Đúng Lúc Gặp Được Người - Chương 2
07
Từng chữ “Phu nhân”, khiến Thẩm Vấn An dường như bừng tỉnh.
“Phu nhân?”
“Không biết vị phu nhân này tên gì? Xuất thân từ đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Hắn không thèm nhìn Tạ Cửu, ánh mắt gắt gao dính chặt trên người ta.
Sắc mặt hắn thay đổi không ngừng, hai chữ “phu nhân” nhấn mạnh.
Ta có chút bất đắc dĩ.
Trước giờ Thẩm Vấn An luôn luôn giữ thái độ bình tĩnh, vui buồn đều không hiện lên mặt.
Lần đầu tiên ta thấy cảm xúc của hắn bất ổn như vậy.
“Ta nhìn gương mặt của phu nhân đây rất quen thuộc, giống với người vợ đã mất của ta.”
“Không biết ngươi có từng nghe nói về nàng ấy không, nàng là người Chung gia ở Lương Châu, tên Chung Lê…”
Hai chữ “Chung Lê” vừa nói ra, nụ cười trên mặt Tạ Cửu thoáng chốc cứng đờ.
Hắn nghiêm mặt, định lên tiếng lại bị ta nắm tay, nhẹ nhàng trấn an.
“Trên đời này, chuyện người giống người là điều hết sức bình thường. Nói vậy, ta và vợ của Thẩm công tử đây cũng là có duyên với nhau, đúng không? Phu quân?”
Lời vừa dứt, sắc mặt Thẩm Vấn An ở phía đối diện trở nên âm u.
Ta vờ như không nhìn thấy.
Quay đầu nhìn về phía người còn đang trố mắt vì hai chữ “phu quân”, ánh mắt Tạ Cửu dần dần hiện lên sự vui sướng.
Ta cười nhạt, một từ nhưng hai ý nghĩa.
“Phu quân trí nhớ ngày một kém.”
“Chẳng lẽ chàng đã quên? Mấy ngày trước, chàng nổi hứng toàn đòi uống rượu mơ, làm sao còn dư rượu được?”
08
Tạ Cửu trở nên vui vẻ.
Vì quá vui vẻ nên nói chuyện có phần xấu hổ.
“Haiz, xem ta này, làm sao lại quên mất chuyện này.”
“Thẩm huynh, thật xin lỗi.”
Hắn cười xán lạn.
Trái lại sắc mặt Thẩm Vấn An vô cùng âm u. Ánh mắt hung tợn, hết nhìn ta rồi lại nhìn Tạ Cửu.
Một lúc lâu sau mới rời đi. Ý cười trên mặt hắn lại hiện lên.
“Không vấn đề gì, để dịp khác.”
Hắn không muốn ở lại lâu, đen mặt đứng dậy vội vàng cáo từ.
Tạ Cửu khách sáo giữ lại, cũng chẳng có mấy thành ý.
Chờ người đi khuất, hắn quay lại nhìn ta. Đôi mắt đầy mong chờ.
“A Ngọc, vừa rồi nàng …gọi ta là gì?”
Ta muốn làm theo hắn nói, tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, giả vờ không biết gì cứ như vậy tận hưởng sự yêu chiều của hắn.
Nhưng nhìn gương mặt mong chờ đó. Nghĩ lại ba năm qua, hắn đều để tâm, lo được lo mất.
Lại phát hiện ra, điều đó đối với hắn không công bằng chút nào!
Nếu hắn đã đưa Thẩm Vấn An tới tận đây để thử lòng ta, chắc hẳn là có mối hoài nghi sâu sắc đối với ta.
Không bằng nhân cơ hội này lật bài ngửa đi?
Ta suy tư một lúc, cân nhắc dùng từ thích hợp để Tạ Cửu không bị sốc.
“Tạ Cửu, thật ra ta không mất trí nhớ.”
“Ta nghĩ, bằng không chúng ta thành thân luôn đi. Sau này ta sẽ đường đường chính chính gọi huynh là phu quân của ta.”
09
Ta nghĩ rằng nếu mình chủ động nhắc đến chuyện kết hôn, Tạ Cửu sẽ vui vẻ.
Nhưng không ngờ, sau khi ta vừa dứt lời, hắn ngẩn tò te.
Nụ cười trên mặt hắn nhạt dần.
“Nàng, nàng không hề mất trí nhớ?”
Ta không trả lời, chậm rãi lắc đầu.
Mắt hắn hơi nhíu lại, bỗng nhiên lại cười.
Rõ ràng là đang cười nhưng giọng nói lại run rẩy không thôi.
“Nếu nàng không mất trí nhớ, vì sao ba năm qua không vạch trần ta? Còn phối hợp diễn với ta đóng một vở kịch phu thê lâu như vậy? Giờ còn tình nguyện kết hôn với ta?”
“Là bởi vì ta cứu nàng, nên nàng…..muốn báo ơn ta sao?”
Hắn dừng một chút, không biết hắn nghĩ gì, ánh mắt lóe lên tia đau lòng rồi nhanh chóng biến mất.
Trong nháy mắt, gương mặt lạnh đi vài phần nhưng nụ cười lại càng thêm đậm hơn.
“A Ngọc, nàng không cần phải làm như thế. Nếu chỉ đơn giản là cảm kích, hoặc là bởi vì sự xuất hiện của Thẩm Vấn An ngày hôm nay, hoặc vì nguyên do nào khác, ta…..ta tình nguyện đối xử với nàng như vậy…”
Hắn nói năng lộn xộn, ta có chút khó hiểu.
Ngơ ngác một lúc, chờ khi hoàn hồn lại, muốn lựa lời giải thích cho hắn hiểu.
Nhưng Tạ Cửu vội vã bỏ đi sau khi để lại một câu:
“Không nói nữa, ta quên mất hôm nay là tiệc đầy tháng con thứ nhà Lý Tam Lang, ta phải tới đó dự tiệc.”
Nhìn hắn vội vàng rời đi, mặc dù ta lớn giọng gọi tên phía sau nhưng hắn vẫn bỏ đi. Trong lòng ta không khỏi đau lòng.
Tạ Cửu, đúng là một tên ngốc.
Đến cả tìm một cái cớ cũng dở.
Rõ ràng tiệc đầy tháng đó nhà Lý Tam Lang đã xong từ ngày hôm qua.
Chính là ta với hắn cùng đi với nhau.
10
Tạ Cửu tránh mặt ta.
Ban đầu ta nghĩ hôm nay hắn sẽ quay về phủ. Đợi hắn về phủ, ta sẽ giải thích ngọn ngành mọi chuyện.
Nói cho rõ ràng, đầu tiên chính xác là cảm kích, nhưng không phải vì lý do đó mà muốn gả cho hắn.
Là bởi vì ta thích nhìn hắn cười, thích những giây phút ở cạnh nhau.
Ta chờ tới gần giờ Hợi vẫn không thấy bóng dáng của hắn, bỗng dưng có người bên Lý phủ tới.
“Tạ công tử say mèm, khóc lóc rồi làm loạn, còn không cho người khác tới gần. Nhà ta không có cách nào khác, hôm nay chỉ có thể để ngài ấy ngủ tại phòng khách trong phủ.”
Tửu lượng của Tạ Cửu vốn rất tốt, ta không tin hắn sẽ say đến mức làm loạn như vậy. Ta muốn đích thân tới đón hắn về.
Nhưng người bên Lý phủ luôn miệng nói rằng hắn đã ngủ nên ta đành từ bỏ, chuẩn bị sáng mai sẽ qua Lý phủ một chuyến.
Sáng sớm hôm sau vừa ra khỏi cửa lại gặp một người không ngờ tới.
“Tạ phu nhân.”
Ý cười trên mặt người phụ nữ kia hiện rõ. Giọng nói nhẹ nhàng như tiếng chim vàng anh bay ra khỏi núi.
“Ta là thiếp thất của Thẩm gia ngày hôm qua tới phủ dự tiệc. Ta tên Tô Dao Dao.”
“Nghe nói phu quân ta khen Tạ phu nhân ủ rượu mơ rất ngon, có ngàn vàng cũng không mua được.”
“Hôm nay cả gan tới đây mong được chỉ giáo.”
11
Thiếp thất của Thẩm Vấn An, Tô Dao Dao.
Dường như cố tình chờ ta, nàng ta đứng ở cửa Tạ phủ, chặn đường ta ngỏ ý mời:
“Ta lần đầu tới Vân Châu, nghe nói bữa sáng ở Thư Ngọc lâu không tệ, không bằng hôm nay ta làm chủ, chúng ta tới đó nói chuyện?”
Nụ cười vẫn ấm áp như trước, vô thức khiến ta nhớ lại quãng thời gian ở cùng nàng tại Thẩm gia.
Sau vài tháng đầu khi kết hôn với Thẩm Vấn An, trên phố luôn đồn đại rằng ta với hắn chẳng mấy mặn mà.
Cuối cùng, kết hôn không đến ba tháng, Thẩm Vấn An nhanh chóng nạp thiếp.
Ngày nào cũng tới phòng nàng ta, tặng vô số ngọc bội còn ngựa tốt kiệu hoa. Hắn đối với Tô Dao Dao chính là yêu chiều vô cùng, ở Lương Châu không ai là không rõ.
Những quyền lợi đó đến cả chính thê còn chưa từng có.
Thực ra, ta với nàng ấy không hề hiềm khích như lời đồn. Khi Chung gia ta gặp đại nạn, đêm nào ta cũng gặp ác mộng. Nàng ấy đi một bước cúi lạy ba lần đến miếu thờ ở ngoại thành, xin cho ta một tấm bùa hộ mệnh.
Ta cũng từng giấu Thẩm Vấn An, cử người đi tìm mẫu thân bị mất tích của nàng trong thời gian chạy nạn.
Thẩm Vấn An rất sủng ái nàng nhưng hắn muốn nàng bắt chước cách ăn mặc của Chử Du, kể cả giọng điệu.
Hắn muốn tìm kiếm bóng dáng của Chử Du trên người Tô Dao Dao.
Mỗi lần gọi tên cũng là nhũ danh của nàng ta: “Thê Thê” mà không phải tên của Tô Dao Dao.
Nàng với biểu muội Chử Dục của ta rất giống nhau, đều dịu dàng, nhã nhặn, thấu tình đạt lý.
Ba năm trước, khi nàng bị Thẩm Vấn An ôm chặt vào trong lòng, giữa tiếng chém giết hỗn loạn, bất lực mà gào khóc:
“Tỷ tỷ bị thương rồi! Mau buông ta ra! Mau cứu tỷ ấy đi!!”
Đến bây giờ cũng như vậy.
Thật khó để người khác không bị động lòng.
Thật khó để người khác cự tuyệt.
“Khách chính là khách, sao có thể để khách làm chủ?”
12
Trong phòng ở Thư Ngọc lâu.
Sau khi nha hoàn rời đi, Tô Dao Dao hai mắt cuối cùng cũng đỏ hoe.
“Nghe nói Kỳ Vương,….Không, Tạ công tử cực kỳ cưng chiều phu nhân của mình, còn nghe nói Tạ phu nhân có tài ủ rượu rất ngon, ta đã đoán được vị Tạ phu nhân ấy chính là tỷ tỷ.”
“Tỷ còn sống, thật tốt..”
Nàng thay đổi xưng hô, ta không ý kiến.
Mặc dù gương mặt ta so với trước kia có phần thay đổi nhưng nếu là người thân thiết thì có thể nhận ra trong nháy mắt.
Trọng lời nói của nàng đều ngập tràn quan tâm khiến lòng ta dâng lên một cảm giác ấm áp vô cùng.
“Ngươi thì sao? Mấy năm qua sống tốt chứ?”
Ta nhẹ giọng hỏi, vốn tưởng cuộc sống của nàng sẽ không đến nỗi nào.
Từng được nghe, Thẩm Vấn An chạy ngược chạy xuôi tìm các lang y có tiếng ở Đại Sở để có thể chữa khỏi căn bệnh cũ của nàng năm đó sau khi chạy nạn.
Không nghĩ vừa dứt lời, nụ cười trên mội nàng có chút cứng đờ.
“Ta…..vẫn như vậy thôi.”
Nàng im lặng không nói, giọng nói đầy chua chát.
Vừa chuyển chủ đề, câu chuyện lại vòng về phía ta.
“Không nói chuyện này nữa. Hôm qua tướng quân kêu muội tới đây để hỏi công thức ủ rượu của tỷ. Những năm trước khi còn ở phủ, tỷ đều điều chế ra những công thức ủ rượu, thường xuyên ủ để uống. Xem ra hắn đã sớm nghi ngờ, muốn dùng công thức ủ rượu mơ để có thể xác nhận thân phận của tỷ.”
Lời nàng nói khiến ta không khỏi có chút căng thẳng.
Theo bản năng nhận lấy chén trà nàng đưa cho.
Đến khi ý thức được chén trà có vấn đề thì nước trà trong chén cũng nuốt xuống bụng.
Ta đã từng có một khoảng thời gian học y thuật. Tuy y thuật không quá cao siêu, nhưng ta cực kỳ quen thuộc với những liều thuốc gây mê được dùng để điều trị vết thương khi bị trúng tên.
Chỉ cần một chút là ta đã biết đây chính là thuốc mê cực mạnh.
“Vì sao?”
Nó phát tán rất nhanh, ta cảm thấy khó chịu không thôi. Ngoại trừ cảm giác không tin nổi, còn có một chút oán hận không nói lên lời.
“Tỷ tỷ, hắn lấy tính mạng của mẫu thân ta ép ta làm, ta không còn cách nào khác…”
“Nhưng tỷ yên tâm, hắn chỉ nghi ngờ thân phận của tỷ chưa chắc chắn.”
“Tỷ cố gắng kéo dài thời gian, ta đã âm thầm cử người đi tìm Tạ công tử, tuyệt đối sẽ không để hắn làm hại tỷ…”
Những gì sau đó nàng nói đều rất nhỏ, đang nói bỗng tiến lại gần. Tay áo ta hơi động đậy, như thể nàng đã nhét thứ gì đó vào trong.
Nhưng ta không thể phân biệt được nữa.
Trong nháy mắt đã mất đi ý thức.