Đừng Lên Tiếng! - Chương 3
6
“Leng keng.” Âm thanh điện thoại vang lên. Một giọng nam trầm thấp gọi tên tôi: “Phàn Tĩnh.”
“Ừm.”
Đáp lại, tôi nhìn chằm chằm vào ba chiếc giường còn lại trong ký túc xá.
Trong phút chốc, ba con quái vật đồng thời từ trong màn nhảy ra, tựa hồ biết ta đã nhìn thấu lớp ngụy trang của chúng, lần này ba con quái vật lộ diện mà không hề che giấu.
Ngoài Phi Phi, hai con quái vật còn lại cũng là nửa người nửa thú.
Ngoại hình của chúng giống với con người, bản thân Tinh Tinh hơi béo và thấp, con quái vật tương ứng cũng thấp nhất và tròn trịa nhất.
Hình dáng của Tiểu Thiến nằm giữa Phi Phi và Tinh Tinh, và con quái vật cũng vậy.
Ngoài việc hợp nhất một nửa, ba con quái vật còn có một điểm chung, đó là chỉ có miệng trên cơ thể thay vì trên mặt.
Chúng đồng thời lao về phía tôi. Tôi dùng tay phải cầm cây phơi quần áo đâm về phía trước khiến Phi Phi tạm thời dừng lại, nhưng Tinh Tinh và Tiểu Thiến không quan tâm đến việc đó.
Tôi đang hối hận vì không cầm vũ khí dài trên tay trái thì nhìn thấy người đàn ông mặc áo choàng đen đang chiến đấu một chọi hai, thứ anh ta cầm trên tay là cây lau nhà và thùng rác trong ký túc xá.
Khả năng thích ứng của anh ấy là hạng nhất, tôi thầm tán thưởng anh ấy và nhanh chóng rút lui cùng anh ấy.
May mắn thay, ký túc xá không lớn nên cuối cùng chúng tôi cũng đến được cửa sau khi chiến đấu và rút lui.
Tôi vẫn chưa dám thả lỏng sau khi tiến lên một bước, giơ vũ khí chờ chúng đuổi theo, nhưng tôi phát hiện con mắt trên nửa mặt còn lại của Phi Phi chợt hiện lên một tia sợ hãi và bất an.
Người đàn ông mặc áo choàng đen ở bên kia cũng rút lui, nhưng Tiểu Thiến và Tinh Tinh cũng giống như Phi Phi, chỉ đứng ở cửa nhìn ra ngoài, không có ý định đuổi theo.
Nhìn vẻ mặt rụt rè của họ, niềm vui có thể ra khỏi cửa ký túc xá của tôi ngay lập tức bị thay thế bằng sự bối rối lớn hơn.
“Bọn họ sợ cái gì? Tại sao không đuổi theo?”
Tôi hỏi người đàn ông mặc áo choàng đen, kỳ thực trước đây tôi đã nghĩ đến việc mình phải hỏi người đàn ông đó là ai và tại sao anh ta lại muốn giúp tôi.
Nhưng tình hình hiện tại quá cấp bách nên chúng tôi nên tập trung vào hiện tại trước.
“Boss thật sự.”
Boss thật sự? Tôi nhìn quanh và không thấy con quái vật nào đặc biệt đáng sợ cả.
Tôi nghĩ rằng nếu boss chưa xuất hiện thì tôi nên chạy hơn để ra khỏi đây. Nhưng tôi cảm thấy run rẩy, bàn chân bị lún vào thứ gì đó mềm mềm, suýt chút nữa tôi ngã xuống. Tôi quỳ một gối rồi lại đứng dậy.
“Chuyện gì thế này?” Tôi véo mình một cái, nhưng sàn hành lang mềm mại vẫn không biến mất.
Vì sự mơ hồ từ đầu đến giờ khiến tôi luôn có cảm giác mình ở trong mộng. Hành lang này không phải rất giống trong mơ sao?
Lên xuống giống như đang sống.
Sống?
Khi tôi nghĩ đến từ này, tôi phấn khích và nhìn người đàn ông mặc áo choàng đen bên cạnh.
“Đây không phải quái vật…”
Nói được nửa chừng, tôi chợt nhận ra điều gì đó: “Chẳng lẽ chúng ta đang ở trong bụng một con quái vật sao?”
Nhìn lại hướng phòng ngủ, tôi thấy cánh cửa mở ra đã biến mất từ lúc nào đó, chỉ còn lại những bức tường xám xịt.
Tôi không biết bây giờ nó có còn được gọi là bức tường hay không.
“Theo anh, chúng ta nhất định có thể ra ngoài.” Người áo đen thích ứng rất nhanh, tựa hồ đã nắm được phương pháp đứng vững trong hoàn cảnh này, thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ tôi một tay.
Bây giờ tôi càng ngày càng tin tưởng và dựa dẫm vào anh ta, nhưng tôi vẫn không nhìn rõ mặt anh, càng cố nhìn rõ lại càng mờ mịt.
Giống như bị cận thị mười độ khi không đeo kính, sâu trong lòng tôi có chút khó chịu.
Nhưng trong tình huống này, không có cách nào tốt hơn.
“Vẫn là bên phải sao?”
Lối đi này đã không còn giống hành lang ký túc xá ban đầu nữa, tôi thực sự rất khó phán đoán đâu là lối ra.
Người áo đen hình như cũng không biết đi như thế nào, nghe tôi chỉ thị liền làm gọn gàng, luôn đi trước tôi.
Đi đường này vất vả hơn leo núi, chân này sâu chân kia nông.
Tất cả sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào đôi chân, không để ý đến bên cạnh, đột nhiên dưới chân tôi rung chuyển, khiến tôi ngã về phía bức tường.
Dựa lưng vào tường, tôi thầm nghĩ có gì đó không ổn, vì bức tường mềm hơn chân tôi, toàn thân tôi lập tức chìm vào trong.
Người áo đen tiến lên ôm lấy một cánh tay của tôi, dưới chân không còn chút sức lực nào nên không thể chống cự lại lực của bức tường đang kéo tôi chìm vào.
Người mặc áo đen chỉ biết nhìn tôi chìm dần vào trong, ngày càng lún sâu hơn, bức tường này đang cố nuốt chửng tôi!
Cảm giác bị dồn vào tường dần dần khiến người tôi cảm thấy ngột ngạt.
Không sao đâu, tôi vẫn có thể tỉnh lại, lần sau tôi sẽ có thể ra ngoài.
Tôi tự an ủi mình như vậy trước khi ngạt thở và bất tỉnh.
7
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, không ngờ vẫn là ở thời điểm trước.
Với kinh nghiệm lần trước, tôi dễ dàng xử lý hơn. Rất nhanh, tôi cùng người đàn ông mặc áo đen chạy ra khỏi ký túc xá, cẩn thận không để chạm vào tường.
Với kinh nghiệm, tôi nhận thấy trên đường không có nhiều nguy hiểm, tôi chỉ có thể tự đặt câu hỏi trong đầu mình.
“Anh là ai? Tại sao tôi không thể nhìn rõ mặt anh? Hơn nữa, tại sao anh lại muốn giúp tôi? Anh có biết tại sao tôi lại bị mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn này không?”
Người đàn ông mặc áo choàng đen rất lâu không nói gì, có vẻ như đang bối rối trước hàng loạt câu hỏi của tôi, tôi đang định hỏi lại thì nghe thấy anh ta nói: “Cái này em phải tự hỏi bản thân.”
Tự hỏi bản thân? Điều đó nghĩa là gì?
Tôi chưa kịp hỏi thêm câu nào thì một lượng lớn khói đen tràn vào từ cuối hành lang, làn khói này, hình như tôi đã từng nhìn thấy rồi?
Chính xác! Đó là làn khói dày đặc bên ngoài cửa sổ ký túc xá! Có những con quái vật bay trong làn khói dày đặc vào thời điểm đó!
“Cẩn thận có thể có quái vật bay trong làn khói dày đặc!” Khi anh ta nói, không khí đã tràn khập khói rồi.
Cảm nhận được tiếp xúc mạnh mẽ trên tay làm tôi đã thấy đỡ sợ hơn vì không nhìn thấy được gì.
Trong làn khói dày đặc không chỉ có quái vật mà còn có khí độc khiến tôi không thể thở được, chúng tôi còn phải chiến đấu nên tiêu tốn rất nhiều oxy.
Có thể đoán được, chúng tôi đã không tiến xa hơn khi bước vào vòng tuần hoàn này.
Đây là vòng lặp thứ bảy của tôi. Tôi đã cố gắng hết sức để chống lại làn khói dày đặc.
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là làm ướt chiếc khăn. Nhưng nếu tôi lấy một chiếc khăn che miệng và mũi rồi lại lấy tay giữ nó thì thật phiền.
Trong lúc lo lắng, tôi chợt nghĩ đến khẩu trang và thử nhét chiếc khăn ướt vào trong khẩu trang. Ngoại trừ việc nó chật hơn một chút thì vô cùng chắc chắn.
Đây là một bộ lọc đơn giản, tôi đúng là thiên tài.
Hai phần lọc khói và nước được chuẩn bị sẵn trong ba lô rất tiện dụng, mặc dù thỉnh thoảng tôi bị chim lạ mổ nhưng không gây nguy hiểm.
Cuối cùng, làn khói dày đặc dần dần tan đi, tôi mơ hồ nhìn thấy một cánh cửa ở cuối hành lang. Qua cánh cửa đó, chúng tôi có thể ra ngoài được!
Vào lúc này, thật không quá khi miêu tả rằng tôi thật phấn khích .
Đúng lúc tôi chưa kịp giấu niềm vui sướng thì một chiếc gai sắc nhọn xuất hiện và đâm thẳng vào tôi.
Tôi không những không cảm thấy đau đớn mà ngược lại còn có cảm giác thoải mái, dễ chịu không thể giải thích được.
Tôi dường như nhìn thấy nam thần mà tôi thích đang tỏ tình, tác phẩm tôi tạo ra đã đoạt giải nhất, người thân, bạn bè đều vây quanh tôi, giống như trăng sao, chỉ để nói chuyện với tôi.
“Phàn Tĩnh!” Một tiếng gào ầm ĩ bên tai đã đánh thức tôi dậy.
Tôi chưa kịp hiểu ra tình hình thì đã bị người đàn ông mặc áo đen đẩy mạnh về phía trước.
Loạng choạng đứng dậy, tôi định hỏi chuyện gì đã xảy ra thì thấy anh ta đã bị bức tường nuốt chửng.
Ngay lập tức, mắt tôi đỏ lên, tôi lao về phía trước và chộp lấy mọi thứ có thể để kéo anh ta ra.
Tay không kéo được thì kéo quần áo thôi!
“Xoẹt!” Một mảng lớn áo choàng đen của đối phương bị tôi xé toạc, lộ ra chiếc áo phông có hình con mèo bên trong.
Tôi muốn lao về phía trước một lần nữa, nhưng tôi cảm thấy một nụ cười khẽ xuất hiện trên khuôn mặt của người đàn ông mặc áo choàng đen, như muốn nói, cố lên, chiến thắng đang ở ngay trước mắt em đó.
Vào lúc đó, có một sự thôi thúc, tôi muốn cùng anh ta tiến tới và bị bức tường bức tử một lần nữa! Dù sao thì cũng sẽ được hồi sinh.
Trong 0,1 giây chạm vào tường, tôi dường như đã hiểu ý anh ta.
Cuối cùng, tôi hít một hơi thật sâu và lùi lại.
Chuyển sự chú ý ra xung quanh, tôi nhận ra làn khói dày đặc đã tan từ lâu, thay thế cho một không khí có thể nói là vô cùng trong lành, điều mà tôi chưa từng cảm nhận được trước đây.
Đầu óc tôi tỉnh táo lạ thường, phần lớn thể lực đã hồi phục, nhìn lần cuối về hướng biến mất của người đàn ông mặc áo choàng đen, tôi tiếp tục đi về phía cánh cửa nhìn thấy trước mắt.