Đường A Tang - Chương 4
16
Từ sau hôm Mộ Dung Đình kéo Âu Dương Thanh Mai ra khỏi tiệm, mấy ngày tiếp theo trôi qua yên bình.
Mấy đại nương thích bàn tán xôn xao lại trở nên khách sáo với ta, gọi ta là A Tang nương tử hoặc Đường muội tử.
Trên phố ai cũng khen ngợi ta bị gã phu quân bội bạc phụ bạc, vậy mà vẫn dựa vào bản lĩnh mà sống ổn ở Tô Châu, thật là một nữ tử gan dạ, có bản lĩnh.
Điều này càng thu hút nhiều nữ nhân đến cửa tiệm của ta mua sắm.
Vì đã bỏ công sắp xếp từ đầu, nên trong tiệm không thiếu các món đồ nữ nhân cần dùng, dù diện tích tiệm nhỏ và hàng hóa không nhiều, nhưng giá cả phải chăng, chất lượng lại tốt, giúp khách tiết kiệm thời gian chọn lựa.
Cửa tiệm cuối cùng đã đứng vững ở Tô Châu.
Cửa tiệm chỉ là một phần, ta còn cùng Giang phu nhân đi khắp Tô Châu để chọn lựa hàng hóa chất lượng tốt, tạo ra danh sách đợt hàng đầu tiên.
Sau này ta phụ trách việc chọn hàng tại Tô Châu, còn nàng lo đường tiêu thụ tại kinh thành.
Sau nhiều ngày bận rộn, khi mọi thứ dần đi vào quy củ, ta cũng rảnh rang đôi chút, đích thân đến học viện đón Mộ Dung Vân.
Dạo này ta thật sự không rảnh tay, Mộ Dung Vân ăn ở ngay tại học viện, nếu không đến đón, e rằng nó sẽ phát điên mất.
Vừa vào đến cổng học viện, ta đã thấy Mộ Dung Vân đang co ro ở góc tường, sụt sịt như một cục bánh bao ướt.
Ta gọi tên nó, nó ngơ ngác ngẩng đầu, vừa nhìn thấy ta đã òa lên khóc lớn.
Nó cứ khóc, khóc đến mức toàn thân run rẩy, không như thường ngày lao vào lòng ta.
Ngay cả tiếng gọi “Nương” cũng không thốt ra nổi.
Tim ta đau thắt lại, bước đến ôm lấy thân hình nhỏ bé, mặc cho nước mắt nó thấm ướt áo ta.
Ta ôm chặt nó, vuốt ve dỗ dành, cuối cùng đứa nhỏ trong lòng ta cũng dần bình tĩnh lại.
“Nương đến rồi, Vân Vân có phải đã chịu nhiều ấm ức không?”
Cuối cùng, Mộ Dung Vân mới chịu ngẩng mặt lên.
“Nương, bọn họ nói con là tạp chủng, là đứa trẻ do kỹ nữ sinh ra…”
“Nương, Vân Vân xấu lắm phải không? Vân Vân có phải rất bẩn không?”
” Nương, nếu người không cần Vân Vân cũng không sao… chỉ cần người khỏe mạnh, Vân Vân đi xin ăn cũng không sao hết…”
Nghe những lời này, ta tức đến sôi gan.
Ta không ngờ rằng chuyện Mộ Dung Đình và Âu Dương Thanh Mai gây rối hôm ấy lại truyền đến tận học viện.
Ta lấy khăn tay lau nước mắt cho Mộ Dung Vân: “Là nương không tốt, ta đã đến muộn rồi.”
Ta nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nghiêm túc nói: “Chỉ cần Vân Vân cần nương, thì dù chết, nương cũng không bỏ rơi con.”
Nghe câu ấy, Mộ Dung Vân lại òa lên khóc.
“Con cần nương! Con chỉ cần nương thôi!”
17
Buổi trưa hôm sau, ta đã chờ sẵn bên ngoài học viện.
Ngay khi Mộ Dung Vân tan học, ta cầm theo ít bánh ngọt, sải bước vào lớp.
Dùng cách của Âu Dương Thanh Mai mà đáp trả một phen, quả là kế sách hay!
Ta đứng trên bục giảng, nhìn đám trẻ con trong lớp, khẽ hắng giọng và bắt đầu nói.
“Mấy hôm trước, con trai ta đã phải chịu oan ức ở đây, hôm nay ta đến để làm rõ mọi chuyện.”
“Mộ Dung Vân là con của Đường A Tang ta, là máu thịt của ta, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay ta, dẫu có tan xương nát thịt, ta cũng không bao giờ bỏ rơi nó.”
“Các ngươi nếu ai còn dám bắt nạt nó, tức là bắt nạt ta! Ta thì không dễ tính như nó đâu, ta sẽ đến gặp cha mẹ các ngươi, nói cho rõ phải trái.”
“Vả lại, trẻ con cần phải biết đối xử hòa nhã với nhau, nên chú tâm vào việc học hành, sao lại học theo thói bêu riếu của kẻ ngoài chợ, lan truyền những lời sai lệch?”
Ta chống tay vào hông, dõng dạc nói một hồi, xong xuôi, bên dưới lặng như tờ.
Cả đám trẻ đều im thin thít, chỉ có Mộ Dung Vân là nhìn ta, hai má đỏ bừng, ánh mắt sáng ngời như nhìn thấy thần tiên hạ phàm.
Nó bật nhảy khỏi chỗ ngồi, nhưng lại không dám chạy đến, ánh mắt khẽ liếc về phía sau ta.
Ta mới giật mình ngoảnh lại nhìn.
Phía sau là một nam nhân tay chắp sau lưng, áo trắng thanh nhã, trông thật tuấn tú.
Không ngờ rằng học viện này lại mời được một tiên sinh đẹp đến vậy.
“Ta đã đường đột rồi, mong tiên sinh bỏ qua.” Ta khẽ chào hỏi.
Xông vào lớp thế này quả là đường đột, nhưng ngoài cách này ra, ta không nghĩ ra được phương pháp nào hiệu quả hơn.
Ta đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị vị tiên sinh này trách mắng.
“Có phải đây là Đường nương tử không?” Ánh mắt của tiên sinh vừa như cười lại như không, nhìn ta đầy ý tứ.
Không ngờ ta lại nổi tiếng đến vậy… Lời này của tiên sinh khiến ta không biết đáp lại thế nào.
“Vừa rồi, Đường nương tử quả là oai phong lẫm liệt, thật đúng là bậc nữ trung hào kiệt. Có một người mẹ như nàng, thật là phúc phần của Mộ Dung Vân.”
…?
Ta ngước lên nhìn.
Trong mắt vị tiên sinh này lại đầy vẻ ngưỡng mộ, không chút trách cứ.
Người ta vẫn nói nữ nhân dịu dàng mới là tốt, còn ta thì lại hành xử như một kẻ cục mịch, vậy mà vẫn có người tán thưởng, xem ra vị tiên sinh này cũng là một kẻ khác thường.
Không chỉ thế, tiên sinh tiếp tục nói: “Chuyện này, Đường nương tử không cần tự trách mình, do học viện quản lý không tốt mới là nguyên nhân. Ta sẽ báo lại với tiên sinh trong học viện, nhất định sẽ chấn chỉnh lại bầu không khí ở đây.”
“Ngài không phải là tiên sinh mới tới dạy học ở đây sao?” Ta ngập ngừng hỏi.
“Không, ta chỉ nhận lời mời đến giảng bài một chút thôi.” Người đối diện cười đáp.
Thì ra là vậy…
Nói xong, tiên sinh liền rời đi, chắc là đi gặp tiên sinh của học viện để nói về chuyện này.
Ta mở gói bánh ngọt ra, chia cho các đứa trẻ trong lớp.
Cũng lấy một miếng để lên bàn.
Người này quả thật là người tốt.
18
Sau ngày hôm ấy, khi rời khỏi học viện, ta bắt đầu cẩn thận suy tính về chuyện của Mộ Dung Vân.
Âu Dương Thanh Mai chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Dù gì thì nàng ta cũng là mẹ ruột của Mộ Dung Vân, nếu nàng ta phát điên, ta phải đối phó thế nào?
Sau chuyện vừa rồi, mỗi lần ta đón Mộ Dung Vân tan học, nó đều níu lấy ta không muốn rời.
Đứa trẻ này vẫn còn sợ, sợ rằng ta sẽ bỏ rơi nó.
Ta dỗ dành mỗi ngày, dần dần tinh thần của nó cũng khá hơn.
Nhưng ta biết rằng, chẳng bao lâu nữa, Âu Dương Thanh Mai sẽ lại trở về gây chuyện, ta cần phải nghĩ ra cách để giải quyết dứt điểm.
Hôm ấy, sau khi xong việc ở cửa tiệm, ta đến đón Mộ Dung Vân tan học.
Đến sớm, ta lại lơ đãng suy nghĩ mông lung.
Đột nhiên có người gọi ta từ phía sau, quay lại thì thấy đó là vị tiên sinh ngày hôm đó ở giảng đường.
“Đường nương tử có tâm sự? Trông sắc mặt có vẻ buồn bã.” Tiên sinh hỏi ta.
“Tiên sinh chê cười rồi.” Ta đáp lại.
“Nếu nương tử tin tưởng, có thể nói với ta, ta làm việc cho quan phủ, gặp qua nhiều chuyện, có lẽ có thể giúp ích chút nào đó.”
Gặp qua nhiều chuyện… Ta khẽ cười.
Vậy thì mấy chuyện của ta, hắn chắc cũng nghe qua không ít.
Ta khẽ cười buồn, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Nhưng như thể nhìn thấu tâm tư của ta, tiên sinh nói với giọng trầm lắng, ý tứ sâu xa.
“Hôm đó trong giảng đường, nương tử thật dũng cảm, giờ còn sợ gì chứ? Có một số chuyện, miệng một người không thể làm nên chuyện gì.”
Nói xong, học viện cũng đã tan học.
Tiên sinh liền đi vào trong.
Nhìn Mộ Dung Vân từ trong học viện chạy ra, nghe lời của tiên sinh, ta như bỗng chốc thông suốt.
…
19
Quả nhiên, Âu Dương Thanh Mai không chịu bỏ qua.
Lần này nàng ta đến cửa tiệm đúng lúc ta đang đưa Mộ Dung Vân đến học viện.
Nàng ta chặn ngay trước cửa, vừa thấy Mộ Dung Vân, đôi mắt lập tức sáng lên.
“Gọi ta là nương” Âu Dương Thanh Mai nhìn Mộ Dung Vân mà gọi.
Mộ Dung Vân giữ lửa giận trong lòng, ngoảnh mặt sang một bên, nói: “Ta đã nói rồi, ngươi không phải nương của ta!”
Nghe vậy, Âu Dương Thanh Mai quay đầu trừng mắt nhìn ta, thét lớn: “Tất cả là do ngươi dạy bảo! Ngươi đúng là đồ tiện nhân!”
Như một con chó điên, nàng ta rút từ trong áo ra một chiếc trâm đầu nhọn, điên cuồng lao về phía ta.
Trong giây lát, Mộ Dung Vân giật tay khỏi ta, lao ra như một quả pháo.
Nó dồn hết sức, ôm chặt lấy đùi của Âu Dương Thanh Mai, rồi cắn một phát.
Thân hình nhỏ nhắn nhưng linh hoạt, nó làm Âu Dương Thanh Mai loạng choạng ngã sóng soài.
Âu Dương Thanh Mai không kịp phản ứng, chiếc trâm nhọn đã cứa qua cánh tay Mộ Dung Vân, lập tức máu chảy ra.
Nó vốn sợ đau, nhưng lúc này lại chẳng khóc chẳng la, xoay người giật chiếc trâm từ tay Âu Dương Thanh Mai, ném ra xa, rồi đứng chắn trước mặt ta, như thể sợ mụ điên kia sẽ tấn công ta lần nữa.
Nhìn thấy hành động của Mộ Dung Vân, Âu Dương Thanh Mai chết lặng tại chỗ…
Ngay cả Mộ Dung Đình vừa đến cũng sững người…
Ta hít sâu một hơi, quyết định thật nhanh.
Ta đi thẳng đến nha môn, nộp đơn kiện.