Đường A Tang - Chương 5
20
Trước khi xử án, Mộ Dung Đình lại đến gặp ta.
Hắn tới với vẻ mặt vội vàng: “A Tang, Mộ Dung Vân không phải là con ruột của chúng ta!”
“Chúng ta?” Ta không nhịn được bật cười.
Mộ Dung Đình vội vàng sửa lời: “A Tang, nàng đừng quá bận tâm về chuyện của Mộ Dung Vân nữa, nó không phải con ruột của ta. Gần đây ta đã về kinh điều tra, năm xưa Âu Dương Thanh Mai…”
Nói đến đây, vẻ mặt Mộ Dung Đình có chút khó xử.
Hắn không nói, ta cũng hiểu ý.
Âu Dương Thanh Mai phẩm hạnh không đứng đắn, Mộ Dung Đình có lẽ đã tính toán lại thời gian và nhận ra điều bất thường.
Đến nước này, hắn vẫn nghĩ rằng ta giữ Mộ Dung Vân lại chỉ vì nghĩ thằng bé là con ruột của hắn.
Nhìn bộ dạng phong trần từ kinh thành xa xôi trở về của Mộ Dung Đình, ta lạnh nhạt lên tiếng.
“Mộ Dung Vân có phải con của ngươi hay không không quan trọng. Nó là con của ta.”
Về phần Mộ Dung Vân, thực ra ta đã suy nghĩ rất lâu.
Từ đêm rời khỏi Mộ Dung phủ, ta vẫn không ngừng đắn đo liệu có nên giữ nó bên mình.
Có lẽ vì câu nói “Con chỉ có một mình người là nương.”
Hoặc cũng có thể vì từ khi chúng ta sống tự lập, mỗi ngày nó đều tỉnh dậy để kiểm tra xem ta có ổn không.
Hoặc là vì dũng khí của nó khi đối mặt với nguy hiểm, lao lên phía trước để bảo vệ ta.
Ta nhớ đến cha mẹ ruột của mình, những người dù có quan hệ máu mủ sâu đậm, nhưng đến tuổi cập kê lại muốn bán ta vào kỹ viện.
Và ta cũng nhớ đến Mộ Dung Đình, người cùng ta kết tóc xe tơ, vốn nên có tình thân, nhưng lại bỡn cợt lừa dối ta như vậy.
Thế nên, có hay không có quan hệ máu mủ thực sự không phải điều quan trọng.
Điều quan trọng xưa nay, vẫn luôn là lòng người.
Ta quyết tâm giữ lại đứa trẻ bé nhỏ này, đứa trẻ dứt khoát muốn theo ta, muốn bảo vệ ta.
Ta nhắc nhở Mộ Dung Đình.
“Mộ Dung Vân đã ở trong phủ ngươi bao năm nay, nếu không phải con ngươi, đồn ra ngoài, ngươi chắc chắn sẽ bị người đời cười chê.”
Mộ Dung Đình rất nhanh hiểu ra ý ta.
Nếu thật sự thừa nhận Mộ Dung Vân là con của Âu Dương Thanh Mai, thì chuyện hắn và nàng ta có mối quan hệ bất chính cũng sẽ bị phanh phui.
Hắn làm sao cho phép chuyện như vậy xảy ra?
Ta muốn giữ Mộ Dung Vân, còn hắn lại để ý đến thể diện của mình.
Ăn nhịp với nhau, thật vừa vặn, không phải sao?
21
Ta, Đường A Tang, kiện Âu Dương Thanh Mai tội giành con.
Đứng trong công đường, ta mới nhận ra quan huyện đứng trên cao, chính là vị tiên sinh áo trắng mà ta đã gặp ở học viện.
Hôm nay mới biết ngài họ Liễu.
“Trình tự theo quy định, nguyên cáo Đường A Tang, hãy nêu yêu cầu của ngươi trước.”
Ta gật đầu.
“Bẩm đại lão gia, Mộ Dung Vân là con trai của ta và Mộ Dung Đình. Ta tố cáo Âu Dương Thanh Mai bị thần kinh, giữa đường tấn công nhi tử của ta, âm mưu cướp con.”
Âu Dương Thanh Mai trưng bộ mặt dữ tợn, chỉ tay vào ta mà chửi rủa.
Liễu đại nhân quát lớn: “Chỉ được phép trình bày biện hộ, nếu tiếp tục hành xử không đúng phép tắc, sẽ bị phạt trượng.”
Âu Dương Thanh Mai thay đổi chiến thuật, bắt đầu gào khóc thảm thiết.
Nàng ta kể lể rồi đột nhiên nói ra tất cả những chuyện bẩn thỉu giữa mình và Mộ Dung Đình, không sót một chi tiết.
Kể xong, công đường chìm trong im lặng rất lâu.
Có nha dịch không nhịn được, phát ra tiếng cười khúc khích.
Âu Dương Thanh Mai ngớ người, lúc này mới nhận ra mình đã nói gì.
Trên đời, thứ truyền đi nhanh nhất là những chuyện ô uế như thế này.
Những lời miêu tả sinh động của nàng ta… khiến sau này Mộ Dung Đình khó mà sống yên ổn được ở kinh thành.
Ta quay lại nhìn nàng ta, cúi xuống và nói: “Ngươi quả thực chỉ nghĩ cho bản thân. Ngay cả khi có con ruột, một đứa trẻ có một người mẹ như ngươi, bị ngươi làm liên lụy, chỉ sợ suốt đời sẽ chẳng thể ngẩng mặt lên.”
Âu Dương Thanh Mai sững sờ.
“Truyền Mộ Dung Đình.” Liễu đại nhân hạ lệnh.
Mộ Dung Đình xuất hiện theo lời triệu tập.
Hắn thừa nhận Mộ Dung Vân là con mình và khăng khăng rằng những gì Âu Dương Thanh Mai kể đều là do nàng ta điên loạn, tưởng tượng mà ra.
Mộ Dung Vân đã sống trong Mộ Dung phủ nhiều năm, do chính tay ta chăm sóc, còn Âu Dương Thanh Mai chẳng có bằng chứng nào chứng minh quan hệ mẹ con.
Vụ việc gây náo động công đường, cuối cùng Liễu đại nhân cũng đưa ra phán quyết.
Từ nay về sau, nàng ta hoàn toàn không có khả năng giành lại Mộ Dung Vân.
Khi sắp lui xuống, ta bỗng quỳ trước công đường, tiếp tục trình bày.
“Dân nữ khẩn cầu Liễu đại nhân, xin ngài phán Mộ Dung Đình và dân nữ hòa ly.”
Mộ Dung Đình vội vã bước đến, nhìn ta khẩn thiết.
“A Tang, nàng thật sự nhẫn tâm đến vậy sao? Tình nghĩa phu thê bao năm qua cứ thế mà từ bỏ? Ở Tô Châu này nàng làm buôn bán mệt nhọc, vất vả, làm sao so được với việc theo ta về kinh, làm quan phu nhân an nhàn?”
Ta nhìn thẳng vào Mộ Dung Đình, bình tĩnh đáp: “Nhiều năm phu thê, chắc ngươi cũng hiểu rõ ‘ân tình’ ngươi dành cho ta. Cái an nhàn mà ngươi nói, với ta chỉ là sự dày vò. Điều ta mong muốn là được tự do, sống không vướng bận. Ngươi từng nói ta như loài cỏ dại, và ngươi không sai. Cỏ dại chỉ cần ánh trăng và làn gió thanh mát. Kinh thành hay Tô Châu cũng vậy thôi, ta chỉ cần một cuộc sống tự do, trong sạch và đường hoàng.”
Thân hình Mộ Dung Đình ngay lập tức đổ sụp, mất hết sức lực.
Cuối cùng, sau một hồi lâu trầm mặc, hắn ký vào giấy hòa ly và đương nhiên cũng từ bỏ quyền nuôi dưỡng Mộ Dung Vân.
Từ đó, mọi thứ cuối cùng đã khép lại, tất cả ân oán đều được dẹp yên.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Giang phu nhân gửi thư tới cho ta, trong thư kể không ít chuyện thú vị ở kinh thành.
Từ đó, ta biết được chuyện Mộ Dung Đình lại bị giáng chức. Dù chẳng có chứng cứ xác thực về việc đạo đức hắn xuống cấp, nhưng Thánh thượng đã quá chán ghét, hơn nữa sau một hồi thao túng của vị tướng quân vừa hồi triều, e rằng Mộ Dung Đình không còn cơ hội ngóc đầu dậy.
Về phần Âu Dương Thanh Mai, nàng trở về thì bị người nhà nhốt vào nhà củi, hoàn toàn phát điên. Hóa ra, từ sau khi nàng gây tai tiếng trong quân doanh, người nhà đã định đoạn tuyệt quan hệ, nhưng vì nàng cứ bám riết, cuối cùng họ đành phải giam nàng lại.
Còn ta ở Tô Châu, cửa tiệm kiếm đủ tiền nuôi sống gia đình, mối buôn bán với kinh thành cũng giúp ta có thêm thu nhập dồi dào. Khi cuộc sống dư dả hơn, ta mua lại một ngôi nhà nhỏ bên bờ sông với địa thế phong thủy rất tốt.
Sân viện rộng rãi, Mộ Dung Vân nhất quyết đòi ta dành ra một khoảng đất trống để nuôi gà. Vết thương trong lòng do lần bị ta dọa vẫn chưa xua tan được, nhưng nay đàn gà nó nuôi cuối cùng cũng mập mạp khỏe mạnh, khiến nó an tâm phần nào.
Ngày ngày thằng bé lúi húi trong ổ gà để thu trứng. Mỗi lần lấy được trứng, lại chẳng biết cất giấu đi đâu mất.
Ta vốn chẳng để tâm.
Cho đến một hôm, khi ta đến đón thằng bé từ thư viện, lại gặp ngay Liễu huyện lệnh.
Nghe nói dạo này Liễu đại nhân thường xuyên đến thư viện giảng dạy. Vẫn là bộ y phục trắng như trước, phong thái tao nhã, nhưng trên tay lại xách một rổ đầy trứng gà.
Ngài mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ: “Lâu rồi không gặp, A Tang nương tử.”
Ta thoáng ngượng ngùng.
Trên đám trứng kia, phân gà còn chưa kịp rửa sạch.
Mộ Dung Vân phấn khích chạy lại kéo tay áo ta.
“Nương, nương, Liễu tiên sinh bảo trứng gà của con ngon lắm, muốn đến nhà chúng ta xem mấy con gà.”
Hết.