Đừng Tin Vào Mắt Anh - Chương 1
1.
Khi tôi và bạn trai Lục Triều chiến tranh lạnh lần thứ ba, Khương Nghiên – bạn cùng phòng của tôi – lại đến làm người hòa giải như thường lệ.
Cô ta mỉm cười dịu dàng:
“Lê Lê, cậu và Lục Triều lại giận nhau à?”
Lục Triều là bạn trai tôi, cũng là thanh mai trúc mã của Khương Nghiên, nên cô ta biết chuyện chúng tôi cãi nhau cũng không có gì là lạ.
Thấy tôi im lặng, Khương Nghiên nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và nói:
“Lục Triều tuy hay giận dỗi và cáu gắt, nhưng thật lòng cậu ấy rất yêu cậu. Mình với cậu ấy là thanh mai trúc mã bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ thấy cậu ấy thích ai nhiều như thế cả.”
Nói đến đây, cô ta lại tiếp tục khuyên nhủ tôi:
“Nếu không, cậu ấy đã chẳng bị thương nặng như vậy vì cứu cậu từ tay đám côn đồ đó, đã chẳng đổ nhiều máu đến thế.”
Nghe đến đây, mọi lời phản bác của tôi như nghẹn lại trong cổ họng.
Trước đây, chính vì Lục Triều đã đánh nhau với đám côn đồ để bảo vệ tôi, tôi mới cảm động và bắt đầu có tình cảm với hắn từ cái nhìn đầu tiên.
Thấy tôi hơi dao động, Khương Nghiên tiếp tục, giọng cô ta càng thêm nhẹ nhàng:
“Nói thật với cậu, Lê Lê, mình coi cậu là bạn nên mới nói thẳng. Đôi khi cậu hơi nóng tính và kiêu ngạo quá. Khi Lục Triều và cậu giận nhau, sao cậu không thử làm hòa với cậu ấy?”
Tôi định phản bác lại theo bản năng, nhưng không hiểu sao, mùi hương thoang thoảng từ người Khương Nghiên và giọng nói dịu dàng của cô ta, cùng với tiếng tích tắc của kim đồng hồ bên tai, khiến tôi dần đắm chìm vào lời nói của cô ta…
2.
Đầu tôi choáng váng.
Giọng Khương Nghiên vẫn tiếp tục vang lên:
“Vì một người như Lục Triều, cậu nhường nhịn một chút thì có sao đâu? Mình sẽ không lừa cậu đâu. Bây giờ, cậu hãy hẹn Lục Triều ra ngoài, xin cậu ấy đừng chia tay.”
Tôi mơ hồ gật đầu, như thể đồng tình với lời Khương Nghiên nói.
Trong đầu có một giọng nói vang lên bảo tôi rằng, cô ta là bạn tôi, chắc chắn sẽ không lừa dối tôi.
Vừa mở WeChat, tôi vừa nghiêng đầu nhìn về phía Khương Nghiên.
Đột nhiên…
Trên đỉnh đầu cô ta hiện ra vài chữ lớn.
[Giá trị yêu thích là 0.]
Nghĩ rằng mình bị ảo giác, tôi dụi mắt thật mạnh, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Sáu chữ vẫn hiện rõ mồn một: “Giá trị yêu thích là 0!”
Tôi ngay lập tức tỉnh táo lại.
Điều khiến tôi khó tin hơn cả những dòng chữ xuất hiện đột ngột, là điểm yêu thích của người bạn thân Khương Nghiên dành cho tôi lại là 0.
Điểm yêu thích là 0 có nghĩa là cô ta không chỉ không ưa tôi, mà thậm chí còn cực kỳ ghét bỏ tôi.
Thấy tôi mãi không động đậy, Khương Nghiên vẫn giữ nụ cười nhưng giọng nói lại có chút thúc giục:
“Sao vậy, Lê Lê?”
Cô ta thân mật nắm lấy tay tôi, khiến cả người tôi run lên.
“À, đúng rồi, Lê Lê, cho mình mượn lọ nước hoa của cậu một chút nha.”
Cô ta không nhận ra sự khác lạ của tôi và cứ tự nhiên lấy đồ của tôi như mọi khi.
Trước đây, tôi sẽ chẳng bận tâm gì, vì dù sao cô ta cũng là bạn thân của tôi, mấy chai nước hoa hay mỹ phẩm không là gì cả.
Nhưng bây giờ… tôi không thể nào đưa cho cô ta được.
“Khương Nghiên, hôm nay mình cũng cần dùng lọ này.”
Bàn tay đang đưa ra của Khương Nghiên ngượng ngùng thu về, trên mặt thoáng qua vẻ tức giận, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười thông cảm:
“Ồ… Hiểu rồi, có phải cậu muốn dùng lọ này để đi gặp Lục Triều không? Cũng đúng thôi, khi đi xin quay lại thì nhất định phải ăn mặc thật đẹp, xịt nước hoa thơm nhất mà.”
Để tránh “đánh rắn động cỏ” tôi không phản bác gì, chờ lúc Khương Nghiên không chú ý, lén cài máy ghi âm mini vào trong mũ áo hoodie của cô ta.
Nhìn bóng lưng Khương Nghiên rời đi, tôi lặng lẽ đi theo sau.
Có một dự cảm mãnh liệt trong tôi rằng giữa cô ta và Lục Triều chắc chắn có một bí mật gì đó.
3.
Tôi đi theo Khương Nghiên đến dưới lầu ký túc xá nam.
Quả nhiên, người bước xuống lầu là Lục Triều.
Vừa thấy Khương Nghiên, hắn lập tức ôm chầm lấy cô ta, hoàn toàn khác hẳn với vẻ lạnh lùng mỗi khi gặp tôi.
Hắn cười rạng rỡ, vừa ngoan ngoãn lại vừa trẻ con.
Không ngoài dự đoán, giá trị yêu thích của Lục Triều đối với tôi cũng là 0.
Tôi mơ hồ nghe thấy giọng Khương Nghiên vừa giả vờ nũng nịu vừa có chút châm biếm:
“Hôm nay con khốn Giang Lê kia thật ghê tởm, chỉ là một lọ nước hoa thôi mà cũng không cho em mượn.”
Nghe vậy, Lục Triều lập tức tỏ ra lo lắng:
“Cô ta có phát hiện ra điều gì không?”
Khương Nghiên cười tự tin, lập tức đáp:
“Yên tâm đi, anh còn không biết con nhỏ ngu ngốc đó sao? Em nói gì, cô ta cũng tin sái cổ. Hơn nữa, em còn dùng chút thủ đoạn nhỏ, chắc chắn sẽ không bị phát hiện đâu. Một lát nữa, cô ta còn định xịt nước hoa tới tìm anh xin quay lại. Nghĩ thôi đã buồn cười chết đi được.”
Lục Triều gật đầu, rồi hôn lên môi Khương Nghiên, với vẻ mặt đầy đắc ý.
“Anh đã nói rồi, chỉ cần anh lạnh lùng với cô ta vài ngày, cô ta nhất định sẽ xuống nước cầu xin anh thôi.”
“Bảo bối, chiêu này của em thật hiệu quả. Từ từ đả kích cô ta rồi thôi miên cô ta, làm cho cô ta từng chút một mất đi tự trọng, toàn bộ đều xoay quanh anh, cuối cùng anh sẽ làm cho cô ta có thai rồi kết hôn, số tiền trong nhà cô ta sẽ là của chúng ta.”
Tôi siết chặt nắm đấm.
Ha ha, nghĩ cũng hay thật.
Hai người kia càng nói càng kiêu ngạo.
“Đối với loại tiểu thư như cô ta phải đối xử giống như dạy chó, cho một cái gậy rồi cho một viên kẹo, lát nữa khi cô ta đến cầu xin, chúng ta một người đóng vai ác, một người đóng vai thiện.”
“Giang Lê không giống chó. Dù sao, trong mắt cô ta, anh chính là ân nhân cứu mạng của cô ta. Mỗi lần cô ta ôm anh, anh đều cảm thấy ghê tởm.”
……
Những lời giễu cợt đó như những nhát dao cứa vào lòng tôi, cơn buồn nôn dâng lên.
Thì ra là vậy.
Lúc trước khi tôi và Lục Triều mới quen biết, mọi chuyện đều rất trùng hợp.
Lúc đó tôi và Khương Nghiên đi ăn lẩu, cô ta đột nhiên nói quên đồ nên phải về ký túc xá lấy, bảo tôi đứng đợi tại chỗ.
Rất nhanh, một đám côn đồ cầm thuốc lá đi vào, chửi tôi với những lời nói rất thô tục.
Tôi muốn báo cảnh sát nhưng lại bị họ ném rơi điện thoại, thậm chí còn muốn đánh tôi.
Đúng lúc đó, Lục Triều xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, đánh bọn chúng bỏ chạy chỉ trong vài chiêu.
Dưới ánh chiều tà, thiếu niên với vết thương trên trán và tay còn dính máu, nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng.
Hắn nói đừng sợ, hãy đi cùng hắn.
Khi đầu ngón tay chúng tôi chạm vào nhau, đôi mắt của hắn sáng lên lấp lánh.
Hóa ra… người bạn thân mà tôi luôn tin tưởng chỉ coi tôi như kẻ ngốc, người tôi cho rằng là ân nhân từ trên trời giáng xuống lại chính là người chủ mưu dàn dựng lên mọi chuyện.
4.
Khi tôi xuất hiện ở cuối con đường, cả hai đều ngạc nhiên trong chốc lát.
Khương Nghiên ngay lập tức thay đổi vẻ mặt, chạy tới ôm lấy cánh tay tôi.
“Lê Lê, cậu cũng biết Lục Triều là người thẳng tính, mình đến đây là để giúp cậu dạy dỗ cậu ấy.”
Cô ta vừa nói vừa vui vẻ đẩy tôi về phía Lục Triều.
Lục Triều cũng lên tiếng:
“Giang Lê, em tìm anh có việc gì?”
“Không phải nói ai xin lỗi trước thì người đó là chó sao? Nếu em nhận mình là chó, chúng ta có thể làm hòa.”
Khương Nghiên ra hiệu cho tôi:
“Lê Lê, Lục Triều đang tạo cơ hội cho cậu đấy. Trong tình cảm, mặt mũi quan trọng gì chứ, cậu ấy nói vậy thì cậu cứ nhận đi, chỉ cần hòa giải là được.”
Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lục Triều.
Nếu họ muốn huấn luyện chó, vậy thì tôi sẽ chơi cho vui.
Xem thử… ai mới là chó.
Tôi ngẩng đầu lên, làm bộ đáng thương như sợ mất hắn:
“Nếu em không nói thì sao?”
Lục Triều thấy vậy, lập tức nắm chặt tay tôi, cười với vẻ tự mãn:
“Giang Lê, nếu vậy thì chỉ còn cách chia tay.”
Tôi che mặt và giả vờ khóc thút thít.
Qua khe hở, tôi nhìn thấy ánh mắt của hai người bọn họ: một người thì chế giễu, một người thì đắc ý.
Lục Triều thúc giục, tiếp tục ép buộc tôi:
“Lê Lê, với tính cách tiểu thư của em, người bình thường đã sớm bỏ đi rồi, chỉ có anh mới có thể chịu đựng được tính nết của em thôi. Chỉ cần em chấp nhận hạ mình, anh sẽ bỏ qua và cho em thêm một cơ hội.”
“Anh cho em ba giây. Nếu em không nói, coi như chúng ta đã chia tay rồi.”
Khương Nghiên lại nhắc nhở tôi:
“Lê Lê, Lục Triều thực ra nói một đằng làm một nẻo thôi, chỉ là muốn cậu cho cậu ấy một lối thoát. Nếu không thì làm sao cậu ấy lại đánh nhau vì cậu và bị thương chứ? Cậu chỉ cần nói một câu là chó cũng không sao.”
Thật thú vị.
Cái gọi là huấn luyện chó của họ chính là ép buộc và phủ định đối phương trước, rồi mới ra lệnh để đối phương thực hiện, từng bước hạ thấp tự trọng của đối phương, cuối cùng biến họ thành con rối trong tay mình.
Và điểm yếu mà họ nắm được chính là lòng tốt của tôi và ơn cứu mạng trước đây.
Tôi tiếp tục giả vờ sợ hãi khi phải chia tay, Lục Triều càng thêm hào hứng bắt đầu đếm.
“Ba.”
“Hai.”
“Một.”
Vừa dứt lời, tôi đột nhiên cười lớn.
“Em cười cái gì? Em nghĩ làm như vậy thì anh sẽ không chia tay sao?”
Nhìn dáng vẻ của Lục Triều, tôi cười càng rạng rỡ hơn.
“Được, chia tay thì chia tay.”
Tôi tiếp tục:
“Chỉ là Lục Triều à, ai cho anh tự tin rằng anh là cái rốn của vũ trụ vậy hả?”
“Nghe cho kỹ đây, anh chỉ là một món đồ chơi giết thời gian nhàm chán trong mắt của tôi mà thôi.”
“Chỉ là một trò chơi, không đáng để nói đến chuyện chia tay hay không chia tay.”
Nếu họ muốn chèn ép tôi, tôi cũng sẽ trả lại cho họ.
Nhìn vào sự kinh ngạc của hai người, tôi tiếp tục nói từng câu từng chữ:
“Bây giờ tôi chính thức thông báo, trò chơi đã kết thúc.”
Vừa dứt lời.
Điểm yêu thích của Lục Triều từ 0 đã chuyển thành 20.
Hừ, thật thú vị.
Có thấy không?
Loại người thích bị ngược đãi.
Hắn nghiến răng nói ra mấy chữ:
“Giang Lê, chiêu lạt mềm buộc chặt của em không có tác dụng đâu.”
Khương Nghiên cũng cố gắng nở nụ cười giả tạo và thăm dò nói:
“Lê Lê, cậu định làm gì vậy? Nếu tiếp tục như vậy, Lục Triều thật sự sẽ nổi giận đấy.”
Tôi chẳng buồn để ý đến vẻ bình tĩnh giả tạo có chút hoảng loạn của hai người đó, thản nhiên quay lưng rời đi.
Dựa vào hiểu biết của tôi về hai người này, với sự tự tin của họ, chắc chắn họ nghĩ tôi chỉ đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt để giữ thể diện mà thôi, họ sẽ không bỏ qua mà tiếp tục gây khó dễ với tôi.
Cũng được, còn nhiều thời gian, chúng ta… từ từ chơi.