Đường Cùng Tìm Thấy Lối Thoát - Chương 3
Khi trở về, anh Vũ đã đi.
Tôi từng khóc lóc cầu xin anh cả đừng đưa anh Vũ về nhà nữa. Nhưng anh lại túm cổ áo tôi, mắng rằng tôi không biết điều.
13
Sau khi nghe điện thoại của anh Vũ, anh cả không quay lại nữa. Trong ngăn kéo mà anh mở có một ít tiền mặt, đủ để ba người chúng tôi cầm cự một thời gian.
Mẹ hiện đã mang thai 27 tuần, dự kiến sẽ sinh vào giữa mùa đông giá rét. Tôi e rằng mùa đông năm nay sẽ không dễ chịu chút nào.
Tháng 11 trời bắt đầu lạnh, ban đêm phải đốt than để sưởi ấm. Cũng may nhà nhỏ, chỉ cần một bếp than nhỏ là đủ, không tốn bao nhiêu tiền.
Đã một tuần rồi, cả anh cả và bố đều không về. Tôi đành nhờ cháu trai bà An giúp mang than.
Hôm nay, sau khi đốt lò xong, tôi mở một khe nhỏ ở cửa sổ để thông gió.
“Đóng lại, lạnh lắm.” Anh hai bất ngờ nói.
“Không được, đóng kín dễ bị ngộ độc.”
“Ngộ độc là gì?”
“Không có gì. Đóng kín thì ấm, ấm quá thì nóng, không tốt.”
Anh hai ngơ ngác nhìn cửa sổ, dường như hiểu mà cũng không hiểu.
“Anh hai, mình uống thuốc rồi đi ngủ nhé.” Tôi bước tới lấy lọ thuốc của anh, nhưng phát hiện bên trong chỉ còn khoảng năm, sáu viên.
Tôi vội kiểm tra lại lịch, không đúng, thuốc của anh hai đáng lẽ phải đủ dùng trong một tháng nữa.
“Anh hai, thuốc của anh đâu?”
Anh giơ tay chỉ về phía mẹ, nói: “Mẹ một viên, anh một viên, khỏi nhanh.”
Trong đầu tôi vang lên tiếng sấm, hóa ra anh đã hiểu sai. Đây là lời tôi từng nói với anh. Khi mới bắt đầu, anh không cho tôi đút thuốc cho mẹ, nên tôi đã bảo rằng: “Mẹ một viên, anh một viên, vậy cả hai sẽ mau khỏe.”
Không ngờ anh lại tưởng tất cả thuốc đều giống nhau và đã đưa cả phần của mình cho mẹ.
Haloperidol, khi sử dụng lâu dài, sẽ gây suy giảm trí nhớ. Chẳng trách mẹ tôi ngày càng giống người bị Alzheimer.
Trong khi đó, anh hai vì không uống thuốc thường xuyên, tình trạng của anh ngày càng tệ hơn.
Tôi lặng lẽ dọn dẹp vỏ thuốc, nhưng trong lòng ngổn ngang. Tiền trong nhà không đủ để mua thêm thuốc cho anh. Tôi đành đợi bố về rồi tính tiếp.
14.
Giờ ra chơi, cô chủ nhiệm gọi tôi lại.
“Tiểu Huệ, em cần tham gia học buổi tối. Điểm thi tuần vừa rồi của em giảm 17 hạng, thầy dạy Hóa còn phản ánh em ngủ gật trong giờ học.”
Từ trước đến nay, vì hoàn cảnh gia đình, tôi được miễn học buổi tối, nhưng lần này kết quả quá kém. Tôi phải năn nỉ mãi, cô mới đồng ý cho tôi thử một tuần, nếu điểm thi tuần tới cải thiện thì sẽ xem xét lại.
Buổi tối về nhà, anh hai vừa lạnh vừa đói, mẹ thì lớn tiếng chửi bới khi thấy tôi về.
Tôi mặc kệ, nhóm bếp, hâm lại đồ ăn, dọn dẹp xong xuôi thì đã hơn một giờ sáng.
Cả đêm mẹ vẫn không ngừng mắng tôi, nói rằng trong năm chị em của bà, không ai kém cỏi như tôi.
Tôi không trách bà.
Gia đình mẹ có năm chị em gái và một em trai. Nghe nói cậu út từng để ý con gái của trưởng thôn, nhưng nhà gái yêu cầu phải mua nhà trên huyện mới chịu cưới.
Tiền sính lễ của dì tư không đủ, nên ông bà ngoại đã gả mẹ tôi, khi đó mới 18 tuổi, cho bố tôi – người đã cưới qua hai đời vợ, chỉ vì bố tôi đưa sính lễ cao. Mẹ tôi thậm chí còn từng khoe với dì tư vì điều đó.
Trong suy nghĩ hạn hẹp của bà, con gái chỉ là thứ có thể định giá và đem bán.
Tan học buổi tối đã hơn 8 giờ rưỡi, tôi thử nhờ cháu trai bà An chăm sóc mẹ và anh hai giúp mình một tuần. Nhưng bà An nói bà có bệnh cũ, mùa đông lưng đau đến mức không đứng thẳng được.
Thế nhưng, theo lời cháu bà kể lại, đúng ngày hôm sau tôi nhờ vả, bà đã chơi mạt chược cả ngày.
Không còn cách nào khác, tôi đành thử dạy anh hai tự hâm cơm. Trước đây, anh chỉ mất một tuần để học cách tự đi vệ sinh, nên tôi nghĩ việc bật bếp gas cũng không khó lắm.
“Anh hai, anh đói không?”
“Đói.” Tôi cố tình không cho anh ăn sáng, hy vọng cơn đói sẽ kích thích sự khao khát đối với thức ăn của anh.
“Muốn ăn cơm thì vặn cái này. Anh nhìn này, vặn ra là có lửa, thấy không?”
“Lửa, lửa!” Anh hai vỗ tay, trông rất phấn khởi.
“Đúng rồi, rồi anh ngồi đây chờ. Đợi khi nào thấy khói bốc lên thì tắt đi.”
“Tắt đi!” Anh hăng hái lặp lại, nhưng ngay sau đó anh đưa tay vào lửa.
Một tiếng thét đau đớn làm mẹ tỉnh giấc:
“Thằng hai, lại đây, bị sao thế để mẹ xem nào!”
Giọng mẹ đầy lo lắng, nhưng trong tai tôi nghe lại cực kỳ chói tai.
Anh hai chạy đến ôm tay kêu đau, nhưng không nói gì về việc tôi dạy anh bật bếp.
Tôi không bỏ cuộc, bôi ít kem đánh răng lên tay anh, đợi anh bình tĩnh lại rồi tiếp tục dạy.
Thế nhưng, sau vài lần thử, anh chỉ học được cách bật bếp gas, nhưng mỗi lần thấy lửa lại hoảng loạn chạy ra ngoài. Tôi đành phải bỏ ý định.
Trong khoảng thời gian đó, anh cả có về nhà. Lần này, anh lại cho mẹ uống thuốc, và tôi đã không ngăn cản.
15.
Hôm đó, vừa về đến nhà, tôi liền nhận ngay một cái tát từ bố. Ông quát lên rằng tôi không cho mẹ và anh hai ăn, còn dám nhốt anh hai.
Tôi ấm ức khóc, vừa khóc vừa nói mẹ dạo gần đây không muốn ăn vì bị buồn nôn.
Có lẽ vì quá muốn giải thích để thoát tội, tôi đã vô tình để lộ việc anh cả cho mẹ uống thuốc.
Hôm sau, bố không đi làm. Liên tiếp mấy ngày sau đó, ông đều ở nhà. Thậm chí, ông còn hỏi bác sĩ xem mẹ có thể mổ lấy đứa bé được không. Đổi lại là ánh mắt khinh thường của bác sĩ.
Một ngày nọ, bà nội ghé qua, hỏi xin chứng minh thư của bố, nói là để làm bảo hiểm gì đó cho ông.
Trước khi đi, bà không quên cằn nhằn tôi một hồi, vẫn là những lời cũ: “Cuộc sống tốt đẹp như vậy mà sống thành ra thế này.”
Ông nội và bà nội sinh muộn, chỉ có một con trai duy nhất là bố tôi.
Người vợ đầu của bố tôi qua đời khi sinh nở, người vợ thứ hai lại mắc bệnh kỳ lạ rồi mất. Vì vậy, nhà ông bà đã bỏ ra số tiền lớn để cưới mẹ tôi, khi đó còn rất trẻ.
Bà mối nhận tiền của ông bà ngoại, nói rằng mẹ tôi có số mệnh tốt, dễ sinh nở. Gia đình bà nội cũng vì vậy mà chịu chi rất nhiều để cưới mẹ về.
Năm thứ hai sau khi cưới, mẹ mang thai. Bác sĩ trong làng nói là thai đôi, cả nhà đều vui mừng khôn xiết.
Ai ngờ, mọi điều tốt đẹp đều kết thúc vào mùa đông năm anh hai lên bốn tuổi.
16.
Căn nhà thuê của chúng tôi có hai phòng. Bố mẹ và anh hai ngủ ở phòng ngoài, anh cả ngủ phòng trong, còn tôi ngủ trên chiếc giường gấp trong bếp.
Phần lớn sách vở của tôi để trong phòng anh cả, nhưng vì anh chê chật chội, nên đã nhét hết chúng dưới gầm giường.
Gần đây, tôi cần ôn lại sách giáo khoa lớp 10, nhưng không thể tự mình di chuyển được tấm ván giường.
“Bố, giúp con dời giường một chút được không?”
“Phiền phức.” Ông nói vậy, nhưng vẫn bước lại giúp tôi.
Hôm nay bố tâm trạng rất tốt, vì sáng nay vừa nhận được tiền trợ cấp.
Chiếc giường kêu kẽo kẹt khi bị dịch chuyển. Sách vở lẫn đĩa CD rơi lả tả xuống đất. Một cuốn tạp chí rơi ngay trước chân bố, bìa của nó trông rất phản cảm.
Ông nhặt lên, phun một bãi nước bọt: “Thằng ranh này.”
Thực ra, anh cả đã đọc những thứ này từ khi còn rất nhỏ. Hồi đó, vì bố mẹ bận làm và đưa anh hai đi chữa bệnh, tôi và anh cả đều ở với ông bà nội.
Không biết anh lấy những cuốn tạp chí đó từ đâu, trên bìa là các chị gái ăn mặc hở hang. Những bộ đồ đó giống hệt với những thứ anh từng bắt tôi mặc sau này, nhưng anh chưa bao giờ cho tôi xem các cuốn tạp chí.
Mỗi lần tôi nói muốn mách với ông nội, anh đều đè tôi xuống, khiến tôi không thở nổi. Vì sợ hãi, tôi chưa bao giờ dám hé răng với ai.
Về sau, chính anh là người khiến các hộ lý bỏ việc. Anh luôn cố tình chạm vào họ, khiến họ chỉ làm được ba, bốn lần là bỏ đi.
Tôi luôn cảm thấy, trong lòng anh cả tồn tại một con quái vật, một khi bộc phát sẽ bị dục vọng nuốt chửng hoàn toàn.
Chiều hôm đó, bố một mình lục tung phòng trong, cho đến tối mới xách theo nửa bao tải đồ rời đi.
Trước khi đi, ông trừng mắt nhìn tôi đầy căm ghét: “Đồ vô dụng!”
17.
Kết quả thi tuần thứ hai được công bố, điểm số của tôi không những không tăng mà còn giảm.
Cô chủ nhiệm lại tìm tôi nói chuyện, không chỉ bắt tôi tiếp tục học buổi tối, mà còn giao thêm bài tập cho tôi.
Tối hôm đó, vì buổi nói chuyện với cô chủ nhiệm, tôi về nhà muộn hơn thường lệ. Trời đột ngột trở lạnh, tôi co ro trong chiếc áo bông cũ kỹ, từng bước lê bước về nhà.
Chiếc áo này là của mẹ. Từ năm bốn tuổi, tôi đã không còn được mặc quần áo mới.
Khi gần đến nhà, tôi thấy đèn trong nhà vẫn sáng. Thở phào nhẹ nhõm, tôi nghĩ vậy là mình không phải rửa bát trong bóng tối.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, sợ làm ai đó tỉnh giấc mà lại bị mắng.
Không ngờ, cả ba người đều như đang ngủ. Bố gục đầu trên bàn, còn anh hai thậm chí nằm luôn trên sàn.
Tôi rón rén bước đến lay anh hai, nhưng dù tôi gọi hay lay thế nào, anh cũng không tỉnh. Tôi bắt đầu hoảng loạn, quay sang gọi bố. Cả người ông nồng nặc mùi rượu. Tôi vừa kéo tay ông, ông đã ngã nhào từ ghế xuống đất.
Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện cửa sổ duy nhất trong nhà đã bị đóng kín!
Đêm hôm đó, tiếng kêu cứu xé lòng của tôi vang vọng khắp khu nhà.
18.
Tại cửa phòng cấp cứu.
“Cô bé, còn ai khác trong gia đình không?” Bác sĩ nhìn tôi trong bộ đồng phục học sinh cấp ba, hỏi.
“Chỉ còn bà nội, nhưng bà già yếu lắm, không đi được. Anh trai em đang trên đường đến đây. Có chuyện gì cứ nói với em.”
“Đưa đến quá muộn, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Tôi òa khóc ngay tại bệnh viện, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. Nhưng tôi vẫn gắng gượng đứng dậy, nói với bác sĩ rằng bố mẹ tôi là những người rất tốt, họ luôn muốn giúp đỡ người khác cả khi đã qua đời. Tôi muốn giúp họ hoàn thành tâm nguyện.
Anh cả ký vào thỏa thuận hiến tặng, bao gồm hiến tạng và hiến thi thể.
Anh không còn lựa chọn, bởi vì đoạn ghi âm trong tay tôi đủ khiến phần đời còn lại của anh sống không bằng chết.
19.
Ngày thứ hai sau khi bố qua đời, bà nội cũng mất vì quá đau buồn. Ai nấy đều than thở: “Cả gia đình giờ chỉ còn hai anh em, thật đáng thương.”
Tôi quỳ trước linh đường, dùng sức bấu vào đùi mình. Tôi sợ rằng chỉ cần lơi tay một chút, tôi sẽ bật cười.
20
Đúng ngày làm lễ đầu thất, tôi giao đoạn ghi âm cho cảnh sát, tận mắt chứng kiến anh cả bị bắt đi.
Bố mẹ, không biết khi các người trở về vào đêm đó, liệu có nhìn thấy không?
21.
Trước khi rời khỏi thành phố, tôi ghé qua nghĩa trang.
“Em sẽ không đến nữa đâu. Anh hai, bảo trọng.”
Tôi đặt cây kẹo mút trong túi trước bia mộ, ngước nhìn bầu trời:
“Ông nội, con tự do rồi!”
Nếu nói rằng 18 năm qua tôi sống trong bóng tối, thì tia sáng duy nhất trong cuộc đời tôi chính là ông nội và anh hai.
Khi còn nhỏ, ông thường mua kẹo cho tôi. Mỗi lần tôi muốn chia kẹo, ông đều nói không ăn, bảo rằng chờ đến khi Huệ Huệ lớn sẽ mua lại cho ông.