Đúng Lúc Gặp Được Người - Chương 3
13
Tiếng xe ngựa khiến ta tỉnh dậy.
Không ngoài dự đoán, tay chân ta bị trói chặt. Mở mắt ra, không phải ai xa lạ, chính là Thẩm Vấn An mới gặp hôm qua.
“A Lê, nàng tỉnh rồi?”
Thấy ta tỉnh lại, hắn dịu dàng hỏi han. Thậm chí còn muốn đưa tay muốn đỡ ta.
Nhưng ta né tránh, nụ cười hắn trở nên cứng ngắc. Ta ngồi dậy, giọng nói đầy khó chịu:
“Thẩm tướng quân, không biết vì nguyên do gì mà bắt cóc ta?”
Hắn thở dài một tiếng, lại ngồi xuống.
“Không cần diễn, ta biết nàng chính là Chung Lê của ta, cũng biết mấy năm qua nàng vẫn luôn oán hận ta. Nếu không cũng sẽ không giả vờ mất trí nhớ, thay đổi hết tên họ, lợi dụng Tạ Cửu chọc tức ta.”
Giọng nói khẳng định chắc nịch này của hắn khiến ta suýt chút nữa bật cười nhưng cố nhịn.
Tô Dao Dao nói hắn không dám chắc về thân phận của ta nhưng từ sớm hôm qua trong nháy mắt khi gặp lại, ta đã biết hắn chắc chắn đã nhận ra ta.
Dù có thế đi chăng nữa, ta vẫn nghĩ sẽ không thừa nhận, càng không nghĩ sẽ tiếp tục dây dưa với hắn thêm nữa.
“Ta là đích trưởng nữ của Tống gia, Tống Ngọc. Việc ta cùng phu quân của mình kết hôn nhiều năm, cả thành Vân Châu này không ai là không biết?”
“Thẩm tướng quân nghi ngờ ta, chẳng lẽ không điều tra ngọn ngành lai lịch của ta sao?”
“Tống Ngọc” quả thực là đích trưởng nữ của Tống gia.
Lo lắng sẽ có người nghi ngờ. Tạ Cửu làm hô tịch cho ta rất cẩn thận và kĩ càng tất cả mọi thứ, từ cuộc sống từ nhỏ tới chuyện ăn uống, tính cách, gương mặt đều lấy ta làm chuẩn.
Ngay cả cha mẹ Tống đều từng tới Vân Châu thăm và thân mật gọi ta là ‘con gái”. Thân phận của ta không có điểm sơ hở nào.
Nhưng rõ ràng Thẩm Vấn An sẽ không tin những thông tin sờ sờ trước mắt như vậy.
Hắn giống như đang tự nói với chính mình:
“Mấy năm nay ta vẫn luôn tin rằng nàng không chết, vẫn tìm kiếm nàng ở khắp nơi. Ta sớm nên nhận ra rằng, ba năm trước Tạ Cửu lấy cớ muốn diệt đám thổ phỉ kia, bất chấp ý chỉ rời khỏi Vân Châu, ta phải nhận ra rằng hắn tới đó là vì nàng…”
Hắn cau mày nhìn ta hồi lâu.
“A Lê, ta sai rồi. Ta không nên chờ đến khi mất đi nàng mới nhận ra bản thân ta rất yêu nàng.”
14
Thời điểm Thấm Vấn An nói những lời này, trong mắt ngập tràn tình yêu.
Có chút quyến luyến, có chút thâm tình.
Nhưng một chữ ta cũng không tin. Chỉ là có chút ngạc nhiên.
Ba năm trước đây, ta và Tạ Cửu rõ ràng không có mối liên hệ nào. Nhưng Thẩm Vấn An và Tô Dao Dao đều biết rõ ý định trong lòng của hắn.
Ta ngừng suy nghĩ lan man, lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Vấn An đang chỉ ngồi cách ta vài bước chân.
“Thẩm tướng quân, nếu ngài đối với cố phu nhân là tình sâu nghĩa nặng như vậy, không bằng, ngài để dành sau này xuống âm phủ mà nói cho nàng biết?”
Nghe câu trả lời của ta, Thẩm Vấn An ánh mắt hơi tối dần.
Bỗng nhiên lộ ra vài phần hung ác, không chờ ta định thần lại, hắn tiến tới gần.
“A Lê, nàng không muốn thừa nhận, chẳng lẽ nàng đối với Tạ Cửu là diễn giả yêu thật? Nàng yêu hắn sao?”
Hắn nói khiến hô hấp của ta không thông, cái ngây người của ta khiến hắn càng thêm khó chịu.
Vẻ mặt hắn thay đổi, lập tức trở nên nham hiểm.
“Nàng có biết không, trận chiến ở thành Tây Lăng khi trước, chính là hắn chủ động điều binh nên Chung gia của nàng mới gặp phải đại nạn?”
“Năm đó khi quân Khương bất ngờ đánh úp thành Lương Châu sao có thể trùng hợp đến vậy? Ta vừa đi khỏi, hắn đã xuất hiện mang nàng đi?”
Hắn hỏi nhưng không phải chờ câu trả lời của ta.
“Đó là bởi vì hắn có dã tâm, cuộc chiến ở Lương Châu kia, hắn đến là để cướp nàng đi, tất cả đều là kế hoạch của hắn.”
Hắn nắm chặt lòng bàn tay, nghiến răng. Như thể nói ra sẽ khiến ta tin vào điều đó.
Đúng là như vậy.
Năm đó, thành Lăng Tây bị phá, chỉ trong năm ngày ngắn ngủn Yến quân đã chiếm được ba thành trì ở Quan Trung.
Tạ Cửu là người đầu tiên đề xuất việc điều binh tới tiếp viện.
Khi đó hắn nói: “ Án binh bất động, chờ chiếu chỉ điều binh từ triều đình cũng được nhưng tin tức này truyền về tới kinh thành xong lại truyền về, không biết sẽ mất bao lâu?”
“Người dân ở thành Tây Lăng không chờ nổi! Chờ thêm một ngày, không biết sẽ chếch bao nhiêu người? Thành Lương Châu điều binh tới thành Tây Lăng là gần nhất.”
“Hãy để ta đi! Sau khi chuyện đã xong, nếu phụ hoàng trách phạt, chỉ một mình ta làm việc này. Tuyệt đối sẽ không liên lụy tới Chung gia.”
Thật ra, không cần hắn đề xuất, ông nội ta cũng sẽ làm việc này.
Đêm đó rời khỏi thành Lương Châu, ông nội ta còn đánh hắn bất tỉnh.
Chuyện đã xong, Hoàng đế khiển trách.
Tạ Cửu đứng ra, muốn ôm hết trách nhiệm về mình.
Chính ông nội ta đã quỳ xuống cầu xin hắn.
“Điện hạ, cháu gái của ta đã được gả đi, Chung gia này chỉ còn mình lão già đây, không còn gì vướng bận. Ta già rồi, xưong cốt cũng chẳng còn ra chiến trường được bao lâu nữa, giếc cũng không giếc được vài tên lính.”
“Nhưng ngài thì khác. Ngài còn trẻ, còn có mưu trí lẫn gan dạ. Nước Đại Sở ta không thiếu hoàng tử nhưng nếu thiếu đi người biết lo nghĩ có bá tánh thật là một việc đáng buồn. Ngài sống lâu hơn một ngày cũng có thể bảo vệ bá tánh nước Đại Sở thêm một ngày…”
……
Đêm đó, ta đứng bên ngoài cửa sổ phòng ông nội.
Nghe thấy tiếng Tạ Cửu khóc lớn.
Cũng nghe hắn hứa hẹn với ông nội ta rằng sẽ một lòng vì bá tánh giống như ông nội ta cả đời đã làm.
Thẩm Vấn An muốn châm ngòi ly gián.
Buộc tội Tạ Cửu cấu kết với đám quân Khương, lên kế hoạch đánh chiếm thành Lương Châu, thật nực cười.
Bởi vì ta hiểu rõ, Tạ Cửu tuyệt đối không làm vậy.
“A Lê, chúng ta mới là vợ chồng. Cho dù trước kia ta không nhận ra được tình cảm của mình nhưng chưa bao giờ có ý muốn hại nàng.”
Thấy ta ngẩn tò te, Thẩm Vấn An tưởng rằng đã thao túng tâm lý ta bằng những lý do vớ vẩn kia.
Hắn nhẹ giọng:
“Ba năm trước tuy rằng ta đã bại trận và bị giáng chức, nhưng hiện tại ta được phục chức rồi, vẫn sống ở Thẩm phủ như xưa.”
“Chỉ cần nàng đồng ý, chúng ta sẽ như trước kia….Không, ta sẽ đối xử với nàng tốt hơn, tốt hơn trước gấp ngàn lần!”
“A Lê, cho ta một cơ hội, được không?”
Hắn trở mặt tốc độ cực kỳ nhanh, khi nói những lời này, trong mắt hắn tràn ngập tình yêu
Trước kia nếu nghe thấy những lời này, có lẽ ta sẽ mềm lòng.
Nhưng giờ giống như nghe được một câu chuyện cười.
Cuối cùng vẫn là không nhịn nổi mà bật cười.
Thâm tình đến muộn còn không bằng cỏ rác.
Ta muốn nói cho hắn biết ta không phải kẻ ngốc. Có thể phân biệt được kẻ đối diện có thể hối hận và chân thành hay không.
Còn chưa kịp mở miệng đã bị phu xe ở bên ngoài cắt ngang.
“Tướng quân, có người đuổi theo!”
15
Tạ Cửu đuổi theo rất nhanh.
Chốc lát đã ép chiếc xe ngựa kia dừng lại.
“Thẩm Vấn An! Thả phu nhân của ta ra!”
Hắn gào lên.
Qua tấm màn che, có thể cảm nhận được cơn giận dữ của hắn.
Sắc mặt Thẩm Vấn An lại trầm xuống.
Hắn vén rèm xuống xe ngựa, giọng nói lạnh lẽo như mùa đông lạnh giá.
“Phu nhân của ngươi? Nàng rõ ràng là phu nhân của ta, Chung Lê!”
Phía bên ngoài trở nên yên lặng.
Không cần đoán cũng biết sắc mặt của Tạ Cửu lúc này thế nào.
Tạ Cửu rất tốt, chính trực và ngay thẳng.
Nhưng có vẻ hắn trở nên thiếu quyết đoán khi có những chuyện liên quan đến ta, nhiều suy nghĩ, lo âu.
Ta biết hắn lại nghĩ nhiều, không chịu nổi mà than thở.
“Phu quân, tay chân ta đều bị trói chặt, rất đau. Chàng không cứu ta sao?”
Sắc mặt của hai người đàn ông ngoài xe như nào, ta không nhìn thấy.
Chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Tạ Cửu vang lên cao vút.
“ Được, ta tới đâyyyyy!”
………
Một thanh âm “Keng keng” vang lên, ngoài xe ngựa vang lên tiếng đao kiếm chạm vào nhau tạo ra tiếng kêu chói tai.
Ta không chờ nổi Tạ Cửu tới cứu người, vô tình sờ vào tay áo.
Ta phát hiện ra vật mà Tô Dao Dao nhét vào là một con dao.
Ta cắt phăng sợi dây thừng, nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Tên phu xe của Thẩm Vấn An đang trốn mất dạng sau bụi cây, hắn run bần bật không dám nhìn về phía bên này.
Mà cách đó không xa, hai người đàn ông đang đánh nhau không phân thắng bại.
Mà hai cái miệng cũng làm việc không ngừng nghỉ,
Thẩm Vấn An: “ Tạ Cửu! Ngươi lợi dụng lúc A Lê bị trọng thương mất trí nhớ để lừa nàng, kẻ tiểu nhân.”
“Ngươi nhìn xem đây là nơi nào?”
“Ngày hôm nay đã sớm ra khỏi địa phận thành Vân Châu, trước kia một trăm gậy sắt không giếc được ngươi. Nhưng lần này ngươi không may mắn được vậy đâu!”
Ta Cửu cũng không yếu thế.
“Ta khinh! Đây chính là Tống Ngọc, phu nhân của ta! Chỉ cần có thể cứu được phu nhân của ta cho dù có tới kinh thành thì cũng có sao?”
“Thật ra ngươi mới chính là kẻ đáng thương luôn ganh ghét với hạnh phúc của người khác!”
“Ta với phu nhân của mình là một đôi, ngươi chỉ có thể sống một mình như vậy cho đến khi xuống mồ, đến chếch cũng sẽ không được nghe lời tha thứ!”
………
Bọn họ mải giằng co.
Không ai chú ý tới việc ta đang cầm dao.
Thẩm Vấn An còn muốn nói thêm, nhưng chữ “ngươi” vừa nói ra khỏi miệng.
Bỗng nghẹn lại trong cổ họng.
Kiếm trong tay hắn bị đánh bay.
Nhưng hắn không quan tâm, chỉ chậm rãi quay người lại, vẻ mặt vô cùng khó tin, mắt mở to.
“A Lê, nàng muốn giếc ta sao?”
Con dao đâm vào bả vai hắn, máu tươi thấm đẫm quần áo.
Sau kiếm này, ta với hắn coi như không ai nợ ai. Ta nghĩ như vậy, lùi về phía sau một bước, đứng chắn trước mặt Tạ Cửu.
“Thẩm tướng quân, ngài nhận nhầm người rồi!”
“Không ai được chạm vào phu quân của ta!’
“Cho dù kẻ đó là ai, cũng không được….”
16.
Lúc con dao đâm xuống, ta không có nửa phần do dự. Nhưng ánh mắt Thẩm Vấn An đầy hung ác giống như một con sói, hắn che miệng vết thương rồi rời đi.
Ta nhìn tay mình đầy máo tươi, không kìm được mà run rẩy. Ta sợ máo.
Nhìn màu đỏ đến chói mắt xuất hiện liên tục trong giấc mơ của ta, quấn chặt khiến ta không tài nào thoát ra nổi.
Giống như lúc này, làm ta thấy khó thở vô cùng.
“Đừng nhìn.”
Bàn tay ấm áp che lên mắt ta, giọng nói của Tạ Cửu rất nhẹ nhàng, vẫn khiến người khác an tâm như vậy.
“Đừng sợ, ta ở đây.”
Hắn nhẹ nhàng kéo vai ta.
Ba năm qua, đây là lần đầu tiên hắn chủ động “ vượt quy tắc”, kéo ta ôm vào trong lòng.
“Tạ Cửu……”
Giọng nói của ta có chút run rẩy. Nhưng không thấy hắn trả lời.
Thậm chí sức nặng của hắn dựa vào cơ thể ta ngày một nhiều, hai tay buông thõng xuống.
“A Ngọc, ta thấy hơi đau…..”
Giọng nói của Tạ Cửu giống như đang làm nũng, chưa từng nhẹ nhàng như vậy.
Ta phát hiện ra có điểm không thích hợp. Trước khi hắn ngã xuống, ta đã đỡ được eo hắn.
Ta cảm giác được một mảng ướt nóng khiến ta hốt hoảng.
“Tạ Cửu? Chàng bị thương?”
Nhưng đáp lại ta, chỉ còn tiếng thở ngắt quãng của hắn.
17
Tạ Cửu bị thương rất nặng.
Sau khi kêu đau, hắn bất tỉnh.
Ta nghe đám hộ vệ tới muộn nói, bọn họ đang đuổi theo xe ngựa chở ta. Dọc đường bị vài người của Thẩm Vấn An chặn lại.
Tạ Cửu rất nóng ruột, mất cảnh giác.
Bị một kẻ nhìn thấy sơ sở, chém một kiếm vào sau lưng.
Cả quá trình, hắn nói nhẹ nhàng như không nhưng ta có thể tưởng tượng ra lúc đó cảnh tượng kinh hoàng như thế nào.
Như ta đoán, Tạ Cửu bị thương rất nghiêm trọng, tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng lúc đại phu cởi áo của hắn ra, lưng của hắn hiện rõ trong nháy mắt.
Ta ngẩn người.
Phía sau lưng hắn chằng chịt vết thương cũ lẫn vết thương mới.
Ngoài ra, phía sau eo hắn còn có một vết seo rất lớn.
Màu đỏ tươi, dữ tợn.
Hình dạng và kích thước cực kì giống với lớp da mà ba năm trước đại phu dùng để chữa trị cho ta.
Ba năm trước, vết thương trên mặt bị hoại tử, khoảng thời gian chữa trị, không thể không cắt bỏ phần thịt đó.
Thay vào đó, phần thịt sẽ được ghép bằng da của người vừa mới chếch.
Ta không nghĩ đến việc chữa trị, nhưng Tạ Cửu nói với ta rằng, vừa hay ở ngoại thành có một cô gái bị bệnh vừa mới mất.
Hắn tốn một số tiền rất lớn mới có thể thuyết phục được người nhà nàng đồng ý, bảo ta không cần lo lắng.
Ta chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.
Nhưng nhìn những vết sẹo do đao kiếm gây ra cùng với vết sẹo kia hoàn toàn khác nhau.
Mọi thứ như phơi bày trước mắt, không thể rõ ràng hơn.
Có lẽ đó là phần da còn nguyên vẹn, lành lặn nhất trên cơ thể hắn.
Nhưng cuối cùng hắn lại cho ta.
Ta đau lòng, khóe mắt cay cay.
18.
Lo lắng Tạ Cửu sốt cao sẽ hôn mê, ta thức suốt một đêm canh chừng cạnh giường.
Nhưng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, ta không biết mình đã lên giường khi nào.
Trái lại, người bị thương té xỉu ngày hôm qua lại đang nằm trên giường cầm một lọn tóc của ta, vui vẻ mà tết tóc.
Thấy ta tỉnh dậy, hành động trên tay cũng không dừng lại. Hắn nhìn ta cười tít mắt.
“Tỉnh rồi?”
Hắn chắc hẳn đang rất vui vẻ, động tác vẫn tiếp tục.
Trong tay hắn không chỉ có tóc của ta mà còn có cả của hắn, quấn chặt lại với nhau.
Không biết là cố ý hay vô tình, hắn nhìn chằm chằm đám tóc kia, nhẹ nhàng nói:
“ Thẩm Vấn An nói ta bị hàng trăm gậy sắt đánh, quả thật không phải vậy. Phụ hoàng sợ ta bị đau, đổi gậy sắt thành roi. Người ra tay đều là người nhà, không hề đau chút nào.”
“Năm đó khi nghe tin quân Khương có động thái, ta đã đoán được bọn họ muốn tấn công Lương Châu.”
“Ta không phải mong chờ Thẩm Vấn An sẽ bỏ rơi nàng, chỉ là ta sợ, không dám đánh cược…”
Giọng nói chậm rãi, nhưng không cho phép ta ngắt lời.
Có chút thẳng thắn thổ lộ tình cảm, tâm tư của mình.
“Khi phát hiện nàng mất trí nhớ, ta đã rất rất vui mừng.”
“Ta biết nàng thích Thẩm Vấn An, không, phải nói khi đó cả thành Lương Châu không ai là không biết nàng thích hắn. Nhưng nếu hắn đã bỏ rơi nàng, ta sẽ ích kỷ mà giữ nàng ở bên cạnh.”
“Ta muốn giữ nàng lại bên cạnh nhưng lại sợ một ngày nàng hồi phục trí nhớ. Sợ nàng nhớ lại tất cả, sẽ bị tên Thẩm Vấn An kia lừa gạt, ngày nào cũng thấy bất an. Vì thế không thể không dò xét….”
Hắn ngưng lại một chút, động tác trên tay dần dần chậm lại. Giọng nói có chút run rẩy.
“A Lê, ta sai rồi, là ta đã lừa dối nàng. Ngày đó chỉ biết trốn tránh, thậm chí còn nghi ngờ nàng. Lý Tam Lang nói không sai, sao phải nghĩ nhiều như thế? Dù chỉ là cảm kích hay là gì đi chăng nữa, ta cũng phải giữ chặt lấy nàng, buộc chặt nàng ở bên cạnh ta không rời…”
Hắn dừng một chút, trên tay động tác dần dần ngừng.
“A Lê, nàng gọi ta là phu quân, nói phải gả cho ta. Những lời đó còn được tính không?”
Quả thật ta còn rất nhiều điều muốn nói.
Ta muốn nói, rõ ràng phụ hoàng của hắn không hề thích hắn. Nếu không năm đó, trước khi băng hà cũng sẽ không để lại thánh chỉ tước bỏ đi hơn nửa quyền lực gia tộc Trấn Quốc công phía mẫu thân hắn.
Muốn nói, ta không thích Thẩm Vấn An nhiều như hắn tưởng tượng.
Còn muốn nói hắn không hề sai, người sai ở đây là ta.
Ta đã giấu chuyện mình không hề bị mất trí nhớ, cũng không nên để hắn chờ đợi ta suốt ba năm ròng rã.
Thậm chí còn muốn nói cho hắn, nếu lần sau sự việc này còn tái diễn, đừng đuổi theo.
Ta không muốn hắn bị thương.
Ta có chân, nhất định sẽ quay về.
Nhưng tim ta đập thình thịch.
Người cùng mềm nhũn.
Trước ánh mắt bất an của Tạ Cửu, thậm chí ta không nói được lời nào.
Con tim chuyển động, đến khi lấy lại được tinh thần, ta đã hôn hắn rồi.
Rất lâu mới dừng lại.
Nhìn vẻ mặt hắn đầy kinh ngạc xen lẫn khiếp sợ, ta chậm rãi nói:
“Tạ Cửu, chúng ta thành thân đi. Không phải vì cảm kích, chỉ là ta rất thích chàng, muốn gả cho chàng mà thôi….”