Đúng Lúc Gặp Được Người - Chương 1
01
Ta lại nằm mơ.
Giấc mơ ấy là ngày quân Khương bất ngờ tiến đánh, Thấm Vấn An bại trận.
Những tiếng hét đến mức inh tai nhức óc, hắn thúc ngựa lao đến ôm thật chặt Tô Dao Dao vào trong ngực.
“Dao Dao trói gà còn không chặt, lại còn đang mang trong mình con của ta.”
“Nàng thì khác, Chung Lê, từ nhỏ đã tập võ. Nếu không có ta, nàng cũng có thể sống sót.”
Vừa lúc họ leo lên ngựa, một mũi bên lao tới xuyên qua vai.
Trong nháy mắt, mũi tên nhọn đâm vào da thịt, ta thấy mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng vô cùng.
Ta nghe thấy tiếng khóc nỉ non của Tô Dao Dao.
Ta cũng nhìn thấy Thẩm Vấn An ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại liếc nhìn.
Nhưng một lát sau, hắn quay sang chỗ khác, lạnh lùng bỏ đi.
Quân Khương tràn vào thành, thủ lĩnh ra lệnh giếc hết không tha.
Một tên binh lính thấy ta vẫn còn thoi thóp, một dao chém thẳng vào cổ ta.
Đao pháp của hắn không chuẩn, vết chém lệch lên phía mặt. Máu tươi làm mờ mắt, một màu đỏ chói mắt.
Cơn đau thật đến mức khiến ta giật mình tỉnh lại. Ta đưa tay đặt trước ngực đè nén sự sợ hãi trong lòng.
Đúng lúc vẫn còn đang thở mạnh, cửa phòng bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa.
“Phu nhân, có khách tới, muốn mời người tới sảnh hoa một chuyến.”
Giọng nói của nha hoàn vang lên ở bên ngoài.
Hai chữ “Phu nhân” mà nàng ta nói ra, khiến nỗi sợ trong lòng ta khi nãy được xoa dịu.
Không tệ.
Chuyện quân Khương bất ngờ đánh vào Lương Châu, vậy mà đã ba năm rồi.
Hiện giờ ta đã sớm thay tên đổi họ.
Không phải là Chung Lê.
Mà là phu nhân của Tạ Cửu, Tống Ngọc.
2.
Tạ Cửu thích mở tiệc đãi khách.
Cũng thích gọi ta tới cùng tham gia bữa tiệc.
Hắn thích nghe những lời nịnh hót, khua môi múa mép rằng ta cùng hắn là cặp đôi kim đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp.
Cũng thích nghe người khác gọi ta là “Tạ phu nhân”.
Hắn thích, ta cũng vậy.
Từ trước đến nay đều thuận theo ý của hắn.
Nhưng khi nghe thấy giọng của hắn trong phòng khách, không ngừng khen:
“Phu nhân của ta, tất nhiên là người giỏi nhất trong cái thiên hạ này.”
“Rượu mơ nàng tự tay ủ, có ngàn vàng cũng khó mà mua được…..”
Ta có chút bối rối. Thấy ta tới gần, đôi mắt Tạ Cửu sáng lên, đứng dậy tiến về phía trước.
“Phu nhân, nàng mau tới đây nào! Ta sẽ giới thiệu với nàng một vị huynh đệ cũ của ta trên chiến trường.”
“Thẩm huynh, đây là người mà ta đã nói qua với huynh, phu nhân của ta…..”
Thái độ quá mức nhiệt tình khiến ta cũng gọi theo “Thẩm huynh”.
Bỗng nhiên tim ta đập nhanh hơn, một cảm giác bất an xen lẫn khó chịu xuất hiện.
Còn chưa kịp suy nghĩ, chỉ nghe tiếng “cong” vang lên.
Ly rượu trong tay đối phương rơi xuống, vang vọng khắp căn phòng.
Người đàn ông đối diện có phần sửng sốt, gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
“A Lê….”
Hắn mấp máy môi, tiếng gọi nhỏ như muỗi kêu.
Khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt kia, ta thấy không gian này quá bí bách, ngột ngạt.
Bởi trước mắt ta không phải ai xa lạ.
Mà chính là vị phu quân ba năm trước của ta vì cứu thiếp thất mà bỏ lại chính thê của mình – Thẩm Vấn An
……
Tay hắn hơi siết chặt.
Một cơn đau nhỏ kéo ta trở về với thực tại, cũng khiến cảm xúc của ta ổn định hơn.
Tạ Cửu đang cười.
Như thể không thấy vẻ thất thần của Thẩm Vấn An, ý cười không chạm tới đáy mắt.
Cũng đầy lo lắng, bất an.
“Phu nhân, Thẩm huynh lần đầu tới Vân Châu, nghe nói rượu mơ nàng ủ cực ngon, muốn xin một ít. Không biết liệu nàng có còn rượu không?”
Giọng điệu trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng cùng cách xưng hô quá mức thân mật khiến ta bất lực.
Trong lòng không khỏi thở dài.
Còn điều gì không rõ ràng nữa?
Tạ Cửu rõ là đang cố tình.
Hắn cố tình thử ta có phải thật sự mất trí nhớ hay không?
Cũng cố tình muốn xem ta còn tình cảm với Thẩm Vấn An hay không….
03
Chính xác là ta từng rất thích Thẩm Vấn An.
Từ nhỏ đã quen biết, nghe nói hắn thích tập võ. Ta quỳ suốt đêm ở ngoài phòng ông nội để xin ông dạy cho hắn cách sử dụng binh pháp.
Biết chiến trường vô tình, rất dễ bị thương.
Mặc kệ trời mưa gió lớn, đi hết nửa thành Lương Châu đến học điều chế y dược của vị lang trung nổi tiếng nhất thành.
Lúc đó, hắn sẽ đưa ta ra khỏi thành để ngắm phong cảnh hùng vĩ của sa mạc.
Vào khoảnh khắc gần đến ngày sinh nhật ta, lén trèo qua tường, cầm theo rượu để chúc mừng sinh nhật.
Ta cho rằng, chúng ta là chân ái của nhau.
Nhưng năm đó, em họ ta Chử Du tới Lương Châu thăm họ hàng.
Ta đã rất sốc khi nhận ra một con người khác của Thẩm Vấn An, ánh mắt đầy dịu dàng và quan tâm người khác.
Hoá ra hắn cũng kiên nhẫn chờ hơn nửa ngày chỉ để mua những chiếc bánh ngọt không có sẵn ở mãi trong con ngõ sâu.
Thậm chí khi ta và Chử Du bị đám thổ phỉ bắt cóc, nói rằng hắn chỉ có thể được cứu một người.
Hắn không chút do dự mà nói:
“Thả Chử Du.”
Khi đó, mục đích của hắn chỉ là muốn cứu Chử Du.
Xong việc lại áy náy, trước mặt ông nội hứa hẹn sẽ cưới ta.
Cả con đường lót thảm đỏ, kiệu tám người nâng, phô trương xa hoa.
Hôn lễ đó khiến nhiều người ở thành Lương Châu đỏ mắt ghen tị và ao ước.
Nhưng cả hắn và ta đều biết không còn lựa chọn nào khác.
Ta bị đám thổ phỉ kia làm vấy bẩn danh tiếng, ngoại trừ hắn ra có lẽ chẳng có ai muốn cưới ta.
Vì vậy hắn cũng hận ta nên chưa bao giờ chạm vào ta dù chỉ một lần.
Ngày thành hôn, ta ở trong phòng tân hôn uống rượu cả đêm.
Chưa nổi ba tháng, hắn vội cưới một người phụ nữ rất giống Chử Du.
Thậm chí còn thà cứu người vợ thế thân kia mà lựa chọn bỏ ta một lần nữa.
04
Năm đó, quân Yên tiến đánh bất ngờ, phía tây thành Tây Lăng bị phá. Ông nội ta không chờ chiếu chỉ mà điều binh chi viện tới đó, phạm phải tội chếch.
Ba tháng sau khi ông nội ta nất, quân Khương đã tấn công tới thành Lương Châu.
Thẩm Vấn An bại trận, dẫn theo thiếp thất Tô Dao Dao chạy thoát thân.
Ta bị thương nặng, khoảnh khắc cận kề cái chếch, những hình ảnh trong quá khứ hiện lên giống như chiếc đèn lồng đang xoay tròn.
Khi đó, ta không thể không suy nghĩ.
Nói tóm lại Thẩm Vấn An đã quên.
Đã quên việc hắn vì muốn cửu Chử Du đã bỏ mặc ta tự sinh tự diệt. Ta đã chiến đấu hết sức bảo vệ sự trong sạch của mình mà bị thương rất nhiều.
Khi được ông nội dẫn người tới cứu về, đôi tay của ta đã bị phế.
Từ đó, ta không còn cầm kiếm được nữa.
Lúc chỉ còn lại một mình, ta sẽ chếch.
Ta cho rằng mình đã chếch.
Nhưng không.
Mở mắt ra, ta thấy Tạ Cửu.
Hàng lông mày nhíu chặt lại, đầy lo lắng nhìn ta.
“Thấy sao rồi? Vết thương còn đau không? Ngoài vết thương ra, còn đau chỗ nào nữa không?”
Hắn hỏi liên tục, không đợi ta kịp trả lời, hắn quay qua túm lấy áo vị đại phu.
“Sao nàng ấy không nói chuyện?”
“Sao nàng ấy nhìn ta như kẻ xa lạ?”
“Có phải y thuật của ông quá tầm thường không?”
……..
Vị đại phu kia bị hắn hỏi đến mức nói năng cũng trở nên lộn xộn.
“ Tiểu thư bị thương ở vùng đầu, máu đông khiến não bị tổn thương, ảnh hưởng tới trí nhớ.”
“Những trường hợp này không quá nhiều, tiểu thư vừa tỉnh, cần quan sát thêm vài ngày….”
Nhưng Tạ Cửu giống như không nghe thấy câu thứ hai.
Đôi mắt hơi nhướn lên, lộ ra một chút vui mừng.
Hắn hứng khởi đi tới ngồi xổm ở mép giường.
Giọng nói nghiêm túc, mang theo chút dỗ dành.
“Nàng có nhớ ta là ai không?”
“Là phu quân của nàng, Tạ Cửu.”
05
Ta không hề mất trí nhớ.
Ta nhớ hắn là Tạ Cửu, con trai thứ sáu của tiên đế.
Nhớ rằng hắn đã cùng ông nội ta canh giữ Lương Châu.
Nhớ lúc quân Yên đánh úp, phía Tây Lăng bị tấn công, ông nội ta điều binh tới viện trợ mà không có chiếu chỉ, bị tử hình.
Hắn cũng bị liên lụy giáng chức thành thứ dân và đày tới Vân Châu.
Ta cũng nhớ rõ hắn và ta không hề quen biết.
Cùng lắm là gặp qua vài lần.
Lần gặp nhau gần nhất là đêm trước ngày ta thành thân, hắn trèo tường vào Chung gia.
Ở bên ngoài cửa sổ, cẩn thận gọi tên ta:
“Chung tiểu thư, ngày mai cô thành thân, ta mua cho cô loại rượu mơ cô thích uống nhất.”
Chuyện bình rượu mơ khiến người ta bất ngờ.
Hai chữ “ Phu quân” cũng khiến người khác kinh sợ.
Ta không biết hắn để ý đến ta từ lúc nào.
Ta cũng không biết rằng chàng trai trẻ mỗi lần gặp đều xấu hổ không dám nhìn ta, bây giờ lại có một mặt tươi tắn đến như vậy.
Ban đầu ta muốn giải thích.
Nhưng nhìn thái độ nghiêm túc, đối diện với ánh mắt rực lửa ấy.
Những lời giải thích vừa muốn nói ra lại nuốt vào trong.
Thôi được rồi.
Cái mạng này của ta là Tạ Cửu cứu về.
Nếu hắn không chê, ta sẽ dùng nửa phần đời còn lại của mình ở bên cạnh hắn.
Lúc đó, ta đã nghĩ như vậy.
Nên nhẹ nhàng lên tiếng:
“Ta nhớ rồi, chàng là phu quân của ta, Tạ Cửu..”
06
Ta không biết Tạ Cửu rời Vân Châu như thế nào, lại vượt cả trăm dặm tới Lương Châu cứu ta.
Thời gian đó, ta không còn sức lực để suy nghĩ hắn cướp ta trở về từ tay Diêm Vương như thế nào.
Ta chỉ biết hắn mời vị lang y giỏi nhất Vân Châu tới chữa trị vết thương cho ta.
Còn tìm những phương thuốc tưởng chừng đã thất truyền, chữa vết thương trên mặt ta.
Chữa mặt rất đau đớn.
Phải cắt bỏ phần thịt đã hoại tử, thay vào đó là da của người vừa mới chếch.
Sau khi vết thương đã lành, ngoại hình của ta cũng không còn giống ngày trước.
Đối với chuyện này, Tạ Cửu rất phấn khích.
Hắn nói: “ A Lê, thay đổi gương mặt cũng giống như được sống lại một lần. Từ nay về sau hãy là chính mình”
“Đừng bận tâm tới ta, ta sẽ chờ một ngày nào đó nàng sẵn sàng tiếp nhận ta.”
Hắn nói được làm được.
Tuy rằng chúng ta là vợ chồng nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn.
Mỗi khi mời người tới dự yến tiệc hay gặp mặt, đều phải đưa ta lên bằng được, nghe người khác gọi ta một tiếng: “Tạ phu nhân”.
Hắn thích nghe người khác khen ta và hắn rất đẹp đôi.
Nhưng dường như ta chưa bao giờ chủ động đáp lại nên hắn chưa bao giờ cảm thấy yên tâm.
Ba năm tham gia các bữa tiệc, không phải vô tình nhắc tới tên của Thẩm Vấn An thì cũng là nói chuyện với người khác.
Nghe nói sau khi dập tắt được cuộc nổi dậy ở Lương Châu, Thẩm Vấn An mất ba ngày không ăn không ngủ để tìm thi thể của vợ hắn ở mồ chôn tập thể phía ngoại thành Lương Châu.
Còn nghe nói sau khi phu nhân của Thẩm Vấn An qua đời, hắn đau buồn đến mức đổ bệnh ba tháng.
Thậm chí Tạ Cửu còn thấp tha thấp thỏm, lo lắng hỏi ta:
“ A Ngọc, nàng thử nói xem nếu vợ hắn còn sống mà biết hắn thâm tình như vậy, liệu có tha thứ cho hắn không? Có cùng hắn về đây bên nhau, ta nối lại tình xưa không?”
Khi Tạ Cửu muốn thăm dò ta, đều không dám nhìn vào mắt ta.
Như lúc này, ta phải thật cẩn thận.
“Phu nhân, không biết rượu mơ còn có phần cho Thẩm huynh không?”