Đừng Vì Anh Mà Dừng Lại - Chương 4
12
Sức lực cả người Lương Hoài như tản ra tinh quang, ngực hắn phập phồng trong chốc lát, thanh âm trở nên không hề bình tĩnh:
“Thời Miên, em không thể đối xử với anh như vậy!”
“Lúc trước em cứu anh, nên theo anh cả đời! Em không thể bỏ anh giữa đường mà đi được…”
Hắn chỉ vào tôi, ánh mắt nhìn vào tay tôi cùng Thẩm Ngạn đan xen, lại ngẩng đầu lên biểu tình trên mặt thậm chí có chút vặn vẹo:
“Ha ha, không phải em tâm tâm niệm niệm muốn hoàn thành nhiệm vụ rồi bỏ anh để về nhà sao?”
“Em không trở về được, ha ha, trừ anh, ai còn có thể muốn em chứ…”
Trước mắt Lương Hoài xanh đen chưa hết, như là bệnh nặng một hồi, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút bóng dáng điên cuồng.
“Em cho rằng Thẩm Ngạn là chân ái? Loại người như hắn thật sự có thể chân thành yêu một người sao?”
“Chỉ chơi đùa với em mà thôi, em cho rằng trèo lên hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ để về nhà sao?!”
Bầu không khí trong nháy mắt ngưng trệ, lúc này tôi mới phát hiện có người yên lặng dọn dẹp, tiệc tối to như vậy chỉ có bóng dáng ba người chúng tôi.
Mũi tôi cay cay, đều đến đây, người bên cạnh còn đang che chở tôi.
Sợ tôi gặp phải một chút chỉ trích.
Mặc dù trong lòng hắn biết rõ tôi coi hắn là bàn đạp, chủ động tiếp cận hắn chỉ để trở về nhà.
Tôi không muốn dừng lại vì bất cứ ai nữa.
Cũng không phải là nghi ngờ tấm lòng của người khác, chỉ là lòng người rồi cũng sẽ thay đổi.
Ánh mắt Thẩm Ngạn và tôi giao nhau ngắn ngủi trên không trung.
Ai cũng không nói gì, Lương Hoài tự cho rằng mình rốt cuộc cũng hòa nhau một ván, hắn có chút đắc ý:
“Miên Miên, em lại đây.”
“Hắn không cho em thứ em muốn, nhưng anh sẽ luôn yêu em.”
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, em tha thứ cho anh, anh cũng sẽ không ghét bỏ em và những gì hắn từng làm với em, chúng ta giống như trước, được không?”
Hắn vừa dứt lời, Thẩm Ngạn liền vung ra nắm đấm nặng nề đánh về phía hắn.
Hai người ngươi một quyền ta một quyền, cơ hồ là trong khoảnh khắc trên người liền đổ màu.
Nhìn thấy động tác của Lương Hoài, tôi thét chói tai một tiếng nhào vào trước mặt Thẩm Ngạn, thân thể hắn cứng đờ.
Mà nắm đấm của Lương Hoài cũng trong nháy mắt dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt có khiếp sợ, có không thể tin, cuối cùng liền thành một mảnh tĩnh mịch:
“Em thương xót hắn.”
“Em yêu hắn rồi phải không?”
13
Con người tôi sợ nhất là đau, cũng sợ nhất là thấy máu.
Cho nên ngay cả hệ thống cũng nghĩ không ra, tôi vì cái gì sẽ chắn ở trước mặt Thẩm Ngạn.
Tôi yêu hắn ta sao?
Tôi cũng không rõ lắm.
Chỉ là tôi đột nhiên nhớ tới vết sẹo cũ cùng vết thương mới trên lưng Thẩm Ngạn, trên ngực hắn.
Đêm đó động tác của hắn rất ôn nhu, thế cho nên tôi càng về sau dần dần nổi gan, nhẹ nhàng vuốt những vết sẹo kia hỏi hắn đây là chuyện gì xảy ra.
“Còn biết đau cho tôi sao?”
“Không có, ngực có sẹo mới là huân chương của đàn ông.”
Tiếng cười của hắn trầm thấp lại sung sướng, tựa hồ là không có thời gian giải thích, nụ hôn nóng ẩm rơi vào đuôi lông mày của tôi, rất nhanh đã đem đề tài dẫn tới nơi khác.
Cho đến ý thức chìm nổi, tôi nhắm mắt lại lúc muốn ngủ say, bên tai mới truyền đến câu nói mớ:
“Em có biết anh hâm mộ Lương Hoài bao nhiêu không?”
“Đêm đó, tôi tận mắt chứng kiến có một cô gái phát sáng giống như thượng đế, chọn hắn.”
“Lúc đó tôi vừa liếm chiếc răng bị đánh cho lung lay sắp rơi kia, vừa suy nghĩ tại sao người kia không thể là tôi.”
Rõ ràng căn phòng rất lớn, tôi lại cảm thấy ngay cả không khí xung quanh cũng bị đè ép biến thành một mảnh vặn vẹo.
Thẩm Ngạn còn đang tự hỏi: “Ông trời sẽ giúp tôi sao?”
“Nếu như người em chọn là anh thì tốt rồi.”
“Anh so với Lương Hoài càng mạnh hơn, cũng càng chung thủy, anh sẽ không để cho em trải qua bảy năm khổ cực.”
“Anh còn tưởng rằng hắn sẽ chăm sóc em thật tốt.”
“Mấy ngàn vạn mà thôi, hắn lại bỏ qua em như vậy.”
[Ký chủ, sau khi nhiệm vụ kết thúc muốn lựa chọn ở lại thế giới này không?]
Tôi nhắm chặt hai mắt, hệ thống không rõ ý nghĩ của tôi.
Kỳ thật như vậy cũng rất tốt.
Trong nháy mắt, trong lòng tôi đang suy nghĩ.
Nhưng cho thấy lời thật lòng như vậy, Lương Hoài trước kia cũng đã nói với tôi vô số lần.
Trong rất nhiều thay đổi và gặp gỡ không lường trước được, có quá ít người đồng cảm từ đầu đến cuối, giống như Lương Hoài trước đây.
Vẻ mặt Lương Hoài chuyên chú nói tôi là bảo vật vô giá, là ánh sáng duy nhất trong khoảng thời gian đen tối của hắn.
Nhưng có lẽ bảy năm qua hắn đã sớm chán, thậm chí còn nói tôi là “đồ cũ”, “giày rách người khác đi”.
Nhìn đi, hạnh phúc luôn như đi trên tảng băng mỏng.
Cho nên tôi nhất định không thể đáp lại Thẩm Ngạn.
Cuối thành phố, ánh sáng tàn lụi, ráng đỏ nhuộm nửa bầu trời.
Trong nháy mắt Lương Hoài phẫn nộ chất vấn, thậm chí không khí cũng dường như ngưng lại, tất cả mọi người đang chờ câu trả lời của tôi.
Nhưng Thẩm Ngạn không để cho tôi khó xử, trên thực tế, hắn hành động có chút ngoài dự liệu của tôi.
“Em không cần nói yêu anh.” Hắn thở dài, sau đó một tia ấm áp bao trùm lên mắt tôi.
“Anh không quan tâm như vậy.”
Giọng Thẩm Ngạn có chút khàn khàn, nghe như rót vào hơi nước ẩm ướt:
“Em đứng ở nơi đó, anh sẽ yêu em.”
“Em muốn đi, thì đi nhanh lên đi.”
Theo tiếng nói của hắn, cơ hồ là trong khoảnh khắc đó hệ thống điện tử cũng theo đó vang lên –
[Chúc mừng kí chủ -]
[Nhiệm vụ thành công –]
……..
Tôi không biết Lương Hoài đang ghen ghét với tôi điều gì.
Rất nhiều lần tôi ngồi ở địa vị cao cùng người xung quanh chuyện trò vui vẻ, phía sau đều sẽ có một ánh mắt không cam lòng lại ghen ghét quấn lấy tôi như hình với bóng.
Tôi nhìn cách đó không xa, Lương Hoài mang ly rượu muốn cùng nhà đầu tư nói chuyện, đột nhiên nổi giận.
Rác rưởi.
Nhiều năm như vậy vẫn không đi đến đâu.
Có rất nhiều lần tôi muốn túm lấy cổ áo Lương Hoài chất vấn hắn: “Con mẹ nó anh có thể giống đàn ông được không?”
“Đừng để cô ấy sống khổ sở với anh nữa được không?
“Anh làm sao có thể xứng đứng ở bên cạnh cô ấy…”
Tôi thậm chí từng có ý nghĩ dốc hết tất cả để hắn biến mất, dù sao một thành phố lớn như vậy, lặng lẽ mất tích một người, không nổi sóng gió gì.
Nhưng một tên phế vật như vậy, hết lần này tới lần khác Thời Miên lại yêu hắn như vậy.
Cho nên trong lòng tôi rất thoải mái nhìn Lương Hoài ở đó khúm núm, nịnh nọt, một bên lại luyến tiếc Thời Miên cùng hắn chịu đựng – Tôi dứt khoát bình thản không lộ bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, đưa cho Lương thị mấy hợp đồng.
Nghe nói sau khi chiếm được mảnh đất kia, cuối cùng bọn họ cũng có một gia đình đàng hoàng.
Lúc ấy tôi vụng trộm đi xem Thời Miên, nghe thấy cô nói “Có thể đoạt qua Thẩm Ngạn, anh quả nhiên là một thiên tài”.
Tôi tức giận đến mức ngày hôm đó lại buộc Lương thị nhường hai điểm.
Tâm tư của tôi đối với Thời Miên, chỉ có mấy anh em thân cận biết.
“Cậu muốn thì đi cướp đi, ở chỗ này mặt lạnh giặt quần lót cái gì?”
“Làm sao Lương Hoài so được với cậu.”
Đúng vậy, hắn có chỗ nào mạnh hơn tôi?
Nhưng tại sao bảy năm trước, cách một bức tường, cô lại chọn Lương Hoài?
Là tôi không đáng thương sao?
Khi đó tôi hèn nhát, không nơi nương tựa, thân không xu dính túi chỉ còn lại một cái mạng thối nát.
Mỗi đêm bị bắt nạt, bị kẻ thù đánh đập, sự phản kháng liều mạng của tôi chỉ đổi lấy những lời mắng chửi ác độc hơn.
Tôi đã từng trằn trọc trong đêm khuya vô số lần cầu xin thần linh:
Xin hãy cứu tôi.
Tôi sẽ không là kẻ vô tích sự, chỉ là tôi quá cần một chỗ dựa, tôi quá cần một lý do để sống sót.
Lúc Thời Miên xuất hiện tôi còn tưởng rằng thiên thần hiển linh.
Cho tới bây giờ tôi cũng không biết vì sao Lương Hoài lại xuất hiện ở nơi đó.
Đó là lần duy nhất tôi không bị đánh.
Cho đến thật lâu sau khi Lương Hoài say rượu, bạn tốt tôi nghe được những giãi bày của hắn trong lúc hắn mơ màng:
“Các người đều hâm mộ tôi có một người vợ tốt.”
“Ha ha, đó là do tôi đoạt được.”
“Ngày đó tôi nằm mơ, trong mơ thấy cô ấy nhặt được một tên đàn ông.”
Lương Hoài hoa tay múa chân “Oa, cậu không biết cô ấy đối với người nọ tốt bao nhiêu, hai người mất ba năm liền xây cái công ty lớn…”
“Kết quả tôi vừa tỉnh, cậu biết sao không, cô gái ngốc kia liền đứng ở giao lộ…”
Tôi nhắm mắt lại, không nghe nữa.
Chỉ là khi mở mắt ra, trong mắt đã sớm thanh tỉnh, tôi nghe thấy chính mình rất bình thản nói cho người phía dưới:
“Kêu Lương Hoài lại đây.”
“Nói tôi muốn bàn chuyện làm ăn với hắn.”
Hèn chi ghen tị với tôi.
Đồ ăn trộm.