Đúng Lúc Gặp Được Người - Chương 4
19
Lần này, Tạ Cửu không trốn tránh.
Hắn nhìn ta chằm chằm, mắt ửng đỏ,
“Được”.
…..
Một hôn lễ đã trì hoãn suốt ba năm khiến không khí trong Tạ phủ náo nhiệt vô cùng.
Hôn lễ được ấn định vào ba tháng sau, ngày 27 tháng 4. ‘
Cần sính lễ cho lễ hỏi, cần chế tác lễ phục cưới.
Thời gian rất gấp gáp. Nhưng Tạ Cửu còn cảm thấy chưa đủ nhanh. Trực tiếp đôn đốc sát sao quá trình làm trang phục cưới.
Mỗi ngày đều hỏi ta: “Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”
Ta và hắn đều mong chờ tới ngày đó.
Ta cùng hắn đều lòng tràn đầy chờ mong.
Còn chưa chờ được tới ngày thành thân, kinh đô truyền đến tin tức Hoài Vương và Thẩm Vấn An tạo phản.
Ngày tin tức truyền tới Vân Châu, Tạ Cửu đang ở trong phòng ta phân vân không biết chọn nhà nào để đặt quà mừng, Trương gia ở thành Đông hay Liễu gia ở thành Nam?
Nghe người hầu tới báo tin, Hoài Vương cùng Thẩm Vấn An đã đánh tới Càn An, còn hai thành trì nữa là tới kinh thành.
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc.
“Tứ ca sao lại trở nên hung dữ như vậy? Phía kinh thành sao rồi? Có kế sách gì chưa? Đã tập hợp binh lính chưa?”
Hắn túm lấy người hầu hỏi liên tục.
“Không có, tin tức phía kinh thành dường như đã bị Hoài Vương chặn lại, không có bất kì động thái nào.”
“Là Trấn Quốc công với thúc thúc của ngài cho người tới hỏi bọn họ tiếp tay với nhau làm việc xấu, ngài có muốn loại bỏ vũng bùn này không?”
Tạ Cửu không trả lời, chỉ là nhìn ta rất lâu. Một lúc sau cười lớn:
“A Lê, không sao đâu, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút.”
“Nàng yên tâm, ta chỉ là một kẻ tầm thường không thể rời khỏi Vân Chân, không có ý định tham gia..”
“Mà quan trọng là hôn lễ của chúng ta….”
Ta Cửu nói sẽ không đi tiến vào vũng lầy này nhưng ta biết nếu hắn không làm thì Trấn quốc công tất nhiên sẽ làm..
Năm đó Hoài Vương và hoàng đế trị vì tranh giành ngai vàng, kinh đô náo loạn.
Tân đế đăng cơ chưa đầy một năm, chưa có nền móng vững chắc.
Hiện tại không dám tùy tiện điều động binh lính từ các thành trì khác.
Hiện nay người duy nhất có thể huy động được binh lính chỉ có thể là ông ngoại của Tạ Cửu, Trấn Quốc công ở phía An Châu thành nhưng cũng tới hai vạn binh.
Không có thánh chỉ, đưa binh lính vào thành chính là phản quốc.
Tình hình này so với thành Lăng Tây năm đó có phần căng thẳng hơn.
Tạ Cửu tính tình ngay thẳng, dường như không quan tâm thế sự.
Nhưng hắn giống ông nội ta, trong lòng luôn lo nghĩ cho bá tánh Đại Sở.
Tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Hoài Vương đưa quân tiến vào kinh thành.
Quả nhiên.
Sáng sớm ngày hôm sau đã không thấy bóng dáng của hắn, chỉ để lại một lá thư.
Trang đầu tiên là suy nghĩ của hắn về cục điện lúc này:
[ Phụ hoàng ta lòng dạ hẹp hòi, chỉ muốn có được cả thiên hạ trong tay, không bao giờ chấp nhận công sức của người khác. Điều đúng đắn nhất mà người làm được chính là trao ngai vị cho Ngũ ca ta.]
[ Tứ ca ở bên cạnh người không học được gì ngoài sự tàn ác và nghi ngờ người khác. Nếu hắn nắm quyền lực trong tay, tương lại sau này của đất nước này có lẽ sẽ rơi vào cảnh khốn cùng.]
[ Nhưng Ngũ ca thì khác, huynh ấy sẽ là một vị vua anh minh, tài giỏi sẽ được lưu danh sử sách muôn đời.]
Trang sau mới là cho ta:
[A Lê, lần điều binh này có phần nguy hiểm, ta không muốn giấu nàng nhưng chuyện của Chung tướng quân năm đó khiến ta nhiều năm hối hận không thôi. Lần này ta cũng không thể giương mắt nhìn ông ngoại và thúc thúc ta gặp nguy hiểm.]
[ Nàng hãy ở yên trong phủ chờ ta, đừng chạy lung tung, bất kể nơi nào đi chăng nữa.]
[Nghe nói ngoài thành Vân Châu có một rừng hoa mai rất lớn, chờ ta bình an trở về sẽ đưa nàng đi thả hoa giấy trong rừng hạnh lâm, giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.]
[Nếu có chuyện ngoài ý muốn không may xảy ra hãy tới Kỳ Xuyên, ta đã chuẩn bị cho nàng đầy đủ nhà cửa, ruộng vườn cũng đủ cho nàng cơm ăn áo mặc, an nhàn sống cả đời.]
[Nàng đừng quá lo lắng, ta có niềm tin vào chính mình….]
20.
Thư của Tạ Cửu giống dặn dò lại giống như di thư khiến lòng ta chấn động.
Đặc biệt có một câu hắn viết “ vào rừng hạnh lâm thả hoa giấy như ngày đầu gặp nhau” càng làm cho ta như bị sét đánh.
Bởi năm đó ta cưỡi ngựa ngã vỡ đầu trong rừng hoa hạnh lâm, người cứu ta và đưa ta về phủ chính là Thẩm Vấn An.
Lần đầu tiên gặp Tạ Cửu, khi đó ta mười một tuổi. Ông nội ta mở tiệc mời gia đình Trấn Quốc công tới dự. Ta còn không biết hắn là hoàng tử.
Tính tình hắn so với hiện tại khác nhau hoàn toàn.
Rụt rè, nhút nhát cũng không thích nói chuyện. Ngay cả khi Trấn Quốc công nói hắn qua nói chuyện với ta, hắn cũng im lặng không nói một lời.
Mấy ngày đó, ta ngã vỡ đầu nên mắt tạm thời không nhìn thấy gì, trong lòng buồn bực chỉ ở bữa tiệc một lúc rồi vội vàng quay trở lại phòng. Đến cả mặt mũi hắn dọc ngang thế nào ta còn không biết.
Cho đến mùa thu năm thứ hai, hắn từ kinh thành tới Lương Châu, làm việc dưới trướng của ông nội ta.
Về sau nghe nói vị hoàng tử mới tới Lương Châu kia không muốn sống, mỗi lần ra trận trong khi tập luyện, hắn đều là kẻ tiên phong.
Ta với hắn gặp nhau không nhiều, số lần gặp đếm trên đầu ngón tay.
Ấn tượng sâu sắc nhất là một ngày trước khi ta với Thẩm Vấn An thành thân.
Hắn trèo tường vào Chung gia, đứng ở ngoài cửa sổ phòng ta một vò rượu để chúc mừng.
Rõ ràng những kí ức đó của ta không hề sai.
Nhưng theo bức thư, trong lòng ta lại dấy lên một suy đoán gần như vô lý.
Tạ Cửu mới chính là người ở rừng hạnh lâm năm đó đã cứu ta và đưa ta trở về thành chứ không phải Thẩm Vấn An.
Những suy đoán đã nảy sinh, giống như một trận đại hồng thuỷ, nằm ngoài tầm kiểm soát.
Lòng ta bồn chồn không yên, không muốn chờ đợi thêm một giây phút nào.
Ngay giữa trưa ngày hôm đó, ta sai người đưa tới một con ngựa tốt, mang theo loại thuốc trị thương tốt nhất, cưỡi ngựa lao nhanh về phía kinh thành.
Ba năm qua, Tạ Cửu tìm vô số những lang y có tiếng để chữa trị.
Tay của ta tuy vẫn không thể cầm được vật nặng nhưng cũng đủ để có thể cầm được một thanh kiếm nhắn được chế tạo đặc biệt. Vẫn là nên cầm theo đề phòng bất trắc.
Ta biết mình tới đó không giúp được gì, có thể còn ngáng chân nhưng trực giác của ta mách bảo, nếu không đi, ta có lẽ sẽ bỏ lỡ điều gì đó.
Trong lòng hoảng sợ, trên đường còn đi lạc vài lần. Càng đến gần kinh thành, mùi máo tươi trong không khí càng đậm.
Thậm chí còn thấy trên mặt đất đầy máu tươi, cùng vô số thi thể.
Ta không có ý định tiếp cận chiến trường, nghĩ rằng trước hết sẽ tìm một chỗ dừng chân gần đó để hỏi thăm tình hình.
Nhưng còn chưa tìm được chỗ dừng nào, trên đường đi còn bị một nhóm binh lính chặn lại.
Đúng là vận khí không tốt.
Người dẫn đầu, nói đúng hơn là Thẩm Vấn An, người mà ta đã gặp hai tháng trước.
21
Thẩm Vấn An đưa ta về doanh trại phía ngoài kinh thành.
Trong căn lều dựng tạm, hắn đuổi tất cả ra ngoài.
Như muốn giải thích xen lẫn cảnh cáo.
“A Lê, lần này nhất định Hoài Vương sẽ lên ngôi.”
“Ngài ấy hứa với ta, đến khi ngài ấy lên ngôi sẽ cho ta những thứ ta muốn.”
“A Lê, ngoại trừ nàng ra, ta không còn cần thứ gì khác. Ta làm tất cả mọi chuyện đều vì muốn có thể ở bên cạnh nàng.”
Hắn nói thật nực cười.
Nói cái gì mà vì ta?
Đó chỉ là lời ngụy biện của một kẻ hèn nhát đang tìm cho mình một lá chắn cho sai lầm của mình thôi.
“Đừng, tội mưu phản, ta đây gánh không nổi!”
Ta cười chế giễu, nhìn hắn chằm chằm, cũng không gọi danh xưng của hắn.
“Thẩm Vấn An, năm đó ta ngã ngựa trong rừng hạnh lâm, là ngươi đã cứu ta sao?”
Hắn không đoán được ta sẽ bất ngờ hỏi vấn đề này, hắn sửng sốt nhưng rất phản ứng rất nhanh.
Nhíu mày hỏi: “ Cuối cùng nàng cũng thừa nhận mình là Chung Lê sao?”
Thấy ta không nói gì, hắn thở dài rồi lại cười chua xót.
“A Lê, năm đó có phải ta cứu nàng hay không, điều đó có quan trọng sao?”
Câu hỏi giống như câu trả lời, càng làm suy đoán của ta thêm chắc chắn.
Ngực ta nhói đau như bị ai đó đâm kim vào.
Bỗng nhiên cơ thể run rẩy, có chút đau..
Hoá ra ta đã nhầm,
Chính là ta ngay từ đầu đã nhận nhầm người…
22
Ta luôn cho rằng, năm đó ta ngã ngựa trong rừng hạnh lâm năm đó, chính là Thẩm Vấn An đã cứu ta.
Năm ấy, cha ta còn chưa tử trận, hứa hẹn khi hoa hạnh nở sẽ đưa ta ra rừng hạnh bên ngoài thành thả diều.
Nhưng ông đã thất hứa đến ba lần.
Cuối cùng một lần ta giận dỗi không thèm nói với ai, một mình cưỡi ngựa tới rừng hoa hạnh lâm.
Ta muốn bỏ đi một lần, hy vọng cha ta có thời gian nghỉ ngơi, quan tâm đến ta một chút.
Không ngờ vừa đến rừng hạnh lâm, con ngựa bị ong đốt. Ngựa bị kinh sợ, ta sức quá yếu không giữ được dây cương.
Khoảnh khắc ngã khỏi yên ngựa, ta nghĩ chuyến này mình tàn đời rồi.
Nhưng không…
Trong lúc hoảng loạn, có người lao tới ôm lấy ta, lăn trên mặt đấy vài vòng, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Phía sau có người ôm chặt nên ta không bị thương. Nhưng trong lúc lăn lộn, đầu ta không cẩn thận đập vào cục đá, bất tỉnh một lúc.
Khi tỉnh lại, trước mặt ta là một mảng đen kịt. Hắn cõng ta trên lưng. Tuy không nhìn thấy nhưng ta cảm nhận được người ấy không cao, có lẽ trạc tuổi ta.
Hắn rất yên lặng, trên đường đi không nói một câu nào.
Vì không thấy gì nên ta rất sợ hãi, cứ khóc mãi chẳng màng điều gì.
Chỉ nhớ mang máng rằng khi ta sờ vào vai phải của hắn, thấy một khoảng ẩm ướt. Ta nghe thấy hắn hít thật sâu.
Ngày đó, hắn để ta ở trước cửa nhà rồi im lặng rời đi, ngay cả tên họ cũng không để lại.
Ta cho rằng mình sẽ không bao giờ tìm được ân nhân cứu mình.
Nhưng một năm sau, ta vô tình thấy trên vai Thẩm Vấn An có một vết sẹo.
23
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận nhầm người.
Bởi vì ta đã từng hỏi Thẩm Vấn An, hắn không phủ nhận điều đó.
Ta nắm chặt thanh kiếm của mình trong tay, hận không thể lao tới giếc chếc hắn.
Đang ở trong doanh trại địch, ta không dám manh động.
“Cho nên, trước giờ ngươi vẫn luôn gạt ta?”
Thẩm Vấn An tiến lên một bước, nhỏ giọng nói:
“Ta đã nghĩ đến việc muốn phủ nhận chuyện đó!”
“Ngay từ đầu ta đã nghĩ tới, nhưng mỗi khi nàng nhìn ta, trong mắt đầy trìu mến sâu sắc như nhắc nhở ta rằng, người nàng thích không phải ta.”
“Lúc đó ta hoàn toàn không biết mình có tình cảm với nàng. Chỉ biết nàng càng tỏ ra thích ta, ta càng cảm thấy đau lòng.”
“Đôi khi ta nghĩ, nếu ta giống như nàng, trong lòng có một người khác. Liệu nàng có cảm thấy lo lắng, bất an như ta không?”
“Chử Du xuất hiện quá đúng lúc để giải thích câu hỏi của ta.”
“Nhưng đã quá muộn…..”
Hắn nhíu mày, nhìn về phía ta với ánh mắt xót xa.
Cứ như thể hắn yêu ta vô cùng sâu đậm không thể nói hết bằng lời.
“A Lê, ta hối hận……”
“Chỉ cần nàng quay về bên ta, ta đảm bảo sau này sẽ toàn tâm toàn ý với một mình nàng, đối xử với nàng còn tốt hơn cả Tạ Cửu.”
Tất nhiên ta không tin, có điên mới tin hắn. Ta chỉ thấy nực cười.
Một Chử Du thì gọi là trùng hợp?
Vậy Tô Dao Dao là cái gì?
“Thẩm Vấn An, đừng bao biện cho chính mình nữa!”
“Ngươi vốn không thích ta, chỉ là ngươi không chiếm được thì cũng không muốn người khác có được. Ngươi chỉ là một kẻ ích kỷ đến mức đáng thương mà thôi!”
Ta rút thanh kiếm của mình từ trong tay áo, chĩa thẳng vào mặt hắn.
“ Ngươi lấy ta làm cái cớ cho việc mình đi theo Hoài Vương để gây đổ máo mà mặc kệ sự sống chếch của người dân. Chỉ một điểm này thôi, cả cuộc đời ngươi không bao giờ có thể so với Tạ Cửu!”