Đường Cùng Tìm Thấy Lối Thoát - Chương 1
01.
Người thực hiện kiểm tra là bác sĩ tại trung tâm dưỡng lão trong khu, mặc dù bố tôi đã nhiều lần dặn họ không được tiết lộ ra ngoài, nhưng chẳng mấy chốc cả xóm đều biết.
Chúng tôi sống trong một tòa chung cư cũ kỹ, cách âm vốn đã kém, chưa kể đến chuyện truyền miệng.
“Nếu tôi mà phải thay bỉm cho vợ mình, có đánh chết cũng không nghĩ đến chuyện đó.”
“Hôm qua tôi còn mắng con trai mình, nhìn người ta kìa, thế này còn làm được. Còn nó thì sao?”
“Chị Triệu, đừng nói vậy. Nếu tôi mà bị liệt, thà để chồng mình ra ngoài tìm còn hơn. Thật không hiểu lão Trương nghĩ gì!”
“Ôi dào, tắt đèn thì cũng như nhau thôi.”
Mọi người bật cười ầm ĩ.
“Khụ khụ, con gái nhà họ Trương về rồi đấy, càng lớn càng xinh nhỉ.”
Những người đang đánh bài trong phòng vội vàng im lặng khi thấy tôi đi ngang qua. Tôi giả vờ không nghe thấy, nhanh chóng bước qua.
“Bố, anh hai, con về rồi!” Tôi cầm túi đồ ăn vào bếp, chuẩn bị làm cơm tối.
Từ khi biết mẹ mang thai, bố tôi không đi làm nữa, suốt ngày chỉ hút thuốc, uống rượu, say vào thì đánh người.
Trước đây chỉ đánh tôi, nhưng dạo gần đây, ông hay đóng cửa lại và đánh anh hai, vừa đánh vừa mắng anh là đồ súc sinh.
02.
Nhà tôi nhỏ lắm, chỉ cần liếc mắt là thấy hết. Hôm nay đến lịch nhân viên chăm sóc đến, nhưng tôi chẳng thấy ai.
Bố tôi hầu như ở ngoài kiếm tiền cả ngày, cả ba anh em chúng tôi đều đi học, vì vậy đã thuê một người chăm sóc đến ba lần một tuần.
“Bố, người chăm sóc không đến ạ?”
“Đuổi hắn đi rồi, không biết xấu hổ!”
“Bố, thật ra chú Lưu cũng khó khăn lắm, nghe nói chú ấy từng vào tù, vợ con đều bỏ đi, tìm được công việc này cũng không dễ dàng.”
Bố tôi ngẩn ra một chút rồi quát: “Cút, ai cho mày dạy đời tao?”
“Thế ai giúp mẹ vệ sinh bây giờ?”
“Không phải còn mày sao? Đừng tưởng học được vài chữ mà có thể làm gì to tát. Mơ đi.”
Trước đây, đã có nhiều người chăm sóc được thuê về. Ban đầu là các cô gái trẻ, sau đó là các bà dì, mãi đến nửa năm trước mới đổi thành người đàn ông này.
Tên chú ấy là Lưu Bách Nhất, dáng người gầy gò, nhỏ bé, chân phải hơi khập khiễng, giọng không phải người bản địa. Chú ấy làm việc hơi chậm chạp, ít nói, nhưng rất cẩn thận.
Buổi tối, tôi giúp mẹ vệ sinh và thay bỉm. Bà vừa chửi rủa, tôi vừa nôn hết số cơm vừa ăn ra ngoài. Anh hai còn lấy tay nhặt mớ nôn đó, tôi kéo mãi không được.
Tôi gần như khóc lóc cầu xin bố giúp, nhưng ông chỉ lo uống rượu, thậm chí không thèm nhìn chúng tôi lấy một lần.
Thực ra, vào tháng thứ hai sau khi mẹ bị liệt, bố tôi đã định xin cho tôi nghỉ học. Nhưng khi làm thủ tục, tình cờ gặp đoàn lãnh đạo từ Sở Giáo dục tỉnh đến kiểm tra.
Sau khi nghe về hoàn cảnh của tôi, lãnh đạo rất xem trọng, nói rằng không thể để bất kỳ đứa trẻ nào phải nghỉ học vì nghèo. Họ miễn toàn bộ học phí, tiền sách vở cho tôi, còn giúp gia đình tôi xin thêm các khoản trợ cấp.
“Em không thể nghỉ học, chuyện nhà em cô sẽ báo cáo thêm với lãnh đạo.”
Vài ngày trước, tôi lại nhắc đến chuyện này với cô giáo chủ nhiệm. Cô đã nhiều lần dặn dò tôi phải học hết cấp ba, nếu không, khi đoàn kiểm tra quay lại, cô sẽ không biết ăn nói ra sao.
03.
Cuối tháng, vào dịp cuối tuần, anh cả từ trường trở về.
“Tiểu Huệ, nhà mình có chuyện gì à?” Anh cả tôi luôn là người rất nhạy cảm, anh nhanh chóng nhận ra sự khác thường.
“Mẹ mình có rồi.”
“Có gì cơ?”
“Thì là có rồi!”
“Mang thai? Được mấy tháng?” Anh cả sững sờ, không dám tin.
“Hơn năm tháng rồi.”
Tôi nghĩ anh cả sẽ giống như tôi, cúi đầu ủ rũ. Không ngờ mặt anh trắng bệch, thậm chí có chút luống cuống.
“Anh cả, bố bảo anh nói với trường, mỗi tuần về nhà một lần, ở nhà bận lắm.”
Tôi thấy anh không trả lời.
“Anh cả! Anh cả!”
“Hả? Gì thế?”
“Anh bị sao vậy? Em đang nói chuyện với anh mà.” Tôi đành phải nói lại lần nữa. Anh ậm ừ, rồi quay người bước ra cửa.
Nhà tôi có ba anh em, anh cả năm nay vừa đỗ cao đẳng, cuối tháng mới về một lần. Tôi và anh hai là sinh đôi long phụng.
Anh cả tên Trương Thông, anh hai là Trương Trí, tôi là Trương Huệ. Thông minh, trí tuệ. Thật là châm chọc.
Hồi tôi còn nhỏ, nhà cũng khá giả. Sau này, tất cả tiền bạc đều dành để chữa bệnh cho anh hai, đến mức nhà cửa tiêu điều, nhưng bệnh tình của anh ấy vẫn không thuyên giảm.
Từ khi có nhận thức, tôi đã không được yêu thương. Mẹ nói, vì tôi hấp thụ hết dưỡng chất của anh hai, khiến anh ấy phát triển kém, dễ mắc bệnh. Thực ra, đáng lẽ người bệnh phải là tôi.
Tôi từng hỏi mẹ, nếu tôi bị bệnh thì sao. Mẹ bảo sẽ bán tôi cho bọn buôn người, làm con dâu nuôi từ nhỏ. Người ngốc thì vẫn sinh con được.
Vì vậy, tôi luôn học rất giỏi, để không bị bán đi.
04.
Ba năm trước, trên đường đi siêu thị với mẹ, chúng tôi gặp tai nạn. Sau khi được cứu sống, mẹ trở thành như thế này.
Vì chúng tôi là bên vượt đèn đỏ trước, nên tiền bồi thường không đủ trả viện phí.
Ngày mẹ xuất viện, tôi nghe bố và bà nội cãi nhau trong bếp.
“Tôi xem sau này anh tính sao, nhất định đòi cứu, giờ thì hay rồi.”
“Làm sao con biết cô ấy vượt đèn đỏ chứ.”
“Anh thử hỏi con bé Tiểu Huệ đi, lúc đó sao không mở mắt ra mà xem.”
“Mẹ, cho con vay thêm chút nữa.”
“Tôi nói cho anh biết, chút tiền đó tôi còn để dành cho thằng Thông lấy vợ. Đứa cháu tội nghiệp của tôi sinh ra đã không có mẹ. Anh đừng hòng lấy thêm của tôi một xu nào. Đồ đòi nợ.”
Tối hôm đó, tôi bị đánh một trận, lý do là không kịp thời nói cho họ biết chính mẹ là người vượt đèn đỏ.
Hình như mọi chuyện trong nhà đều có thể đổ lỗi lên tôi. Nhưng đôi khi, các anh vẫn đối xử tốt với tôi.
Anh hai thường giấu kẹo mẹ cho, đợi lúc tôi giặt đồ vào buổi tối thì nhét vào tay tôi. Hoặc khi bố mẹ không để ý, anh sẽ giúp tôi bê bình gas rất nặng.
Nhưng lúc anh phát bệnh, không ai cản nổi. Vết sẹo trên vai tôi là do anh dùng dùi nhọn đâm vào khi lên cơn.
Anh cả sẽ mua quần áo cho tôi. Dù những bộ đó hơi kỳ lạ, nhưng chỉ cần mặc và chụp vài bức ảnh, tôi sẽ được một đồng.
Tuy nhiên, mặc xong những bộ đó đều bị lấy lại. Thỉnh thoảng, bạn của anh ấy cũng đến xem tôi chụp ảnh, họ đều khen tôi xinh.
05.
Nhưng tôi gần như chưa bao giờ nhận được tình yêu thương từ bố mẹ.
Bố nói, tôi chính là ngôi sao xui xẻo của nhà này.
Mỗi khi say rượu, bố lại vừa dùng dây thắt lưng quật tôi, vừa chửi rủa không tiếc lời.
“Kiếp trước tao đã làm gì sai mà kiếp này phải sinh ra cái sao chổi như mày? Mày hút hết tinh khí của anh trai và mẹ mày, nhìn cái mặt mày kìa, trông chẳng khác gì con gái của gia đình giàu có. Ngay từ đầu tao nên bóp chết mày!”
06.
Tối hôm đó, nhà tôi bỗng có một người phụ nữ lạ đến thăm.
Bố hôm nay có vẻ khác thường, thấy tôi về nhà liền cười tươi kéo tôi ngồi xuống.
“Đây là biểu cô của con, mau chào đi.”
“Chào biểu cô.”
“Ôi chao, đúng là con gái xinh đẹp, chẳng giống con nhà họ Trương chút nào.” Biểu cô nắm lấy tay tôi, ánh mắt soi mói khiến tôi thấy cả người không thoải mái.
“Phải, nhà này cái gì ngon cái gì tốt cũng dồn hết cho nó.” Bố đứng cạnh cười cười nói nói, chẳng khác gì nịnh bợ.
Tôi rút tay lại, tháo cặp sách ra và ôm trước ngực.
“Thôi, tôi ở đây cũng đủ lâu rồi, đi trước đây.” Biểu cô đứng dậy, bước ra cửa.
Bố vội vã đuổi theo tiễn bà ấy.
Tôi bỗng cảm giác có ai kéo mình từ phía sau, hóa ra là anh hai.
“Đừng đi, đừng đi…” Anh lẩm bẩm lặp đi lặp lại.
Dù tôi hỏi thế nào, anh vẫn chỉ nói ba từ đó.
Tôi đoán được phần nào. Bố không thể đợi thêm nữa, ông muốn bán tôi đi. Bất kể thành tích học tập của tôi có tốt thế nào, với ông, con gái cũng chỉ là thứ có thể đổi ra tiền.
Quả nhiên, hôm sau ông đến trường tìm tôi. Cô chủ nhiệm gọi tôi ra ngoài, nét mặt đầy khó chịu.
“Bố Tiểu Huệ, thầy Lưu đã nói với tôi rồi. Ban giám hiệu cũng rất coi trọng chuyện này, đang nghiên cứu phương án hỗ trợ. Đây là 300 tệ, ông cầm tạm. Con bé nhất định không thể nghỉ học. Tiểu Huệ ngoan ngoãn, học giỏi thế này, ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng khen ngợi, sau này chắc chắn có tiền đồ lớn.”
Hóa ra hiệu trưởng cũng đã bị kinh động. Ông cười đầy vẻ tâng bốc, nhấn mạnh lãnh đạo tỉnh từng khen tôi ra sao, trường đã nỗ lực thế nào để bồi dưỡng tôi.
Chỉ thấy bố gật gật đầu, nét mặt không rõ là gì.
Tan học, đi ngang qua tủ kính, tôi thấy bản tin tháng đã được thay mới:
“Giấc mơ học bổng quốc gia, thành tài báo đáp quê hương — Trương Huệ, học sinh lớp 12 (7), đối tượng trọng điểm nhận hỗ trợ của tỉnh, đạt thành tích xuất sắc, đứng đầu toàn khối trong kỳ thi giữa kỳ lần này.”
07.
Chẳng bao lâu, đến ngày mẹ đi tái khám.
Lần trước, bác sĩ đã nói rất rõ: người bị liệt nửa người trên mang thai và sinh nở cực kỳ nguy hiểm. Họ khuyên gia đình nên cân nhắc tình hình thực tế, sớm thực hiện phẫu thuật phá thai.
Lần này đến, bác sĩ tiếp tục nhấn mạnh rằng thai càng lớn, nguy cơ đối với sản phụ càng cao.
Bố không có ở nhà, tôi đành gọi điện cho ông.
“Hết tiền.” Hai từ lạnh lùng vang lên.
Lần trước, biểu cô lại đến. Nghe tôi nói rằng tôi không thể nghỉ học, bà ấy chỉ lườm một cái rồi bỏ đi.
Từ khi anh cả tốt nghiệp cấp ba, chi tiêu trong nhà ngày càng lớn. Bố tôi bắt đầu nghe lời anh ấy, coi anh là hy vọng duy nhất của gia đình.
Học sáu năm cấp hai và cấp ba, anh cả học mãi mới qua được tám năm, cuối cùng cũng miễn cưỡng đỗ cao đẳng. Thế nhưng, ngay ngày đầu tiên anh báo tin đỗ, bố đã mua thưởng cho anh một chiếc điện thoại di động.
Bây giờ cần tiền để cứu mạng, vậy mà bố lại bảo không có.
Tôi về chuyển lời lại cho mẹ, bà tức đến nỗi môi run lên, bảo tôi gọi cho cậu út để vay tiền.
Nhưng khi biết người gọi là tôi, đầu dây bên kia lập tức ngắt máy. Tôi gọi lại thì không liên lạc được nữa.
Từ khi anh hai mắc bệnh, đã khiến họ hàng trong nhà sợ hãi đến mức chẳng ai dám cho vay thêm nữa. Đến lúc mẹ gặp chuyện, ngay cả bà ngoại cũng không đến thăm.
- 08.
“Tiểu Huệ, có điện thoại cho cháu này.”
Bà An nhà bên cạnh gọi tôi.