Dược Hoàn - Chương 2
3
Xuân qua thu lại, thu hoạch rồi lại cất trữ cho mùa đông.
Sáu năm đã trôi qua, ta đã thuộc làu làu y điển và có thể tự mình chế dược.
Cha ta tận tình chỉ bảo từng loại dược thảo nên xử lý thế nào, nhưng không bao giờ cho phép ta tham gia chế tạo tuyệt tự hoàn.
Cha nói:
“Kiều Kiều, y thuật của con là để cứu người, đừng chạm vào những thứ bẩn thỉu này.”
Ta vẫn không hiểu, nếu thực sự là bẩn thỉu, cớ sao cha lại chế ra?
Sau đó, cha bắt đầu cho phép ta chữa bệnh cho người dân trong thôn, miễn phí, không lấy tiền.
Trong thôn ai đau đầu, phát sốt đều đến tìm ta, ta gặp không ít bệnh nhân, y thuật cũng ngày một tinh tiến.
Khi gặp những chứng bệnh khó phán đoán, cha cũng không để tâm, khuyến khích ta cứ mạnh dạn dùng thuốc.
Ông còn nói, dù có chữa sai, chữa chết người cũng không sao.
Trong mắt cha, những người dân tự đến tìm ta dường như chỉ là vật thí nghiệm của ta.
Cha vẫn tiếp tục bán tuyệt tự hoàn.
Bao nhiêu năm nay, cha chỉ bán dược hoàn cho người trong thôn.
Lý chính đối với việc này cảm kích không ngớt:
“Dương đại phu, ngài làm đúng lắm! Chỉ có thôn ta mới có những cô nương như thế thì mới bán được giá cao, không phải sao? Nếu khắp nơi đều là cô nương uống dược hoàn của ngài, thì các tú bà thanh lâu làm sao chịu trả giá cao được chứ?”
“Các cô nương không còn giá trị, thì mọi người trong thôn cũng sẽ chẳng bỏ tiền mua dược hoàn của ngài nữa, ngài nói có phải không?”
Cha mỉm cười gật đầu, đồng tình với lời của lý chính.
Người dân trong thôn dựa vào việc bán con gái, thậm chí có người còn bán cả vợ, ngày càng ăn nên làm ra.
Ruộng đất đã bỏ hoang hơn nửa, chẳng còn mấy ai muốn canh tác.
Ban đầu, vì đời sống sung túc, các cô nương từ các thôn lân cận đều muốn gả vào thôn ta.
Dần dà, lời đồn lan truyền, danh tiếng chẳng tốt đẹp gì, người muốn gả con gái vào thôn ta ngày càng ít.
Một số gia đình phải đi xa mua vợ cho con cháu, có gia đình bán được nhiều con gái có tiền liền chọn cách dời khỏi thôn, ra ngoài sinh sống.
Dù sao thì ai lại muốn gánh lấy danh tiếng ô nhục này chứ?
Mỗi lần nghe tin có người muốn chuyển đi, cha đều ân cần dặn dò:
“Dọn đi rồi, nhớ bắt đầu cuộc sống mới, đừng nói cho ai biết nơi mình chuyển đến.”
“Đây đều là bà con nghèo khó, nếu biết các ngươi sống ở đâu, sau này sẽ đến nhờ cậy.”
“Dẫu không nhờ cậy, chuyện bán con gái để được sống sung túc truyền ra ngoài, ắt sẽ bị hàng xóm chê cười, còn con trai, cháu chắt trong nhà có khi khó mà cưới được vợ!”
Những gia đình sắp chuyển đi đều chăm chú nghe lời dặn dò của cha, không quên khen ngợi:
“Dương đại phu là người trong thành đến, không giống chúng ta là phường chân lấm tay bùn, lời ngài nói thật hữu lý.”
Đêm trước khi có người chuyển đi, cha luôn mang theo một bình rượu để tiễn họ.
Ông còn giúp họ thu dọn, chuyển đồ đạc.
Những người chuyển đi, chưa ai từng trở lại, cũng chẳng ai biết họ đã đi đâu.
Mỗi lần tiễn một gia đình chuyển đi, cha thường mất vài ngày mới quay về.
Có khi một, hai ngày, có khi ba, bốn ngày, lần nào về cũng là giữa đêm khuya.
Người ông mang theo mùi máu thoang thoảng.
Trong lòng ta dấy lên những suy nghĩ chẳng lành, nhưng không dám hỏi.
Ta cảm thấy cha ngày càng đáng sợ, dường như ông đang che giấu một mặt mà ta không biết.
Lần này, cha lại trở về vào canh ba sau khi đưa tiễn Triệu gia.
Mùi máu trên người cha nồng nặc đến mức không thể giấu nổi, khiến ta sợ hãi.
Cha bị thương.
Cánh tay ông bị cắn một mảng lớn, nhìn qua không giống vết thương của dã thú.
Ta thành thạo xử lý vết thương, băng bó cẩn thận, rồi nhìn chằm chằm vào cha, kiên quyết hỏi:
“Cha, rốt cuộc người đã làm gì?”
“Những người trong thôn đã chuyển đi, cuối cùng đi đâu?”
Giọng ta không mấy dễ nghe, thậm chí còn có chút run rẩy.
Ta sợ hãi, sợ phải nghe câu trả lời mà mình không muốn nghe từ miệng cha.
Cha lại nhìn ta, bình thản nói:
“Kiều Kiều, con ngày càng giống mẹ con.”
Ông nhìn cánh tay đã được ta băng bó, hiếm khi khen một câu:
“Y thuật của Kiều Kiều ngày càng tinh thông, ra ngoài hành nghề cũng đủ nuôi thân rồi.”
Ta không hiểu, lại nhìn cha, hỏi:
“Cha, rốt cuộc người đã làm gì?”
Cha xoa đầu ta, cười ha hả:
“Kiều Kiều cuối cùng cũng lớn rồi!”
“Kiều Kiều, đừng vội, khi thời cơ đến cha sẽ nói cho con biết.”
4
Biết bao cô nương đã uống dược hoàn nhà ta, nhưng các tú bà thanh lâu vẫn không ngừng mua người.
Ta lén dò hỏi, nghe nói trong mắt các ân khách của thanh lâu, kỹ nữ chẳng khác nào đồ vật.
Đã bỏ tiền ra, tất nhiên chẳng tiếc sức mà hành hạ.
Thế nên phần lớn kỹ nữ đều yểu mệnh.
Ở trong thanh lâu, dù bao nhiêu nữ nhân lấp vào cũng chẳng bao giờ đầy.
Cũng vì thế, giá các cô nương uống dược hoàn nhà ta vẫn không hề giảm, cầu vẫn nhiều hơn cung dù thời gian trôi qua.
Bây giờ, người trong thôn ngày càng giàu có, người chuyển đi cũng ngày càng nhiều.
Kẻ chưa đi cũng chẳng vội, dẫu sao chỉ cần sinh vài đứa con gái là có thể sống tốt.
Người trong thôn cứ thưa dần, thưa dần.
Cha luôn nhìn về phía núi, ngây người càng lúc càng lâu.
Ông thường lẩm bẩm:
“Sắp rồi, sắp rồi.”
Sắp rồi là sao? Ta không rõ.
Ta vẫn chờ đợi, đợi gia đình kế tiếp chuyển đi.
Ta âm thầm lên kế hoạch, định rằng khi có người chuyển đi, ta sẽ theo dõi cha, xem rốt cuộc ông đã làm gì.
Hai tháng sau, cuối cùng cũng đến lượt nhà Đại Tráng sắp dọn đi.
Đại Tráng là người lớn lên cùng ta từ thuở nhỏ, từng nhiều lần bày tỏ tình cảm với ta.
Nhưng nhà hắn đã mua dược hoàn nhà ta, ta nhớ rõ là đã mua đến bốn lần.
Hai tỷ tỷ và hai cô cô của Đại Tráng đều đã bị cha và gia gia hắn cho uống dược hoàn rồi bán vào thanh lâu.
Giờ đây, Đại Tráng đã đến tuổi lấy vợ.
Mẹ của Đại Tráng từng dò ý cha ta, nhưng cha kiên quyết không nhượng bộ, lấy cớ rằng đã định hôn cho ta với một nhà trong thành.
Bên đó đang trong kỳ chịu tang, đợi mãn tang sẽ đến rước ta qua cửa.
Vì chuyện này mà Đại Tráng buồn bã suốt một thời gian, nhưng hắn vẫn thích quấn quýt bên ta.
Gia đình đã xem mắt cho hắn không ít cô nương, nhưng hắn nhất quyết không chịu đồng ý.
Thậm chí còn tuyên bố rằng nếu có lấy vợ, nhất định phải lấy một người biết chữ như ta.
Điều này làm cha mẹ Đại Tráng lo lắng không thôi.
Mười dặm tám hương, không thể tìm ra một cô nương biết chữ.
Chi phí học hành cao, đều là để cho con trai trong nhà đi học, ai nỡ để con gái tiêu số tiền này!
Cuối cùng, cha của Đại Tráng quyết định, cả nhà sẽ vào thành sinh sống.
Mẹ của Đại Tráng có chút do dự:
“Vào thành rồi sẽ sống ra sao đây?”
Cha hắn phẩy tay mạnh mẽ:
“Xem có thể làm buôn bán nhỏ hoặc làm thuê gì không, không được nữa thì sinh thêm vài đứa, đến lúc đó mang về mua dược hoàn là xong!”
Phải, thuốc của cha ta, mua là phải uống ngay trước mặt, đây là quy củ nhà ta từ trước đến nay.
Cha ta nói, sợ người ta mang về nghiên cứu công thức, nhỡ không phối đúng, sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng.
Đại Tráng đối với việc chuyển đi có chút háo hức, nhưng đối với ta lại quyến luyến không nỡ rời xa. Cũng may là ta chẳng có tình cảm đặc biệt gì với hắn.
Thực ra, ta không cảm thấy gì với tất cả nam nhân trong thôn.
Cả đám đều là những gia đình bán con gái, trong lòng ta chán ghét không thôi, dù cha ta cũng nằm trong số đó.
Cha ta nghe tin, như thường lệ lặp lại những lời căn dặn không được nói với ai nơi mình chuyển đến, và cha của Đại Tráng cảm thấy rất đúng.
Đại Tráng nói:
“Kiều Kiều, dù có vào thành, ta cũng nhất định sẽ thường xuyên về thăm ngươi!”
Hắn nói đầy chắc chắn, nhưng ta chỉ khẽ hỏi:
“Đại Tráng, ngươi nói xem tại sao người trong thôn ta chuyển đi nhiều như vậy mà không có ai từng trở về?”
Chẳng lẽ những lời cha nói lại có tác dụng đến thế sao?
Đại Tráng gãi đầu hồi tưởng một lúc, cuối cùng nhíu mày đáp:
“Quả thật chưa ai từng trở về, nhưng không sao, ta nhất định sẽ về thăm ngươi. Ta không giống mấy người đó!”
Ta cúi đầu, như thể vẫn ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt luôn thoảng trên người cha mỗi khi ông về nhà giữa đêm khuya.
Chọn được ngày lành, gia đình Đại Tráng bắt đầu khởi hành.
Đêm trước khi đi, cha ta như thường lệ, mang rượu nhà tự ủ đến, rót từng bát cho gia đình Đại Tráng.
Cha của Đại Tráng nắm tay cha ta, không ngừng tán tụng:
“Dương đại phu, số tiền này có đủ để mua một ngôi nhà hai gian không nhỉ?”
“Dương đại phu, ta chưa bao giờ dám mơ rằng sẽ có ngày này!”
“Dương đại phu, ngài đúng là thần tiên được phái xuống để cứu giúp chúng ta!”
“Nếu không có ngài, năm xưa chúng ta đã khó mà qua được nạn dịch, ngài lại còn chế ra loại thuốc thần kỳ, giúp cả thôn phát tài!”
“Dương đại phu, ngài chính là ân nhân tái sinh của ta!”
Cha của Đại Tráng nói đầy chân thành, còn cha ta mặt lại không chút biểu cảm.
Những lời này ta đã nghe đi nghe lại đến cả chục lần mỗi năm, huống hồ là cha ta, hẳn ông đã nghe đến chai sạn cả tai.
Sáng hôm sau, gia đình Đại Tráng lên đường, cha ta vẫn như thường lệ tiễn đưa.
Không ai chú ý thấy ta lén lút theo sau.