Dược Hoàn - Chương 4
Mẹ ta vội đón ông vào nhà, Lý chính mồ hôi đầm đìa, nói dồn dập:
“Hôm qua ta đi đến huyện thành cầu xin huyện lệnh phát lương thực, hôm nay trở về nghe nói có người bị đánh gãy chân ở Tụ Xuân Lầu, ta nghe lỏm được, hóa ra đó chính là Dương đại phu!”
“Nghe đâu ông ấy can ngăn chuyện ép người làm kỹ nữ, không nhịn được mà ra tay, nhưng không địch lại đám côn đồ trong lầu, bị bọn họ đánh gãy chân, giờ vẫn bị giam ở đó, chờ ngươi mang bạc đến chuộc người!”
Mẹ ta vừa nghe, biết chắc là việc cha ta có thể làm, liền vội vã theo Lý chính đi ngay, chẳng bận tâm rằng bản thân không có một đồng bạc.
Chỉ là bà muốn nhanh chóng, thật nhanh chóng, phải gặp được cha rồi tính tiếp.
Nhưng chuyến đi này, mẹ ta đã không bao giờ quay trở lại.
Chờ đợi bà không phải là cha ta bị đánh gãy chân, mà là huyện lệnh từ lâu đã dòm ngó bà với ánh mắt thèm khát.
Bà vùng vẫy cầu cứu, khẳng định mình là thê tử của gia đình trong sạch.
Huyện lệnh cười nhạt nói:
“Thê tử của gia đình trong sạch, sao lại xuất hiện ở thanh lâu này chứ?”
Ngày thứ ba, Lý chính dẫn người vào núi, mãi đến tối mới tìm được cha ta.
Lý chính nói:
“Dương đại phu, chúng ta đã tìm ông suốt ba ngày mới thấy đây.”
Cha ta không màng cảm tạ Lý chính, vội vàng trở về nhà, sợ mẹ ta lo lắng. Nhưng trong nhà, mẹ ta đã chẳng còn bóng dáng.
Lúc này, Lý chính mới lên tiếng:
“Dương đại phu, chúng ta tìm ông suốt hai ngày không thấy, Dương nương tử cho rằng ông đã chết, bị dã thú tha đi mất, nên đã rời đi, còn không mang theo cả Kiều Kiều.”
Cha ta không tin lời Lý chính, liên tục chất vấn rằng có phải mẹ ta đã gặp chuyện không hay, mọi người sợ ông đau lòng nên bịa ra như thế không.
Lý chính đành phải nói:
“Dương đại phu, ta nói thật đấy, Dương nương tử vốn không phải người chịu khổ, có người nhìn thấy nàng ta vào thẳng Tụ Xuân Lầu rồi.”
“Dương nương tử còn nói, với dung nhan của mình, vốn chẳng cần phải ở đây chịu cảnh ăn cám uống nước.”
Cha ta không tin, tự mình đến Tụ Xuân Lầu kiểm chứng.
Lý chính vốn tưởng mình và huyện lệnh đã làm một giao dịch, huyện lệnh là người giữ chữ tín.
Ai ngờ, huyện lệnh chờ sẵn ở Tụ Xuân Lầu, kể hết từng chi tiết giao dịch giữa hắn và Lý chính cho cha ta nghe.
Huyện lệnh còn mỉa mai:
“Dương đại phu, bổn quan đã nói rồi, bọn dân đen không đáng cứu, ngươi xem bọn chúng đã báo đáp ngươi thế nào?”
Trong phòng, thi thể của mẹ ta treo lủng lẳng trên xà nhà, lay động qua lại.
Vài ngày sau, cha ta trở về thôn, đón ta từ nhà đại thẩm hàng xóm về.
Về chuyện của mẹ, ông không nhắc một lời.
Dân làng tưởng chuyện đã yên, trước mặt cha ta mắng chửi mẹ ta đê tiện, ngay cả đám trẻ con cũng học theo.
Cha ta nhìn thấy nhà nọ muốn bán con gái, chẳng hiểu sao lại mua cô bé ấy về.
Cô bé chính là đứa đã theo người lớn chửi rủa mẹ ta.
Cha ta cho cô bé uống một viên thuốc, nửa năm sau, cô phát triển đẫy đà, eo thon như cành liễu, da dẻ mịn màng như trứng bóc.
Cô bé không thể hoài thai, được tú bà Tụ Xuân Lầu mua lại với giá cao.
Năm mươi lượng bạc, khiến cả làng đỏ mắt.
Dù sao, khi cha mua cô bé, chỉ tốn nửa quan tiền.
Sau nhiều lần gặng hỏi, cha ta mới tiết lộ rằng trong tay ông có một loại bí dược.
Từ đó, cha ta không hành y nữa, mà chuyển sang bán tuyệt tự hoàn.
Có những kẻ nhờ bán nữ nhân mà phát tài, cha ta liền dụ họ vào thành sinh sống, rồi ra tay giữa đường, để họ chết ngay trước khi có được những ngày tốt đẹp.
Hơn nữa, ông sẽ lăng trì con cháu quý giá nhất của họ ngay trước mắt họ, để họ tận mắt chứng kiến mà bất lực.
Đợi đến khi bọn họ nếm đủ nỗi đau và tuyệt vọng, cha mới giết sạch cả nhà.
Ngay cả huyện lệnh, cũng chết như vậy trên đường thăng chức.
Những cô nương bị bán vào thanh lâu, vì uống thuốc của cha, không ai sống quá ba năm.
Đó chính là sự báo thù của cha, con gái làm kỹ nữ, cả nhà bị diệt môn.
7
Ta nghe xong toàn bộ câu chuyện, không biết nên vui hay buồn.
Ta bỗng nhớ đến Tiểu Anh Tử, nhớ đến lời cha nói với ta:
“Kiều Kiều, đừng có lòng tốt, sẽ hại con đấy.”
Cha nhìn ta đầy hối hận:
“Cha luôn nghĩ, hạ độc vào giếng để giết cả thôn thì quá dễ dàng, phải để bọn họ chết không nhắm mắt mới hả lòng.”
“Không ngờ lại làm con sợ hãi như vậy.”
“Cha nghĩ, làm vậy cũng có phong hiểm, nên đã hạ độc giết sạch toàn thôn rồi.”
“Cha vốn định chờ con y thuật tinh thông thì để con ra ngoài sống, dù là làm lang y hành tẩu cũng có thể tự nuôi sống mình.”
“Kiều Kiều, đừng sợ cha, được không?”
Ta theo cha bước ra ngoài, thấy trong sân nhà ta bày một chiếc bàn dài, trên đó là một bữa tiệc thịnh soạn.
Cả thôn, những người chưa kịp dọn đi đều nằm đó.
Gương mặt bọn họ xanh xám, thất khiếu chảy máu, rõ ràng là trúng độc nặng.
Còn nhà của Lý chính, giống y hệt cái chết của nhà Đại Tráng.
Ba đứa cháu của Lý chính đều bị lăng trì, chính giữa ngực của Lý chính cắm một con dao nhọn.
Lúc này, sau khi hiểu rõ toàn bộ sự tình, khi nhìn cảnh tượng này, ta lại không còn thấy sợ hãi như trước.
Cha dẫn ta ra ngoài, một lão nhân tiên phong đạo cốt đứng sừng sững ở đó.
Cha tiến đến, quỳ trước mặt lão nhân:
“Sư phụ, đồ nhi bất hiếu. Kiều Kiều là huyết mạch duy nhất của con, xin phó thác cho người!”
Lão nhân gật đầu, cha nói:
“Sư phụ, xin lỗi người. Con biết trong số những kẻ mình giết có cả trẻ nhỏ vô tội, nhưng Thanh Thanh của con cũng vô tội, có ai thương xót cho nàng đâu?”
“Sư phụ, lý chính trước khi chết còn nói con sẽ phải xuống địa ngục, thật nực cười.”
“Kể từ ngày nhìn thấy Thanh Thanh chết ngay trước mắt, mỗi ngày con đã như sống trong địa ngục rồi!”
Rồi cha quay đầu lại, chỉ về phía ngọn núi xa xa, nói với ta:
“Kiều Kiều, mẹ con an táng tại đó. Vì không muốn những kẻ này sinh lòng nghi ngờ, sau khi chôn cất mẹ con xong thì ta chưa một lần nào đến thăm nàng.”
Ta ngơ ngẩn nhìn về phía dãy núi, bỗng nhiên, một cây ngân châm đâm vào sau gáy ta.
Ngay lập tức, ta rơi vào trạng thái hôn mê.
8
Ta tên là Dương Kiều Kiều, sống cùng sư công.
Ta không nhớ gì về quá khứ, sư công nói, đó là do ta từng mắc một trận bệnh nặng.
Sư công kể rằng cha ta là đệ tử xuất sắc nhất của người, cha và mẹ ta tình thâm ý trọng, nhưng mẹ qua đời vì bệnh nặng, cha cũng vì bi thương mà tự vẫn theo.
Ta nghĩ mãi, nhưng chẳng thể nhớ nổi hình dáng của họ.
Thôi, chẳng nghĩ nữa làm gì, mỗi ngày ta đều có bài học, phải học thuộc dược điển dày cộp.
Ta luôn có cảm giác những nội dung trong dược điển vô cùng quen thuộc, như thể ta đã từng học qua, nên học rất nhanh, khả năng nhận biết thảo dược cũng tiến bộ nhanh chóng.
Ta kể với sư công, người liền cười, nhẹ nhàng chạm vào đầu ta:
“Ngốc ạ, đó gọi là thiên phú, điều này chứng tỏ con là một mầm non tốt trong việc học y.”
Ta gật đầu, tin lời sư công không chút nghi ngờ.
Sau này, ta bắt đầu học bắt mạch, khám bệnh và bốc thuốc cho người khác.
Ta rất giỏi, không hề giống một tiểu học đồ mới vào nghề.
Các sư huynh đều nói ta giống một lão đại phu đã hành nghề nhiều năm, nghe vậy, ta tự hào hếch cằm lên.
Về sau, y thuật của ta ngày càng tinh thông, ta trở thành một lang y đi khắp nơi chữa bệnh.
Mỗi năm, ta đều quay về thăm sư công một lần, người luôn mỉm cười hỏi:
“Kiều Kiều, dọc đường đi có gặp chuyện gì thú vị không?”
Ta thường pha một bình trà, chậm rãi kể cho sư công nghe những chuyện đã chứng kiến trong suốt một năm qua.
Nhưng sư công đã lớn tuổi, thường không chờ ta kể xong đã ngủ thiếp đi, tiếng ngáy khe khẽ hòa cùng tiếng cót két của chiếc ghế bập bênh lọt vào tai ta.
Năm nay, sư công lại hỏi:
“Kiều Kiều, dọc đường đi có chuyện gì thú vị không?”
Ta suy nghĩ một chút, kể cho sư công nghe một câu chuyện:
“Lần này con đi qua một ngôi làng hoang tàn, cả làng không còn ai sống sót, tất cả đều bị thiêu rụi trong biển lửa. Dân làng xung quanh nói, dân làng đó đã chết trong lửa lớn.”
“Con hỏi tại sao, họ nói trước đây trong làng từng có bệnh dịch, huyện lệnh muốn đốt cháy cả làng, nhưng bị một thần y cản lại, cứng rắn giành lại mạng sống của hơn nửa dân làng từ tay Diêm Vương.”
“Thế nhưng, nhiều năm sau, không biết từ đâu ngọn lửa lớn lại bùng lên, thiêu chết toàn bộ người trong làng, ngay cả vị thần y cũng chết trong biển lửa. Dân làng nói, đó là vì thần y đã trái ý trời, phát thiện tâm không nên phát, cứu những kẻ không nên cứu, nên khi thiên mệnh giáng xuống, ngay cả ông ấy cũng bị mang đi.”
Ta ngước nhìn sư công, hiếm khi thấy người không ngủ quên.
“Sư công, người nghĩ sao?”
Sư công thở dài:
“Có lẽ đó là thiên mệnh, những kẻ đáng bị thiêu chết cuối cùng vẫn phải chết trong lửa.”
Ta bật cười:
“Xem, người cũng bị lừa rồi, con đã tìm thấy mấy mảnh xương không cháy hết trong làng, xương đều đen sạm, rõ ràng là chết vì trúng độc.”
“Con đoán, có lẽ thần y năm xưa đã đầu độc cả làng, sau đó phóng hỏa để xóa dấu vết.”
Sư công nhìn ta, bỗng dưng hỏi một câu kỳ lạ:
“Kiều Kiều, vậy con nghĩ vị thần y năm xưa giết cả làng, ông ấy là người xấu sao?”
Ta không cần suy nghĩ, lập tức lắc đầu:
“Sư công, nếu thần y năm xưa là người xấu, làm sao ông ấy có thể bất chấp dịch bệnh mà cứu sống biết bao nhiêu người?”
“Một y giả lại ra tay hại người, có lẽ là vì ông ấy đã trải qua ác mộng bi thương nhất thế gian.”
Sư công gật đầu, ánh mắt dõi về nơi xa xăm, nói:
“Đúng vậy, ông ấy thật sự đã trải qua cơn ác mộng bi thương nhất thế gian.”
Hết.