Đứa Trẻ Chắn Họa - Chương 3
11.
Quê nhà của Lộ Thần, tôi không về nhiều, hình như khi Đồng Đồng được hai tuổi thì có trở lại một lần.
Lộ Thần có một người em trai được chuyển làm con nuôi cho nhà bác Tư, sức khỏe không tốt. Cậu ấy kết hôn sớm hơn tôi và Lộ Thần một năm, thường xuyên uống thuốc Đông y để điều trị, sau đó sinh được một cậu con trai nhỏ hơn Đồng Đồng nửa tuổi.
Con trai của cậu ta sinh thiếu tháng, bị hen suyễn bẩm sinh, đến một tuổi rưỡi vẫn chưa thể tự đi lại.
Vậy… có phải mẹ chồng tôi đã mang quần áo của Đồng Đồng về cho con trai của em trai Lộ Thần không?
Hơn nữa, tôi còn nhớ mơ hồ rằng, bác Tư của Lộ Thần từng làm công nhân ở Nam Á nhiều năm trước, trong nhà thờ cúng rất nhiều tượng thần, cả người ông ấy lúc nào cũng trầm uất, u tối, không hay nói chuyện, trông rất kỳ lạ.
Từng dòng mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra sau lưng tôi, chảy dọc theo sống lưng như hàng ngàn con kiến đang bò.
Đúng lúc này, từ trong thư phòng vang lên tiếng bước chân, hình như có ai đó sắp đi ra.
Tôi vội đi đến chỗ tủ giày ở hành lang, giả vờ thay giày.
“Mới về đấy à, Lâm Hề? Về lúc nào mà chẳng nghe thấy chút động tĩnh nào thế?” Mẹ chồng tôi vừa nhìn thấy tôi thì sững lại, sau đó hỏi một câu, ánh mắt sắc lẹm dõi thẳng vào tôi.
Tôi cười gượng hai tiếng, đáp:
“Vừa mới về thôi, hôm nay Đồng Đồng lại lên cơn, nên con đón con bé về sớm.”
“Đồng Đồng đâu?” Lộ Thần cũng từ trong phòng bước ra.
“Đang ngủ, em vừa mới đưa con vào phòng.”
May mà phòng của Đồng Đồng nằm phía ngoài, không cùng hướng với thư phòng.
Lộ Thần và mẹ chồng tôi liếc mắt nhìn nhau, rồi không nói thêm gì.
12.
Tôi nắm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi, bước vào phòng ngủ, lấy điện thoại ra, nhắn tin kể lại những gì phát hiện được cho dì ba.
Dì ba nói, giờ đã tìm được hướng đi, mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn.
Bà bảo tôi tranh thủ dịp Tết, dẫn Đồng Đồng và Lộ Thần về quê một chuyến, đến xem con trai của em trai Lộ Thần. Dù phát hiện điều gì đi chăng nữa, tuyệt đối không được để lộ cảm xúc, tránh để đối phương bị dồn ép mà làm liều.
Dì cũng dặn tôi phải nghĩ cách lấy được một món đồ của đứa bé, có thể là tóc, móng tay hoặc quần áo hay mặc. Từ quê về, lập tức mang những thứ đó đến tìm dì.
Lúc này đây, dù trong lòng tôi chất chứa bao nhiêu phẫn nộ và nghi ngờ, tôi cũng không thể chất vấn bà mẹ chồng kia.
Tôi biết bà coi trọng con trai hơn con gái, tôi biết bà luôn hối thúc chúng tôi sinh thêm con, nhưng tôi không bao giờ dám tưởng tượng rằng bà có thể vì muốn ép tôi sinh con mà hành hạ đến chết cháu gái ruột của mình.
Còn một tháng nữa là đến Tết, mẹ chồng tôi đã về quê trước. Sau khi bà đi, tôi bàn với Lộ Thần về việc về quê ăn Tết.
Anh nhíu mày hỏi: “Sức khỏe của Đồng Đồng thế nào rồi? Liệu có phải di chuyển quá nhiều không?”
“Về quê ăn Tết đông vui, em nghĩ như thế sẽ khiến Đồng Đồng vui hơn. Trẻ con vui vẻ, có khi bệnh tình sẽ tốt hơn chăng?”
Những năm qua, Đồng Đồng uống thuốc mỗi ngày, bị bệnh tật hành hạ, còn nhỏ mà hầu như chẳng bao giờ nở một nụ cười tươi, có cười thì cũng chỉ là nụ cười gượng gạo, nhìn mà xót xa.
“Nếu, anh chỉ nói nếu thôi, một ngày nào đó, Đồng Đồng không còn nữa, em có thể chấp nhận thực tại không?”
Lộ Thần nhẹ nhàng nắm lấy vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi mà hỏi.
Dù biết đó chỉ là giả thiết, nước mắt tôi vẫn không kìm được mà trào ra. Tôi cố lau đi những giọt nước mắt không sao lau hết, nghẹn ngào nói: “Lộ Thần, em không muốn nói dối anh. Nếu một ngày Đồng Đồng không còn nữa, anh cứ xem như mẹ con em chưa từng đến cái thế giới tồi tệ này. Hãy chôn chúng em cùng nhau, và quên đi.”
Lộ Thần ôm chặt lấy tôi, vùi mặt vào mái tóc tôi, nghẹn ngào nói: “Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau. Anh đã mua một phần đất nghĩa trang rất lớn, đủ để chôn cả ba chúng ta.”
Tôi nhìn anh qua làn nước mắt, cười và nói: “Được.”
Cuộc chiến này, không chỉ là trận chiến sinh tử của Đồng Đồng, mà còn là của cả ba chúng tôi.
Sống chết có nhau, có lẽ chính là như thế này.
13.
Tết Nguyên Đán, chúng tôi về quê của Lộ Thần trước một tuần.
Mẹ chồng và bố chồng tôi vui mừng bày đại tiệc, mời cả đại gia đình đến ăn uống.
Chú hai, chú ba của Lộ Thần đều dẫn gia đình đến, bày hẳn ba bàn lớn.
Nghe nói chú tư của anh ấy đang nằm liệt giường, chỉ có vợ chồng em trai anh ấy, Lộ Vũ, dẫn con đến tham gia.
Bố chồng tôi mua mấy chiếc lồng đèn đỏ to treo trong sân, khiến cả khoảng sân đỏ rực, trông thật rộn ràng.
Con bé Đồng Đồng vui vẻ chạy nhảy khắp sân cùng các anh chị em họ, để lộ nụ cười hiếm hoi lâu ngày, dù nó chạy chậm nhất.
Còn tôi, ánh mắt cứ dán vào thằng bé mập mạp, chạy nhanh nhẹn khắp sân – thằng bé từng không biết đi, giờ đã khác hẳn. Máu trong người tôi như muốn đông lại.
“Chị dâu, nhìn kìa, con trai đúng là nghịch ngợm, chẳng khác gì con khỉ con.” Vợ của Lộ Vũ, Linh Tử, vui vẻ nói.
“Ồ, Thông Thông, chạy chậm thôi nào, chờ các anh chị của con nữa chứ!”
Linh Tử hài lòng nhìn con trai mình, niềm tự hào thể hiện rõ trên mặt.
So với hình ảnh ngoan ngoãn, e dè gọi tôi là “chị dâu” cách đây ba năm, cô ta giờ như biến thành người khác.
Thậm chí, cô ta còn đổi tên con trai thành chữ đồng âm với tên của Đồng Đồng nhà tôi. Rõ ràng đây không phải sự trùng hợp.
Tôi tức đến nghiến răng, cố nén cơn giận đang dâng lên trong ngực, cố gắng mỉm cười: “Đúng vậy, mới đó mà lớn nhanh thế này. Nuôi con tốt thế, chắc em đã phải vất vả lắm?”
“Ôi dào, đều là do thằng bé có số tốt, em chẳng vất vả gì đâu.” Linh Tử khoát tay vẻ khiêm tốn đầy giả tạo.
“Chị dâu, em nói thật đấy, con em đúng là đến để báo đáp. Hai năm đầu thì hơi cực, nhưng sau đó ngoan lắm, thậm chí còn chẳng bao giờ bị cảm. Có lần bị xe kéo đụng vào chân mà chẳng hề hấn gì, chị thấy kỳ lạ không?”
“Bố chồng nói, thằng bé được thần bảo vệ. Xem ra thần thánh thích con trai hơn.”
Vậy nên, lần Đồng Đồng bị ngã gãy chân, chắc chắn là để gánh tai họa thay cho con trai cô ta.
Ngọn lửa giận dữ trong tôi bùng lên, như muốn thiêu đốt cả đầu óc, khiến tôi chóng mặt và lạnh toát toàn thân.
Tôi siết chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc, không để bùng phát, đến mức người tôi run lên.
Tôi liên tục nhắc nhở bản thân: ‘Phải bình tĩnh. Nhất định phải bình tĩnh. Mọi thứ mình cần vẫn chưa lấy được, bây giờ mà trở mặt thì hoàn toàn bất lợi.’
Nhưng, những hình ảnh Đồng Đồng phải chịu đựng trong năm qua cứ không ngừng hiện lên trong đầu tôi.
Ngày đó, con bé còn nhỏ xíu, nằm trên giường với cái chân gãy. Sau khi thuốc tê hết tác dụng, nó đau đớn đến mức cả đêm không ngủ được.
Uống thuốc giảm đau rồi ngủ thiếp đi, trong giấc mơ vẫn kêu: “Mẹ ơi, con đau.”
Những lúc lên cơn hen, nó thở khó khăn cả đêm, không thể nằm xuống. Tôi chỉ biết ôm nó, ngồi im suốt đêm, đến mức không dám nhúc nhích.
Ban đêm, tôi phải gấp rút đặt lịch với bác sĩ chuyên khoa, xếp hàng ở bệnh viện làm CT, xét nghiệm máu hết lần này đến lần khác.
Bị bác sĩ mắng xối xả rằng tôi không biết chăm con, không xứng đáng làm mẹ.
Khi Đồng Đồng khó chịu, nó liên tục hỏi tôi: “Mẹ ơi, bệnh của con có chữa được không?”
Tôi cầu xin hết người này đến người khác, hễ nghe đâu có bác sĩ giỏi là ngay trong đêm vội vã chạy tới, chỉ mong họ cứu lấy con bé.
Tôi đã từng hàng ngàn lần tự nhủ trong lòng: “Nếu có thể, tôi nguyện rằng tất cả những nỗi đau ấy hãy để tôi chịu thay con.”
14.
Có lẽ do tôi run rẩy quá mức, cả hàm răng cũng va vào nhau kêu lập cập.
Linh Tử nhìn tôi đầy ngạc nhiên, hỏi: “Chị dâu, chị lạnh à? Có cần mặc thêm áo không?”
Tôi nghiến chặt răng, gật đầu, rồi chạy nhanh vào phòng ngủ.
Tôi sợ rằng nếu ở lại thêm giây nào, mình sẽ không kìm được mà tát thẳng vào mặt cô ta.
Vừa vào phòng, tôi cắn mạnh vào cổ tay mình, cố nén nước mắt và tiếng nức nở nghẹn ngào trong họng. Tôi mất đến năm phút để bình tĩnh lại, mặc thêm áo rồi mới đi ra ngoài.
Đúng lúc đó, mấy chị em dâu khác cũng rảnh rỗi kéo đến, tụ họp bàn tán về con cái của từng người.
Tôi cố ý chuyển chủ đề sang tuổi sinh và ngày giờ sinh. Linh Tử liền tự hào đọc ra ngày giờ sinh của con trai mình.
Tôi ngay lập tức nhắn tin cho dì ba.
Rồi, như thể vừa nhớ ra, tôi vỗ trán và nói rằng mình quên lấy quà Tết cho bọn trẻ. Tôi mang một túi lớn kẹo sô cô la ra chia cho đám trẻ.
Lũ trẻ vui vẻ vây lấy tôi, nhờ vậy mà tôi thuận lợi lấy được một nhúm tóc của Thông Thông.