Dược Hoàn - Chương 3
5
Ta theo sau gia đình Đại Tráng rời khỏi thôn, cùng họ đi lên quan đạo.
Đi được một đoạn, cha ta ghé tai nói với cha của Đại Tráng mấy câu, rồi mọi người dừng lại ngồi ăn chút lương khô. Cha ta lấy túi nước ra, chia cho mỗi người một bát.
Ta nghe cha nói từ xa:
“Trong nước này có thêm dược liệu, uống vào có thể cường thân kiện thể.”
Sau đó, cha dẫn gia đình Đại Tráng đi theo một con đường nhỏ khác.
Đó thậm chí không thể gọi là đường, vì chẳng ai đi qua đây, lối này dẫn thẳng vào núi sâu.
Ta loạng choạng bám theo, cứ thế đi mãi, đi mãi.
Ta nghe cha của Đại Tráng hỏi cha ta:
“Dương đại phu, ngài nói con hổ chết kia ở đâu nhỉ?”
“Bộ xương hổ đó hẳn là đáng giá lắm!”
Cha ta nói với giọng điệu lạnh lùng:
“Ngay phía trước thôi, sắp tới rồi. Thứ này quả thực đáng giá, ta cũng tình cờ phát hiện. Nếu không phải do huynh là người thật thà, ta đã chẳng dám mời huynh giúp việc này! Cũng đừng trách ta yêu cầu cả nhà huynh đi cùng, ta cũng lo lắng mà, lỡ có ai trong nhà chạy về báo tin, gọi người thân đến đây, thì chẳng còn phần cho ta nữa, huynh nói đúng hay không?”
Cha của Đại Tráng cười sảng khoái:
“Làm sao thế được? Ta sẽ không vì tiền mà làm ra chuyện bỉ ổi như vậy đâu!”
Đi mệt rồi, cha ta nhìn quanh, lấy ra vài chiếc bánh thịt chia cho họ:
“Đi đường mệt nhọc, ăn chút gì đi.”
Gia đình Đại Tráng không khách khí, nhận lấy bánh thịt và ăn ngấu nghiến.
Cha của Đại Tráng vừa ăn vừa không ngừng khen ngợi:
“Dương đại phu, ngài chuẩn bị thật chu đáo!”
Cha ta cười, cười mãi, và rồi cả gia đình Đại Tráng lần lượt ngã xuống.
Ta kinh hãi che miệng, đứng từ xa quan sát, tim đập loạn xạ.
Điều ta lo sợ nhất vẫn xảy ra!
Sự nghi ngờ của ta là đúng!
Ta không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể nấp từ xa nhìn xem cha sẽ làm gì tiếp theo.
Ông lần lượt trói chặt từng người, nhét vải vào miệng họ, cột thật chặt.
Ngay cả đứa bé mới mười tháng tuổi trong lòng mẹ của Đại Tráng cũng bị nhét vải vào miệng.
Sau đó, cha lấy ra một bình thuốc, lần lượt đặt dưới mũi từng người.
Họ lần lượt tỉnh lại.
Ta không nghe được tiếng họ, không nhìn thấy sắc mặt họ, chỉ có thể thấy những động tác giãy giụa tuyệt vọng.
Cha ta chẳng nói lời nào, ông lấy từ trong bọc ra một con dao, kéo Đại Tráng ra giữa, bắt đầu cắt từng nhát lên người hắn, ngay trước mặt gia đình hắn.
Ta thấy rõ sự giãy giụa dữ dội của cha mẹ, ông bà của Đại Tráng.
Dù bị bịt miệng, ta vẫn nghe rõ tiếng thổn thức của họ.
Âm thanh tuyệt vọng và thê lương xuyên thấu qua tai ta.
Da đầu ta tê dại, vội vàng ngồi thụp xuống, không dám nhìn thêm nữa.
Cha ta rốt cuộc là thứ ác ma gì!
Ông chế tạo tuyệt tự hoàn, giúp đỡ dân làng bán nữ nhân vào thanh lâu chịu khổ, thậm chí còn lăng trì hài tử của họ ngay trước mặt cha mẹ!
Ta run rẩy khắp người, không dám phát ra một tiếng động, sợ hãi đến mức không dám ngất đi. Ta chỉ có thể run cầm cập, nấp sau thân cây, cầu mong cha đừng phát hiện ra ta.
Ta kinh hoàng, sợ hãi đến tận xương tủy, toàn thân run rẩy, không biết phải làm gì.
Ta chỉ có thể bịt chặt tai, nhưng dù thế nào cũng không thể ngăn được những tiếng khóc thê lương chui vào tai mình.
Những âm thanh nhỏ bé ấy bỗng trở nên đinh tai nhức óc trong lúc này.
Ta cố kìm nén nỗi sợ, hé đầu nhìn ra, chỉ thấy cha ta đã kết liễu Đại Tráng, lại một đao đâm thẳng vào tim đệ đệ hắn, lần lượt sát hại cả nhà Đại Tráng.
Xong xuôi, cha ta đứng đó, như hỏi không khí:
“Cảm giác thế nào? Khi tận mắt chứng kiến hài tử của mình, người thân của mình chịu khổ rồi chết ngay trước mặt mình, cảm giác ấy thế nào?”
“Cảm giác này, cuối cùng các ngươi cũng nếm trải được rồi, phải không?”
Dường như có thứ gì đó trong đầu ta sắp nổ tung, ta không thể kìm nén thêm được nữa, chỉ biết ôm lấy đầu mình, thét lên rồi ngất xỉu.
Mơ hồ, ta thấy nét mặt hoảng hốt của cha.
Ông vừa chạy về phía ta, vừa lo lắng kêu gọi:
“Kiều Kiều!”
“Kiều Kiều!”
“Kiều Kiều!”
Ta hoàn toàn ngất đi, cảm giác như mình đang ở trong địa ngục. Mỗi hộ gia đình từng rời khỏi thôn đều xông vào giấc mơ của ta.
Bọn họ không ngoại lệ, mang đầy vết thương, thậm chí có người chỉ còn là một bộ xương khô, nhưng ta lại nhận ra rõ ràng đó là ai.
Nhị Mao Tử, Đại Tráng, Tiểu Thạch Đầu, Diệu Tổ…
Đếm không xuể.
Bọn họ mặt tái nhợt, đầy máu, từng bước tiến về phía ta.
Bọn họ nói:
“Dương Kiều Kiều, cha ngươi là kẻ điên giết người, ngươi trả mạng lại đây!”
Cảnh tượng chuyển đổi, ta lại thấy từng thi thể nữ nhân bị khiêng ra khỏi thanh lâu.
Đều là những người ta biết, đều là những cô nương uống thuốc của cha ta rồi bị bán vào thanh lâu, giờ đây đuổi theo ta, đòi mạng.
Tiếng oán trách của họ văng vẳng, bắt ta đền tội.
Cả Tiểu Anh Tử nữa, Tiểu Anh Tử bị Vương què đánh chết, nàng đứng đó nhìn ta, hai mắt chảy dòng huyết lệ.
Nàng hỏi ta:
“Kiều Kiều, chúng ta chẳng phải là bạn tốt nhất sao?”
“Kiều Kiều, tại sao ngươi lại hại chết ta?!”
Ta vùng vẫy, dùng hết sức lực mới thốt lên được:
“Ta không có!”
“Không phải ta!”
Rồi ta mở mắt ra.
Ta vậy mà đang nằm trên giường trong phòng ngủ!
Ta thực sự đã trở về nhà!
Ta thở hổn hển, lông tơ trên người dựng đứng cả lên.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, cha ta bưng một bát thuốc đi vào.
Ngược sáng, ông từng bước từng bước tiến lại, mỗi bước chân đều như giẫm lên tim ta.
Ta hoảng sợ đến tột độ, trốn sâu vào trong góc giường, kinh hãi nhìn ông:
“Đừng đến đây! Đừng đến đây!”
Cha ta đặt bát thuốc lên đầu giường, vẫn giữ vẻ ôn hòa thường ngày.
Ông nói:
“Tỉnh lại là tốt rồi, là cha không tốt, để con thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy.”
“Cha lo lắng đến chết mất, nếu con sợ hãi đến sinh bệnh, cha biết ăn nói thế nào với mẹ con đây?”
“Kiều Kiều, Kiều Kiều của cha, đừng sợ, cha sẽ kể hết mọi chuyện cho con, được không?”
“Được không?”
6
Cha ta là đệ tử của một thần y, còn mẹ là tiểu thư quan gia phạm tội.
Cha vừa gặp đã đem lòng yêu mẹ, mua chuộc cai ngục, dùng thuốc giả chết để cứu mẹ ra.
Từ đó, hai người bôn ba khắp chốn.
Phu thê tình thâm, một năm sau thì sinh ra ta.
Khi ta ba tuổi, họ đi qua ngôi làng này, phát hiện nơi đây đang xảy ra dịch bệnh.
Huyện lệnh ra lệnh phong tỏa làng, thậm chí còn sai người chất củi và dầu hỏa, định thiêu chết toàn bộ dân làng bên trong.
Cha ta, với tấm lòng y đức, quyết định ra tay, cứu sống hơn nửa số thôn dân.
Người dân trong làng cảm kích không thôi, nhưng huyện lệnh, kẻ đã hạ lệnh phong tỏa thì ghi hận cha.
Người dân vô cùng nhiệt tình, cha ta cũng lo sợ dịch bệnh sẽ bùng phát trở lại nên ở lại trong làng.
Ngôi làng này non nước hữu tình, cha mẹ đều yêu thích.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, cho đến năm sau, thiên tai ập đến.
Mưa liên tục trút xuống suốt hai tháng, toàn bộ mùa màng mất trắng.
Hoa màu trong ruộng không thu hoạch được một hạt.
Khi ấy, huyện lệnh tìm đến lý chính.
Hắn nói thẳng:
“Bổn quan là phú thương, gia tài bạc triệu, có thể phát chẩn lương thực cho các ngươi, nhưng các ngươi lấy gì để đền đáp bổn quan?”
Lý chính ấp a ấp úng. Dân nghèo khổ, nhà có gì đáng giá đâu chứ?
Huyện lệnh xoay xoay chiếc nhẫn ngọc bích, mắt cũng không thèm ngước lên:
“Nghe nói trong làng các ngươi có vị Dương đại phu, thê tử của ông ta nhan sắc mỹ miều lắm thì phải?”
Lý chính hiểu ngay ý của huyện lệnh.
Nhưng ông không dám làm gì, vì Dương đại phu là ân nhân cứu mạng của dân làng, sao có thể phản bội được?
Thế nhưng, một tháng trôi qua, dân làng bắt đầu có người chết đói.
Ngay cả nhà ta, vì cha ta liên tục chia sẻ lương thực cho dân làng, cũng dần kiệt quệ.
Cha ta buộc phải vào rừng săn bắn, mong tìm được chút gì để ăn.
Cháu trai của lý chính cũng sắp chết đói, nhìn đứa bé, lý chính cuối cùng đã hạ quyết tâm.
Ông triệu tập tất cả dân làng, trừ cha mẹ ta.
Họ bàn bạc trong nhà suốt một buổi chiều, cuối cùng, lý chính nói:
“Dương đại phu là ân nhân của chúng ta, nhưng mọi người đều không sống nổi nữa rồi, không còn cách nào khác.”
“Dương đại phu đã cứu chúng ta một lần, nhất định sẽ nguyện ý cứu thêm lần nữa.”
“Chỉ cần ngủ với huyện lệnh một đêm, cả làng chúng ta đều được sống, thê tử của Dương đại phu chắc cũng sẵn lòng chứ?”
Mọi người trong làng không ai phản đối, có người lên tiếng:
“Nếu chẳng may Dương nương tử là người cương liệt, tìm đến cái chết thì phải làm sao?”
Lý chính suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói:
“Nếu quả thực xảy ra chuyện đó, bất luận Dương đại phu vừa ý cô nương hay thiếu phụ nhà ai, đều không được phép từ chối!”
“Bất luận là ai, cũng phải gả làm thê tử cho Dương đại phu!”
Cứ như vậy, cha mẹ ta, trong khi chẳng hay biết, đã trở thành vật sở hữu của người khác, trở thành phương thuốc cứu mạng cho kẻ khác.
Dù rằng, họ chính là người đã cứu cả tất cả mọi người từ tay Diêm Vương trở về.
Ngày hôm sau, cha như thường lệ vào rừng săn bắn, chẳng may rơi vào bẫy, kêu cứu thế nào cũng chẳng có ai đến giúp.
Cha cũng không quá hoảng hốt, kiên nhẫn chờ đợi có người đi ngang qua, cẩn thận giữ sức lực.
Trong lòng ông vẫn canh cánh một nỗi lo, lo rằng mẹ thấy ông mãi không về, liệu có mạo hiểm vào núi sâu tìm kiếm hay không.
Sáng hôm sau, Lý chính thở hồng hộc chạy vào nhà ta:
“Dương nương tử, không xong rồi, Dương đại phu gặp chuyện rồi!”