Đừng Bỏ Rơi Tôi - Chương 3
5
Những câu nói và hình ảnh vượt quá giới hạn này tràn vào đầu tôi, làm cho tôi không thể kiểm soát nhịp tim của mình, đầu óc như bị ngắt mạch.
Tôi tức giận và xấu hổ đến nỗi túm lấy một cái gối, rồi dùng gối đè chặt lên điện thoại đang còn cuộc gọi, như thể muốn dùng gối để làm ngạt người ở đầu dây bên kia qua đường dây mạng.
Sau một lúc, điện thoại dưới gối mới hoàn toàn yên tĩnh.
Tôi thở hổn hển, ngồi phịch xuống giường, đầu óc hỗn loạn như một nồi cháo.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, tôi sờ lên gương mặt vẫn còn đỏ bừng của mình, rồi vứt gối ra.
Cuộc gọi đã kết thúc, điện thoại nằm yên tĩnh và vô tội ở vị trí cũ.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, lấy lại điện thoại, không chần chừ, trực tiếp chạy sang nhà Giang Du Bạch phía bên cạnh, bắt đầu bấm chuông cửa không ngừng.
Nhưng tôi chờ mãi mà không có ai trả lời.
Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ.
Mới chỉ hai tiếng trôi qua, chẳng lẽ Giang Du Bạch đã ra ngoài rồi sao?
Tôi lấy điện thoại ra, mở khung chat trống trơn với Giang Du Bạch:
Học ai mà không điên:「Hàng xóm, anh không ở nhà à?」
【Bạn đã vẫy tay Giang Du Bạch】
Học ai mà không điên:「Gấp gấp gấp!」
Đối phương nhanh chóng trả lời.
Giang Du Bạch:「Ừ. Có việc phải về trường một chuyến.」
Giang Du Bạch:「Xử lý việc chuyển đổi tín chỉ học trao đổi.」
Giang Du Bạch:「Có việc gì sao?」
Tôi nghiến chặt môi dưới.
Việc này nghe có vẻ quan trọng, liệu bây giờ mà nhờ anh ấy giúp định vị IP thì có làm phiền anh ấy quá không?
Chưa kịp trả lời, điện thoại lại rung lên.
Giang Du Bạch:「Hôm nay chắc tôi không thể rảnh được.」
Giang Du Bạch:「Ngày mai thứ bảy, tôi sẽ ở nhà.」
Học ai mà không điên:「Được! Vậy hẹn anh, tôi sẽ đến tìm anh lúc 8 giờ sáng mai, được không?」
Đối phương gửi lại một chữ “Ừ” lạnh lùng rồi không có thêm tin nhắn nào nữa.
Tôi gửi một biểu cảm mèo cúi đầu cảm ơn, rồi ôm điện thoại vào ngực, thở phào một hơi dài.
Một đêm trằn trọc khó ngủ.
Khó khăn lắm mới đến sáng, đúng 8 giờ tôi bấm chuông cửa nhà hàng xóm.
Lần này, Giang Du Bạch mở cửa rất nhanh.
Anh gật đầu với tôi: “Vào đi.”
Sau vài câu xã giao đơn giản, tôi không thể chờ thêm, rút điện thoại ra ngay: “Tin tốt đây, tôi đã kết bạn với tài khoản của tên biến thái đó được rồi!”
Nhớ đến lời nói dối trước đó với Giang Du Bạch, tôi vội vàng giải thích: “Bạn của tôi mới kết bạn hôm qua, vừa kết bạn xong cô ấy liền nhờ tôi giúp.”
Tôi mở giao diện chat với tên biến thái rồi đưa cho Giang Du Bạch.
Giang Du Bạch không hỏi thêm, trực tiếp cầm điện thoại của tôi.
Lúc này tôi mới để ý thấy anh ấy mặc một bộ đồ ngủ chó con đen trắng, tóc hơi rối, những lọn tóc mềm mại rũ xuống trán.
Trước đây, dù là gặp mặt hay trò chuyện, Giang Du Bạch luôn có vẻ lạnh lùng. Nhưng giờ đây nhờ những chi tiết lộn xộn này, tôi lại cảm thấy anh ấy trở nên dễ gần hơn rất nhiều.
Giang Du Bạch kết nối điện thoại với laptop, thành thạo mở cửa sổ lệnh màu đen, rồi bắt đầu nhập mã nhanh chóng.
Các dòng mã chạy nhanh trên màn hình khiến tôi chóng mặt nên tôi chuyển ánh nhìn sang chỗ khác.
Ban đầu tôi vốn nhìn vào ngón tay dài gõ trên bàn phím của Giang Du Bạch, nhưng rồi không kìm được mà ngước lên quan sát các đường nét trên khuôn mặt ưu tú của anh ấy.
Phải nói rằng, Giang Du Bạch thực sự đẹp trai.
Sống mũi cao thẳng như có thể chơi cầu trượt trên đó.
Dường như nhận ra ánh nhìn của tôi, tiếng gõ bàn phím dừng lại một chút.
Giây tiếp theo, ánh mắt Giang Du Bạch khẽ động, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào tôi.
Tôi “xoạt” đứng lên: “À, anh làm lâu như vậy chắc là khát rồi? Để tôi đi lấy nước cho anh!”
Nói xong, tôi vội vã chạy ra phòng khách lấy nước, suýt chút nữa thì làm đổ một chiếc ghế.
6
Khi tôi mang nước quay lại, Giang Du Bạch đã hoàn thành việc định vị.
Một bản đồ hiện lên trên toàn màn hình máy tính, trên đó có một chấm đỏ định vị đang liên tục nhấp nháy.
Giang Du Bạch phóng to bản đồ lên tối đa, tôi nhìn rõ vị trí cụ thể.
Tôi tiến gần hơn để nhìn kỹ và ngay lập tức lộ vẻ ngạc nhiên:
“Đây chẳng phải là khu dân cư của chúng ta sao?”
“Ừ.” Giang Du Bạch gật đầu: “Vị trí hoạt động gần đây nhất của tài khoản này chính là ở đây.”
Tôi rùng mình.
Mặc dù đã đoán trước, nhưng khi thấy tên biến thái lại gần mình đến vậy, tôi vẫn cảm thấy lạnh gáy.
Tôi luống cuống: “Vậy… phải làm sao đây? Chuyển nhà sao?”
Giang Du Bạch liếc nhìn tôi rồi lắc đầu.
Anh ấy trả lại điện thoại cho tôi, bảo tôi làm theo hướng dẫn của anh.
Trước tiên, tôi chụp lại màn hình định vị trên máy tính và gửi ảnh cho tài khoản có hình đại diện đen.
Sau đó theo hướng dẫn của Giang Du Bạch, gửi một loạt tin nhắn dài cho tên biến thái.
Nội dung tin nhắn là:「Tôi đã xác định được khu vực anh đang ẩn náu, chỉ còn một bước nữa là có thể định vị được chính xác vị trí của anh. Vì hành vi của anh chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng, tôi có thể không truy cứu. Nhưng nếu anh tiếp tục có những hành vi như hiện tại, tôi sẽ trực tiếp công khai việc anh làm lên khu dân cư.」
Những dòng tin nhắn dài trông giống thư của luật sư được gửi đi, phía bên kia im lặng như tờ.
Chiêu phản khách vi chủ này khiến tôi rất phấn khích.
Trong những lần đối đầu với tên biến thái, đây là lần đầu tiên tôi nắm được thế chủ động.
Tôi ngẩng đầu lên hỏi Giang Du Bạch: “Anh thực sự có thể định vị chính xác được hắn sao?”
Giang Du Bạch vốn đang quay đầu nhìn tôi, nhưng khi tôi nhìn về phía anh, anh lại quay đi: “Về lý thuyết thì có thể, nhưng có rủi ro pháp lý.”
Tôi gật đầu không hiểu lắm, nhưng nhanh chóng lo lắng: “Vậy có khi nào nói như thế sẽ khiến hắn tức giận không? Dù sao hắn cũng đang ở trong khu dân cư này.”
Giang Du Bạch lắc đầu: “Theo tâm lý học tội phạm, loại tội phạm này thường rất kiêu ngạo nhưng cũng rất tự ti. Họ có sự chiếm hữu bệnh lý đối với mục tiêu, nhưng khi mục tiêu thực sự đến gần, họ thường lùi lại. Vì vậy tôi bảo cô nên nhượng bộ trước, sau đó mới cảnh cáo.”
Tôi gật đầu tin tưởng và chỉ thấy thật tài giỏi.
Giang Du Bạch gập máy tính lại: “Tôi sẽ tiếp tục giám sát động thái của tài khoản này, nếu vị trí của anh ta thay đổi, tôi sẽ thông báo cho cô.”
Sau đó, Giang Du Bạch khuyên tôi, để đảm bảo an toàn, thời gian này tôi nên ở nhà.
Anh gửi cho tôi hướng dẫn kiểm tra camera giấu kín, bảo tôi kiểm tra kỹ lưỡng phòng và ký túc xá.
Tôi ghi nhớ từng điều một, sau thời gian vừa rồi đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm.
“Thật sự cảm ơn anh!” Tôi cảm kích đến mức lắp bắp: “Tôi không biết… không biết làm sao để cảm ơn anh thay bạn tôi.”
Giang Du Bạch lịch sự xua tay: “Chỉ là việc nhỏ thôi.”
Nói xong, anh đứng dậy, nhưng đột nhiên loạng choạng, một tay ôm bụng.
Tôi phản xạ đỡ lấy cánh tay anh: “Anh sao vậy?”
Giang Du Bạch đứng vững, từ chối sự giúp đỡ của tôi với vẻ xa cách.
“Không sao, bệnh cũ thôi.”
Tôi đoán: “Có phải đau dạ dày không?”
Giang Du Bạch mặt tái nhợt gật đầu: “Ừ. Trước đây khi đi du học không có thời gian ăn sáng.”
Tôi bỗng chợt nghĩ ra một cách để có thể cảm ơn anh: “Hay là từ giờ tôi sẽ làm bữa sáng mỗi ngày, tiện thể mang cho anh một phần nhé, vừa hay chúng ta ở gần nhau.”
7
Mười ngày sau khi tôi gửi tin nhắn cho tài khoản với ảnh đại diện màu đen kia, Giang Du Bạch thông báo rằng địa chỉ IP của tài khoản đó đã di chuyển ra nước ngoài và không thể theo dõi được nữa.
Tôi mở tài khoản có hình đại diện đen đó và phát hiện nó đã bị xóa bỏ.
Chúng tôi suy đoán rằng người đó vì sợ bị phơi bày nên đã xóa tài khoản và chạy trốn ra nước ngoài.
Có vẻ như đây là kết quả tốt nhất.
Mọi thứ dường như đã được giải quyết một cách an toàn và ổn thỏa.
Trong tháng tiếp theo, tôi bắt đầu mang bữa sáng cho Giang Du Bạch.
Mỗi lần, anh đều lịch sự mà cảm ơn tôi nhưng vẫn có phần xa cách, sau đó vào cuối tuần, anh mời tôi ăn một bữa cơm.
Vào thứ Sáu, trong buổi họp nhóm nghiên cứu.
Một người em trong nhóm học tập đang trình bày báo cáo tuần với vẻ mặt chán nản.
Chưa đến lượt tôi, tôi lén giấu điện thoại dưới bàn để trả lời tin nhắn.
【Gia đình vui vẻ(3)】Bố tôi:「@Học ai mà không điên: Bố và mẹ đang trên máy bay tới Cáp Nhĩ Tân chơi, thứ Hai về.」
【Gia đình vui vẻ(3)】Mẹ:「Trong tủ lạnh có để lại cho con ít cherry, nhớ ăn nhé~~」
【Gia đình vui vẻ(3)】Học ai mà không điên:「Mèo con rơi nước mắt.gif 」
Đột nhiên, người chị ngồi bên cạnh khẽ dùng khuỷu tay chạm vào tôi. Chị ấy hạ giọng: “Nghe nói dạo này em vì tình mà phát cuồng, đang liếm láp nam thần lạnh lùng của khoa Luật phải không?”
Tôi: “Hả? Đây là loại tính từ kỳ lạ gì vậy?”
Chị ấy tiếp tục nháy mắt: “Chẳng phải em đã mang bữa sáng cho cậu ấy suốt một thời gian sao? Hơn nữa, lần trước khi học môn tự chọn, trời đột nhiên đổ mưa lớn, em lén lút từ cửa sau của lớp học ra ngoài đưa ô cho cậu ấy, chị nói không sai chứ?”
Tôi giả vờ ho khan hai tiếng, có chút lúng túng nhìn sang chỗ khác.
Người như Giang Du Bạch, tuy lạnh lùng đến mức không giống người thật, nhưng lại có một điểm yếu rất thực tế đó là anh ấy ghét mưa.
Có lần, chỉ vì trời mưa mà anh ấy không muốn ra ngoài, bèn tìm đủ mọi cách để tránh buổi lễ trao giải quan trọng.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Giang Du Bạch có một chút trẻ con.
Và ngày mà chị ấy nhắc đến, Giang Du Bạch tình cờ có một cuộc họp học thuật quan trọng.
Tôi lo rằng anh ấy lại vì mưa mà lười biếng, nên đã bỏ lớp môn tự chọn nhàm chán để mang ô cho anh.
Nhìn tôi đăm chiêu, chị ấy hiểu ý và nhướng mày: “Chị cảm thấy em có hy vọng đó, cậu ấy lạnh lùng với mọi người, nhưng lại đối xử với em rất khác biệt. Không biết chị có thể mong chờ bữa ăn kỷ niệm ngày em thoát kiếp FA không ta?”
Tôi lắc đầu mơ hồ, không biết trả lời thế nào.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, không thể phủ nhận rằng tôi đã nảy sinh một chút tình cảm mập mờ với Giang Du Bạch.
Nhưng anh ấy lạnh lùng xa cách, thật sự khiến tôi không thể nào đoán được.
Cuộc họp kết thúc.
Tôi và chị ấy chuẩn bị đi ăn trưa thì đột nhiên bị chặn đường.
Một người em có vẻ ngoài thanh tú mặt đỏ bừng đưa cho tôi một thỏi son hàng hiệu.
Chị ấy nhíu mày: “Cậu Hoàng, cậu làm gì vậy?”
Cậu Hoàng cúi chào tôi, rồi nói nhanh như súng liên thanh: “Chị Hà Lệ, đây là món quà em tặng chị! Em muốn hẹn chị vào lúc 9 giờ tối nay, ở khu rừng sau thư viện, có vài chuyện muốn nói với chị. Cảm ơn!”
Nói xong, tôi chưa kịp phản ứng, cậu ấy đã chạy mất, chỉ còn tôi và người chị nhìn nhau ngơ ngác.
Khi ăn cơm ở căng tin, tôi cùng chị ấy nói chuyện và kết luận rằng Hoàng có thể đã nghe về những chuyện gần đây và muốn nhanh chóng bày tỏ tình cảm với tôi, có lẽ cậu ấy không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Tôi suy nghĩ một lúc và quyết định vẫn sẽ đến hẹn.
Trước tiên là tôi muốn nói rõ ràng, thứ hai là tôi còn phải trả lại thỏi son đó.