Đừng Giả Vờ - Chương 6
Bỗng nhiên tôi ý thức được một loại khả năng.
“Tớ tới đây tìm chú Ngọc Lâm.”
“Nếu chú ấy không ở đây thì tớ đi đây. Chúc cậu cùng chú của tớ có cuộc sống hạnh phúc, vui kết liền cành, sớm sinh quý tử, phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn ha ha ha ha.”
Cậu ta vừa mỉm cười vừa lùi về sau giúp tôi khép lại cửa.
Quả thật so với Michael Jackson còn trượt giỏi hơn.
Có lẽ cậu ta thật sự ý thức được mình đã lỡ lời.
Sau khi cậu ta đi, tôi đứng một mình trong căn phòng trống rỗng.
Trong đầu hiện ra hình ảnh người đàn ông nhỏ giọng dỗ dành tôi trong những ngày này.
Có lẽ, thực sự, sau khi được yêu, sẽ càng muốn thăm dò nhiều hơn, muốn toàn bộ.
Tôi xông vào gian phòng của anh ấy.
Những thẻ đánh dấu ban đầu nằm cạnh ảnh của tôi.
Quả nhiên không biết nó đã bị anh lấy đi khi nào.
Thùng rác trong phòng, cũng không tìm được bất kỳ vụn giấy nào.
Quả nhiên là làm đến kín kẽ không lọt một giọt nước.
Cuối cùng, tôi đi vào tầng hầm của nhà anh ấy.
Đây là nơi duy nhất anh chưa từng để cho tôi đặt chân tới.
Có khóa mật mã.
Tôi thử nhập sinh nhập của mình.
Cửa mở.
23.
Nơi này hẳn là dùng để làm phòng hồ sơ.
Trên giá sách có rất nhiều bút ký, tôi mở ra xem, thì phát hiện có liên quan đến một số thí nghiệm.
Tôi biết, chuyên ngành nghiên cứu của Bạch Ngọc Lâm luôn là tâm lý tội phạm.
Trong cuốn sổ tay này, anh đã ghi lại chi tiết nghiên cứu của mình về một số bệnh nhân mắc bệnh.
Cuồng tự luyến, cuồng nhìn trộm.
Còn có……
Cuồng theo dõi nhìn trộm.
Kỳ thật, thời điểm tìm kiếm tôi đã cầu nguyện không phát hiện tên mình.
Nhưng tôi vẫn tìm thấy tên của mình, ở phía trên.
Phía trên ghi lại cặn kẽ mọi chuyện lên quan đến tôi, ghi chép lại với một giọng điệu khoa học.
“Phương thức nhìn lén rất bí mật khó bị người khác phát hiện.”
“Yếu tố then chốt trong việc nhìn lén của bệnh nhân là theo đuổi sự hoàn mỹ thám hiểm cùng tính kích thích.”
“Không biết bệnh nhân sẽ làm ra những phản ứng thú vị gì khi bị kích thích bởi ngoại lực?”
…
Tôi đóng cuốn sổ, nhưng lại cảm thấy nội tâm mình run lên.
Ngoại lực kích thích là cái gì?
Là hôn tôi sao?
Là cùng tôi ân ái sao?
Thì ra là đối tượng nghiên cứu…
Hóa ra là như vậy, cho tới bây giờ đều là tôi đứng một mình trong vũng bùn, mà anh lại đứng trên cao nhìn xuống, nghiên cứu tôi.
Anh vốn dĩ không phải là một kẻ biến thái như tôi.
Nhưng đối với một con chuột bẩn thỉu như tôi thì anh ta làm vậy còn ghê tởm hơn cả một tên biến thái.
Tôi đặt cuốn sổ lại chỗ cũ.
Sau khi tìm được quần áo của mình.
Rời khỏi nhà anh ta.
24.
Tôi đã nói với bố mẹ rằng chuyến du lịch còn một ngày nữa mới kết thúc.
Tôi đi dạo một mình trên đường phố.
Khi đêm giao thừa đến gần, mọi gia đình đều có không khí mừng năm mới.
Những đứa trẻ vui vẻ chạy qua kéo theo kẹo táo, hàng loạt tiếng chuông vang lên trong con hẻm cũ.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy mắt mình mỏi nhừ.
Bạch Ngọc Lâm gọi điện cho tôi.
Tôi không trả lời.
Anh ta vẫn cứ gọi.
Cuối cùng tôi không thể chịu nổi, bấm nhận cuộc gọi.
“Anh có phiền hay không?”
Tôi gần như mang theo tiếng khóc nức nở nói ra câu này.
“Thật xin lỗi.”
Khi tôi bắt máy, câu nói đầu tiên của anh ta lại là xin lỗi.
Đúng, người đàn ông này thực sự rất thông minh.
Chỉ về nhà một lần liền biết chuyện gì đang xảy ra.
Nói không chừng còn sớm đoán trước, ngay cả tôi sẽ nói gì có lẽ cũng đã đoán trước được.
“Tiến sĩ Bạch, nghiên cứu có vui không?”
“Anh đã phân tích ra tôi là chủng loại tâm thần nào chưa?”
“Sắp có kết quả nghiên cứu khoa học, chuẩn bị cho tôi làm nhân vật chính trên tập san luận văn rồi đúng không?”
Tôi nói liên tục rất nhiều điều, mới phát hiện người khó chịu lại là chính mình.
“Giai đoạn tiếp theo có phải sẽ nói chia tay với tôi, sau đó nghiên cứu kỹ xem kẻ theo dõi như tôi sẽ điên cuồng theo dõi anh như thế nào?”
Anh ta im lặng ở đầu bên kia điện thoại.
Có vẻ như đang nghĩ về điều đó, nhưng tôi không muốn quan tâm đến những lời dối trá mà anh ta đã cẩn thận tạo ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.
Tôi cúp điện thoại.
Sau đó nhìn chằm chằm vào quầy hàng bán mứt quả mà rơi nước mắt.
“Mẹ ơi, mua cho chị kia một sâu mứt quả đi.”
“Chị ấy thèm đến mức khóc luôn rồi.”
Sau đó tôi nghe thấy cô bé bên đường nói như thế.
Lần thứ hai phá vỡ hàng phòng ngự của tôi.
25.
Tôi lang thang đến quán rượu nhỏ ven sông lần trước.
Lần này có vẻ như có nhiều người hơn lần trước.
Nghe nói con gái gọi rượu được giảm nửa giá, thế là tôi gọi rất nhiều rượu.
Rất nhiều, rất nhiều.
Bởi vì thực ra tôi biết, cho dù tôi uống bao nhiêu cũng không bao giờ say.
Người ta nói uống rượu giải sầu là giả, càng uống tôi sẽ chỉ càng khổ sở.
Càng uống trong đầu càng nhớ tới Bạch Ngọc Lâm.
Tôi thật sự phục rồi, có lẽ đây thực sự là một căn bệnh cần phải chữa trị, quên đi anh ta tôi mới có thể vui vẻ hạnh phúc.
“Em gái, uống rượu một mình sao.”
Một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi hoa, dáng vẻ lưu manh, bước đến gần tôi.
“Cút đi.”
Tôi bực bội đuổi hắn đi.
“Ồ, có cá tính.”
“Cmn…”
Lời nói thô tục vừa thốt ra được một nửa liền ngừng lại.
Bởi vì tôi nhìn thấy bóng người trước mặt, khi nhìn thấy anh ta, tôi vẫn còn thuộc tính “bộ lọc từ bẩn thỉu”
Bạch Ngọc Lâm nhẹ nhàng ấn vào vai người đàn ông tóc vàng.
“Anh bạn, tán tỉnh các cô gái thì rẽ trái.”
“Đây là vợ tôi.”
Vợ.
Anh thực sự dám nói điều đó.
Tôi nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.
Đầu tóc của người đàn ông có chút lộn xộn, cổ áo cũng không còn tỉ mỉ như trước, khả năng cao là anh ta đang vội tìm tôi, nhưng cũng có khả năng nhỏ là anh ta cố ý.
Giả bộ.
“Uống rượu hả.”
Anh ngồi đối diện với tôi, tự đập chai của mình vào chai của tôi.
“không có.”
“Tôi chuẩn bị lên giường cùng tên tóc vàng kia.”
Tôi cố ý nói chọc tức hắn.
“Em nói lại lần nữa?”
Tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh nhưng chắc chắn anh ấy đang mỉm cười.
“Tôi nói, tôi muốn cùng tên tóc vàng kia…”
Môi đã bị chặn lại.
Đó là một nụ hôn gượng ép, mang theo mùi rượu.
Cháy người.
Tôi đẩy anh ra, nhưng lần này anh lại không buông.
Sau khi nụ hôn này kết thúc, tôi liền cho anh ta một bạt tai.
…
Khuôn mặt anh hơi nghiêng sang một bên, mái tóc rối bù che khuất đôi mắt.
“ừm~ đánh thật hay.”
Nghe thấy anh nói.
“Anh có phải bị bệnh tâm thần đúng không?”
“Đúng vậy.”
Lại là bộ dạng này.
Giọng điệu sảng khoái, khó đoán, anh ấy luôn luôn đối với tôi như vậy.
“Nếu như tôi không phối hợp để anh nghiên cứu thì anh, thầy Bạch.”
“Có phải hay không anh cũng không cần giả bộ rất yêu tôi.”
“Cái gì gọi là giả bộ rất yêu em?”
Anh nắm lấy chân tôi dưới gầm bàn.
“Còn giả vờ.”
Tôi nói.
Anh ấy cười.
“Định nghĩa giả dối của em rất kỳ quái, Nam Nam.”
Tôi không muốn cùng anh ấy nói dóc, liền đứng dậy.
Anh ấy đi theo bên cạnh tôi.
“Anh biết điều này rất khó, bởi vì lúc trước tiếp cận em, đúng thật là có mưu đồ.”
“Cho nên, tình trạng hiện tại, anh đã dự đoán được trước, cũng xác thực rất khó giải quyết.”
Tôi không muốn nghe những phân tích lý trí của anh ấy.
Tôi cảm thấy anh cũng giống như tất cả đàn ông, giỏi ngụy biện.
Thế là tôi bước đi ngày càng nhanh hơn.
Anh ấy đâu vào đấy đi theo tôi.
“Nam Nam, em cảm thấy mình bẩn thỉu sao?”
“Có phải em nhất định phải làm tôi đau…”
Tôi đột nhiên quay lại nhìn anh:
Chỉ thấy anh nhìn tôi nói chuyện, trong mắt óng ánh nước.
“Kỳ thật tôi mới là kẻ bẩn thỉu nhất, đáng bị khinh bỉ và đen tối.”
“Bởi vì trong lúc nghiên cứu tôi lại yêu đối tượng mà mình nghiên cứu, không thể kìm lòng được”.
“Đây là một đòn giáng nặng nề vào sự nghiệp của tôi ba năm trước. Trái tim tôi tan vỡ và tôi thực sự sẵn sàng sống ẩn dật trên núi.”
“Nhưng sáng hôm đó, tôi thấy em mỉm cười và chào tôi.
”
“Em biết đấy, ngày đó ánh nắng vừa vặn, tôi đành phải hoàn tục ngay tại chỗ…”
Anh xích lại gần tôi.
Đôi mắt ngây thơi, hơi nghiêng đầu.
“Tại sao không nói chuyện?”
“…Chân đau, Bạch Ngọc Lâm.”
26.
Tôi ghé vào trên lưng anh, lắc lư chiếc chong chóng Tết mà tôi giật được từ tay một đứa bé.
“Bạch Ngọc Lâm, đừng lừa dối em.”
“Lừa em cái gì?”
“Gạt em, nói yêu em, nếu như anh thật sự làm như thế, em sẽ mang theo anh cùng chế.t.”
Tôi cầm lấy cán của cây chong chóng, chọc chọc vào động mạch cổ của anh.
“Vậy tôi sẽ viết tên em vào sổ tay mỗi ngày.”
“Để làm gì?”
Tôi nghiêng người tới hỏi anh.
“Nếu tôi chết, người đầu tiên họ nghi ngờ sẽ là em.”
… Thật có bệnh.
Còn rất có ý thức giải quyết tốt nguy cơ.
Không biết tại sao, tôi bật cười, nằm sau lưng anh bật cười.
“Đừng lộn xộn.”
Anh ấy nói.
Lúc này, pháo hoa năm mới cũng được đốt lên trong không khí.
“Nam Nam, thật ra tôi khá ngu ngốc.”
“Không biết nói với em thế nào, cho nên do dự thật lâu.”
“Luôn luôn gập ghềnh, không thể diễn đạt được ý mình.”
“Cho nên, thật ra, anh yêu em.”
Khi tiếng pháo kết thúc, tôi nghe thấy anh nhẹ nhàng nói.
Tôi ôm cổ của anh ấy.
Anh ấy quay đầu nhìn tôi.
“Ngủ thiếp đi?”
Anh ấy bật cười.
“Đúng là biết chọn thời điểm.”
…
Đó là mùa đông khó quên nhất mà tôi đã trải qua.
27.
Tôi có một bí mật, tôi thầm mến anh trai nhà hàng xóm từ rất lâu rồi.
Hiện tại, anh ấy cũng có một bí mật.
Là tôi.
(Hết)