn của lớp trưởng, chắc hẳn cũng rất ưu tú nhỉ, cậu ước chừng được bao nhiêu điểm vậy?”
Tống Trì nhận ra sự do dự của tôi, lạnh nhạt đáp: “Không có chuyện gì nữa, bọn tôi đi trước đây.”
“Đừng vội vàng thế chứ lớp trưởng, đúng là có chuyện này.” Bạn thân của Quý Yến cười hì hì tiến lên vỗ vai Tống Trì:
“Giáo viên chủ nhiệm ăn cơm với ba tôi có tiết lộ, nói trường Thanh Bắc đã liên hệ trước với trường mình, lớp chúng ta năm nay có hai nhân tài xuất sắc, văn phòng tuyển sinh sẽ sớm bắt tay vào việc chiêu mộ, lớp trưởng, chúc mừng cậu và chó Quý trước nhé.”
Mọi người đều cười theo.
Chỉ có Thẩm Đóa thở dài:
“Điểm của Trần Đường chỉ sau A Yến, nếu như tâm lý cậu ấy ổn định, cố gắng một chút nói không chừng cũng có thể thi đậu Thanh Hoa, cũng sẽ không bị A Yến bỏ như vậy, tiếc là…”
Quý Yến không kiên nhẫn ngắt lời cô ta: “Cậu nói nhiều quá đấy.”
Thẩm Đóa có chút tủi thân: “A Yến, cậu cứ nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh lớp trưởng làm gì vậy, có xinh đẹp hơn nữa thì cũng là cô gái mà lớp trưởng dẫn theo…”
Quý Yến không đáp lại cô ta.
Tim tôi như thắt lại, nắm chặt lấy vạt áo.
Cho đến khi Quý Yến dè dặt gọi: “Trần Đường?”
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng vỡ vụn.
Tôi bất đắc dĩ quay người lại.
Giống như dự đoán, nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc.
6
Bạn thân của Thẩm Đóa là người kinh ngạc nhất, mắt tròn xoe, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Không phải chứ, Trần Đường, sao lại là cậu thế. Lần trước mình vừa nói anh Quý thích con gái cá tính, cậu thế mà đã nhanh chóng chiều theo sở thích của cậu ấy rồi, còn lôi kéo cả lớp trưởng xuống nước nữa.”
“Cậu có thể yên phận một chút được không, đừng có quấy rầy hai vị thần của lớp chúng ta nữa. Tôi đã nói rồi mà lần trước chia tay dứt khoát như vậy, hóa ra là muốn bắt cá hai tay, ở đây chờ sẵn cơ à, chắc là phải vất vả lắm mới dò hỏi được lịch trình của anh Quý nhỉ.”
Nghe cô gái kia chất vấn như nã pháo.
Tôi không nhịn được thầm nghĩ: Với năng lực tưởng tượng phong phú như vậy, bình thường cô ta viết văn, chắc là rất khó không lạc đề nhỉ…
Bạn thân Thẩm Đóa vừa dứt lời, Quý Yến nhìn tôi từ trên xuống dưới, khóe miệng cậu ta hiện lên nụ cười thích thú, đôi mắt hoa đào đa tình của cậu ta hơi nheo lại:
“Trần Đường, tôi biết trong thời gian ngắn cậu khó có thể quên được tôi, nhưng không còn cách nào khác, cha mẹ tôi chỉ chấp nhận con dâu học trường top 985 trở lên.”
“Hay là như vậy, để tôi liên lạc trường luyện thi cho cậu, cậu ôn tập lại một năm…”
Một nam sinh trong nhóm cà lơ phất phơ tiếp lời: “Ôn thi còn lãng phí một năm, hay là ủy viên học tập đi giao đồ ăn cùng tôi luôn đi.”
Bạn học bên cạnh huých cậu ta một cái: “Ủy viên học tập da dẻ trắng nõn như vậy mà đi giao đồ ăn gì, chi bằng đến khách sạn của cha tôi làm phục vụ, một tháng chín nghìn tệ, ủy viên học tập, cậu thấy thế nào?”
Tôi nghiêm túc đáp: “Tuy rằng xa nhà một chút, nhưng Thanh Bắc cũng tạm được, tôi vẫn nên tiếp tục học hành thì hơn.”
Bạn thân của Thẩm Đóa bật cười thành tiếng: “Trần Đường, điểm thi đại học sắp có rồi, cậu còn tự lừa mình dối người à, bây giờ mạnh miệng như vậy, đến lúc bị vả mặt thì thật mất mặt đấy.”
Tôi: “…”
Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của tôi và Tống Trì, tôi không muốn lãng phí thời gian vào những cuộc tranh cãi vô bổ, bèn nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo của Tống Trì.
Cậu thiếu niên hiểu ý, tự nhiên nắm lấy tay tôi, nhìn mọi người qua cặp kính gọng mảnh: “Chúng tôi đi trước đây.”
Trong đám đông vang lên vài tiếng “Trời ơi”.
Bạn thân của Thẩm Đóa lộ vẻ mặt như fan only bị tổn thương, buột miệng: “Lớp trưởng, sao cậu lại thân mật với đứa con gái học trường kém cỏi này vậy, chỉ vì cậu ta là hàng xóm của cậu thôi sao?”
Quý Yến gắt gao nhìn chằm chằm vào tay tôi và Tống Trì đang nắm chặt.
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay và ánh mắt dò xét của mọi người khiến vành tai tôi nhanh chóng nóng bừng.
“Từ bao giờ mà tình cảm chị em láng giềng của hai người lại tốt đến thế?” Quý Yến như thể gằn từng chữ một từ kẽ răng.
Tống Trì không để ý đến cậu ta, cậu ấy khẽ nhếch mép và nghiêng người nói nhỏ với tôi: “Chị, lát nữa muốn đi đâu?”
Bị phớt lờ, trong mắt Quý Yến lóe lên tia giận dữ:
“Lớp trưởng, Trần Đường thích tôi ba năm rồi, dạo này điểm thi đại học lại sắp có, tình trường sự nghiệp đều gặp cú sốc lớn, cậu là em trai của Trần Đường, giúp tôi an ủi cậu ấy một chút.”
Tống Trì đẩy gọng kính, ý cười lạnh nhạt: “Yên tâm, nhất định tôi sẽ an ủi chị gái thật tốt.”
Cậu cố tình nhấn mạnh hai chữ “an ủi”.
Lời nói ấy lọt vào tai tôi, lại khiến tôi cảm thấy xấu hổ như bị thiêu đốt, hai má không khỏi nóng ran.
“Nóng quá, tôi muốn đi ăn kem.” Tôi thuận miệng kiếm đại một cái cớ, kéo Tống Trì đi ra khỏi thủy cung mà không ngoái đầu lại.