Đừng Vì Anh Mà Dừng Lại - Chương 5
15
Nhiệm vụ công lược đã sớm hoàn thành.
Nhưng xuất phát từ rung động lặng lẽ sinh ra, cũng có thể là kiểm tra đo lường được cảm xúc không ổn định của tôi, hệ thống khoan hồng cho tôi thời gian hai ngày.
Có vẻ như Thẩm Ngạn nhận ra được cái gì, nhưng hắn cũng không nói gì cả, cũng không giống trước luôn dính lấy tôi.
Có anh em Thẩm Ngạn tới nhà câu cá, Tôn Bằng vừa vào đã cười thành một đóa hoa:
“Tôi chỉ cần biết lão đại được.”
“Lương Hoài là cái thá gì.”
Tôi cười cười, không nói tiếp.
Hắn lại càng nói càng kích động, cuối cùng lôi kéo tôi đến một cái phòng.
“Chị dâu, chị đừng thấy lão đại của chúng ta lúc nào cũng lạnh lùng, tiểu tử này ngây thơ lắm.”
Trong một phòng tranh rực rỡ muôn màu, gần như mỗi bức đều là tôi.
Tôi tiện tay lật bản nháp, người đàn ông bên cạnh vốn đang cao hứng, khóe môi giơ lên trong nháy mắt nhìn thấy nội dung bản nháp lại cúi xuống.
“Chị dâu, tôi cầu xin chị, coi như không nhìn thấy được không?”
“Tôi cũng không biết, anh ấy đặt thiết kế cầu hôn ở đây nha……”
Tôi không nói gì, trên thực tế, Thẩm Ngạn chưa bao giờ biểu hiện ra một chút ý đồ muốn cầu hôn tôi.
Cho dù hắn biết rõ nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, đang tính toán khi nào rời đi.
Hắn vẫn không muốn dùng hôn nhân trói buộc tôi.
Người đàn ông này.
Người như vậy thật sự rất ngốc nghếch.
Tôn Bằng phát hiện sự tình không thích hợp, sớm một bước bỏ đi.
Trước khi đi còn không quên để lại một câu:
“Chị dâu, cái kia tôi mang tới để chúc mừng sinh nhật lão đại, tôi đi trước đây ha.”
Thẩm Ngạn ngay cả sinh nhật của mình cũng không nói cho tôi biết.
Đi vào phòng bếp tôi mới phát hiện, tôi đối với Thẩm Ngạn hoàn toàn không biết gì cả, hắn thích ăn đồ ăn gì cũng không biết.
Chỉ có thể dựa vào cảm giác làm mấy món ăn gia đình, lại nhờ người giúp mua một cái bánh ngọt.
Lúc Thẩm Ngạn trở về đặc biệt bất ngờ.
Hắn cúi đầu hôn lên trán tôi, có chút ngoài ý muốn: “Tất cả đều là những món anh thích ăn.”
Tôi thắp nến, chăm chú nhìn hắn:
“Thẩm Ngạn, ước một nguyện vọng đi.”
Người đàn ông cầm tay tôi lập tức lại bắt đầu cười: “Anh không tin cái này.”
“Em thay anh ước đi.”
Tôi lắc đầu: “Có đôi khi ông trời sẽ nghe được nguyện vọng của anh, nói không chừng thật sự sẽ linh nghiệm.”
Thẩm Ngạn sửng sốt thật lâu, ở trong ánh nến bắt đầu gọi tên của tôi.
“Thời Miên.”
“Thời Miên.”
“Ở lại……”
Tôi từng tiếng đáp lại:
“Ừm.”
“Tôi ở đây.”
“…… Tôi ở đây.”
Không biết niệm bao lâu, hắn cười khúc khích, trong mắt hư hư thực thực có lệ quang hiện lên, tại ngọn nến sắp dập tắt trước đó, Thẩm Ngạn nhìn tôi, rất là thành kính mà ưng thuận tâm nguyện:
“… Đừng vì anh mà dừng lại.”
“Đi nơi em muốn đi, làm chuyện em muốn làm.”
Trong mắt hắn hoàn toàn phản chiếu hình bóng tôi, hắn nói:
“Tiểu Quai, em đặc biệt đặc biệt tốt.”
“Thật ra anh rất muốn nói em có thể vì anh mà ở lại không, nhưng… anh không nỡ.”
Hệ thống đếm ngược bắt đầu vang lên, xung quanh hết thảy đều bắt đầu mơ hồ, chỉ có sự ấm áp trên tay kia chân thật như vậy.
Một giây cuối cùng chuẩn bị rời đi, tôi nhìn thấy Thẩm Ngạn đỏ mắt, miệng lẩm bẩm:
Anh nói: “Anh yêu em.”
Anh nói: “Về nhà sớm một chút, có rất nhiều người yêu em đang chờ em.”
[Nhiệm vụ kết thúc -]
16
Cảnh sắc trước mặt nhanh chóng lướt qua, tôi thét lên một tiếng, mãnh liệt từ trên giường ngồi dậy.
“Tiểu Quai! Con rốt cuộc tỉnh rồi!”
“Dọa sợ chết ba mẹ rồi, đầu còn choáng không?”
“Ba đứa nhỏ, mau đem dâu tây tới đây, lúc Tiểu Quai phát sốt nói một hồi lâu rồi.”
Tôi cúi đầu nhìn bàn tay ngắn ngủi của mình một lúc lâu, cho đến khi người trong mộng nhớ thương vừa lẩm bẩm “Xong rồi”
“Đứa bé có phải bị sốt đến choáng váng không?”.
Tôi quay trở lại thời điểm mà mọi thứ vẫn chưa xảy ra.
Ba mẹ không chết trong vụ tai nạn xe cộ đó, tôi cũng không bị bệnh nan y.
Tôi có chút tham lam nhìn ba mẹ, trong ánh mắt ôn nhu lại tràn ngập tình yêu của họ, rốt cuộc nhịn không được nghẹn ngào ra tiếng.
“Con mơ một giấc mơ thật dài……”
“Con mơ thấy mình ở một mình, không ai yêu con, họ đều bắt nạt con…”
“Tiểu Quai là gặp ác mộng rồi.”
Mẹ chống trán tôi, người ôm tôi vào lòng, mãnh liệt hôn một cái trên trán của tôi:
“Không sợ không sợ, Tiểu Quai chúng ta đặc biệt đặc biệt tốt, người yêu con sẽ càng ngày càng nhiều…”
Trong lời nói dịu dàng của người mẹ, tôi chậm rãi nhắm mắt lại, trong lúc buồn ngủ, có một thanh âm tựa hồ đang cười.
Giọng nam nói:
“Anh không nói sai chứ.”
“Người yêu em đang chờ em.”
“Chúc em hạnh phúc, Tiểu Quai.”
Hết