Đứa Trẻ Chắn Họa - Chương 1
1.
Ba mươi năm đầu đời, tôi bận rộn với việc học rồi lại lo công việc. Ở tuổi 27, 28 thì kết hôn, và đến năm 30 tuổi, tôi sinh ra Đồng Đồng.
Khi sinh con, tôi bị khó sinh, suýt chút nữa cả mẹ lẫn con đều không qua khỏi. Chồng tôi sợ hãi đến nỗi nắm chặt tay tôi và nói: “Sau này không cần sinh thêm nữa, chỉ cần Đồng Đồng là đủ.”
Vì chỉ có một đứa con, tôi và chồng hết mực yêu thương, chăm sóc con bé. Ai ngờ, từ một đứa trẻ khỏe mạnh, chưa từng bị cảm hay ho gì trước năm ba tuổi, Đồng Đồng từ sau đó bắt đầu mắc hết bệnh này đến bệnh khác. Gần như ngày nào cũng phải dùng thuốc, thời gian nằm viện còn nhiều hơn ở nhà.
Đến năm sáu tuổi, cơ thể tròn trịa ngày nào của con bé đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Mỗi khi đau đớn tột cùng, con bé lại ngẩng mặt lên, rụt rè hỏi tôi:
“Mẹ ơi, khi nào con mới khỏi?”
Tôi cắn răng, nước mắt rơi lã chã, dỗ dành con: “Sắp khỏi rồi, con yêu, sắp khỏi rồi.”
Tôi và chồng chạy khắp nơi, từ Bắc chí Nam, để chữa trị cho con nhưng hầu như không có kết quả. Tôi đau đớn nhìn con từng ngày suy kiệt. Không còn cách nào khác, tôi đành đưa con đến tìm dì ba, người tu hành làm cư sĩ.
Dì ba vừa nhìn thấy Đồng Đồng đã đập mạnh lên đùi và nói: “Đứa trẻ này bị biến thành cô gái chắn tai họa rồi! Đồ trời đánh, mất hết lương tâm!”
“Nếu ít thì nửa năm, nhiều nhất một hai năm nữa, đứa trẻ này sẽ bị bệnh tật nuốt chửng, lúc đó thì không còn cách cứu được.”
Tôi quỳ sụp xuống trước mặt dì ba, cầu xin bà cứu lấy Đồng Đồng.
Dì ba vội vàng đỡ tôi dậy và nói: “Việc ác trời không dung như thế này, dù con không nói thì ta cũng không thể bỏ qua. Huống hồ ta còn là chị em ruột với mẹ con.”
2.
“Khi con bé trước ba tuổi, con xử lý quần áo cũ của nó thế nào?” Dì ba chờ tôi bình tĩnh lại rồi hỏi.
“Một phần con cho người khác, một phần giặt sạch rồi đem quyên góp, không vứt lung tung bao giờ.” Tôi nghẹn ngào trả lời.
“Quần áo đã cho ai?”
“Con gửi vài cái cho con trai của bạn thân, nó nhỏ hơn Đồng Đồng một tuổi. Mẹ chồng con cũng lấy mấy cái về để làm giẻ lau.”
Tôi suy nghĩ thêm rồi nói: “Bảo mẫu chị Trần thấy Đồng Đồng ngoan ngoãn, đáng yêu nên cũng xin hai cái nói là đem về cho người thân.”
Ở quê tôi, có phong tục trẻ sơ sinh mặc đồ cũ. Đồ cũ này phải là của những đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu, khỏe mạnh. Người ta tin rằng trẻ sơ sinh mặc đồ cũ như vậy sẽ ngoan ngoãn, khỏe mạnh giống như chủ cũ.
Thậm chí, có gia đình còn xin rất nhiều quần áo cũ từ các nhà khác để may thành áo “bách gia”* cho con mình mặc, vì tin rằng áo này còn tốt hơn cả việc đặt cho con những cái tên xấu như “Cẩu Thặng” để xua đuổi tà ma.
(*Áo Bách Gia: là một loại áo truyền thống ở Trung Quốc, mang ý nghĩa đặc biệt về văn hóa và tâm linh. Tên gọi “Bách Gia” có nghĩa là “trăm nhà,” ám chỉ chiếc áo này được may từ nhiều mảnh vải nhỏ khác nhau, thường là do các gia đình, bạn bè hoặc người thân đóng góp. Nếu may áo cho trẻ em thì trẻ nhỏ mặc áo này sẽ được “trăm nhà” bảo vệ, giúp tránh khỏi bệnh tật và tai ương)
Tôi cũng từng mặc đồ cũ của những đứa trẻ khác, và quần áo cũ của tôi cũng được cho đi để trẻ khác mặc.
“Dì ba, có vấn đề gì không?” Tôi bất an hỏi.
“Thực ra, để biến một đứa trẻ thành cô gái chắn tai họa, điều kiện vô cùng khắt khe. Đầu tiên, cần biết chính xác giờ sinh, ngày sinh của đứa trẻ. Ngày giờ sinh phải phù hợp mới có tác dụng chắn tai họa.”
“Thứ hai, cần có được quần áo sát thân của đứa trẻ. Người kia phải mặc ít nhất ba tháng để hòa trộn khí vị của cả hai. Sau ba tháng, nếu khí vị chưa hòa quyện, phải mặc thêm một cái khác trong ba tháng nữa. Cứ thế, cho đến khi khí vị hòa hợp, không phân biệt được của ai thì mới hoàn thành bước hai.”
“Thứ ba, cần lấy được tóc, móng tay, nước bọt và các tinh túy khác từ cơ thể đứa trẻ, đem đốt thành tro rồi cho người kia ăn. Sau đó, quần áo của người kia sẽ được đem đến gần nhà con đốt để gửi vận rủi trở lại.”
Toàn bộ nghi thức mới chính thức kết thúc.
Đầu óc tôi trống rỗng, như bị sét đánh, đứng ngây tại chỗ. Không chỉ biết được bát tự sinh thần của Đồng Đồng, mà còn có thể tiếp cận Đồng Đồng, lấy được quần áo thân thuộc, tóc, móng tay, nước bọt của con bé. Nghĩ thôi cũng đủ biết, người làm được điều này chắc chắn phải là người gần gũi, thân thiết thường ngày.
Nhưng ai lại có thể nhẫn tâm đến mức hại một đứa trẻ?
3.
“Đừng hoảng, ngồi xuống suy nghĩ kỹ xem, ai có khả năng lấy được những thứ này nhất?” Dì ba nhẹ nhàng vỗ vai tôi, rót cho tôi một ly nước ấm để trấn an.
Tay tôi run rẩy ôm lấy chiếc cốc, toàn thân lạnh toát, không rõ là sợ hãi hay phẫn nộ. Người này đã khiến con gái tôi mất nửa mạng, vậy mà tôi lại chẳng biết họ là ai, hay họ đã biến con gái tôi thành “đứa trẻ chắn họa” từ lúc nào, ngay trước mắt tôi.
Tâm địa độc ác, thủ đoạn tinh vi của họ khiến người ta không khỏi rùng mình.
4.
Theo lời dì ba, việc biến Đồng Đồng thành “đứa trẻ chắn họa” không thể chỉ diễn ra trong một ngày. Tính theo thời gian, chuyện này có thể đã xảy ra khi Đồng Đồng khoảng hai tuổi rưỡi, trước khi con bé vào mẫu giáo. Cũng có thể sớm hơn.
Thời gian đó, có ba người thường xuyên tiếp xúc với Đồng Đồng: bảo mẫu chị Trần, mẹ chồng tôi, và bạn thân của tôi – Tuyết Tiêu. Cả ba đều từng chăm sóc Đồng Đồng một cách riêng lẻ.
Bà nội của Đồng Đồng chắc chắn sẽ không hại cháu ruột mình, nên tôi loại trừ mẹ chồng trước.
Còn lại chị Trần và Tuyết Tiêu. Nhưng chị Trần là người thật thà, chất phác, khó mà nghĩ chị ấy sẽ làm điều tàn nhẫn như vậy. Chị ấy thương Đồng Đồng như con gái mình, chăm sóc con bé rất chu đáo.
Tôi nhớ khi Đồng Đồng vừa đầy tháng, bị hăm tã, mỗi lần tè là khóc òa. Chị Trần xót con bé đến rơi nước mắt, vừa bế vừa dỗ, vừa tự trách bản thân: “Tất cả là tại dì lười, giặt ít tã, thay tã không kịp làm Đồng Đồng khổ sở. Là dì sai rồi.”
Khi Đồng Đồng ngủ, chị nấu nước kim ngân, để nguội rồi lau rửa cho con bé. Mỗi lần bé đi vệ sinh xong đều rửa sạch, lau khô bằng khăn mềm, rồi rắc phấn rôm rất cẩn thận, kiên nhẫn. Dưới sự chăm sóc của chị Trần, Đồng Đồng nhanh chóng khỏi hăm, và từ đó về sau không bao giờ bị lại.
Chúng tôi chưa bao giờ để chị ấy thiệt thòi về tiền công, dịp lễ Tết đều tặng lì xì. Suốt những năm qua, giữa chúng tôi chưa từng có mâu thuẫn, đến cãi nhau cũng không. Vậy nên chị ấy không có lý do gì để đối xử như vậy với Đồng Đồng.
Còn Tuyết Tiêu, chúng tôi chơi thân từ bé, hiểu rõ nhau. Thời đại học, khi tôi bị viêm ruột dạ dày, nôn mửa liên tục, cô ấy đã đưa tôi đi khám, lo liệu mọi thứ, còn thuê bếp ở quán nhỏ để nấu cháo cho tôi. Sau khi tốt nghiệp, năm thứ hai, cô ấy mua nhà nhưng thiếu 10 vạn đồng tiền đặt cọc. Tôi không ngần ngại chuyển khoản ngay cho cô ấy. Cô ấy ôm tôi khóc, nói cả đời sẽ là bạn tốt.
Khi tôi sinh Đồng Đồng, cô ấy nhận con bé làm con nuôi ngay lập tức, thương yêu còn hơn cả con trai mình. Suốt những năm qua, chúng tôi luôn giúp đỡ lẫn nhau, như chị em ruột thịt.
5.
“Nhà người này chắc chắn có bệnh nhân, có thể là người lớn, cũng có thể là trẻ con. Trước đây bệnh rất nặng, nhưng khoảng hai, ba năm gần đây, tình trạng đã dần cải thiện.” Dì ba nhìn tôi đang bối rối, lên tiếng nhắc nhở.
“Nhưng nếu là người lớn, làm sao mặc được quần áo của Đồng Đồng?” Tôi không kìm được thắc mắc.
“Chuyện này dễ thôi, chỉ cần nối quần áo của trẻ con lại với nhau, may sơ qua, miễn mặc được là được.”
“Con nghĩ kỹ xem có ai khả nghi không, rồi chúng ta tìm cách xác minh.”
Có, và không chỉ một người.
Con trai Tuyết Tiêu không nghe nói bị bệnh, hai vợ chồng cô ấy cũng khỏe mạnh, nên tạm thời loại trừ.
“Chồng chị Trần sức khỏe không tốt, con gái bị trầm cảm, hay tự làm đau mình. Nhà chị ấy hầu như không ai bình thường. Nhưng từ khi Đồng Đồng vào mẫu giáo, chị ấy đã nghỉ làm ở nhà tôi, chúng tôi ít qua lại. Phải đến nhà chị ấy xem sao.”
“Mẹ chồng em thì bị tiểu đường, còn ba chồng bị cao huyết áp. Nhưng hai người già này, chẳng lẽ vì bản thân mà hại cháu ruột?”
“Con cứ về gặp từng người một. Người được chắn họa, do hấp thụ phúc khí, vận khí của người khác, sắc mặt thường hồng hào, tràn đầy sức sống, không giấu được đâu.”
Tôi gật đầu, thất thần bế con về nhà. Vì chồng tôi không tin chuyện này, tôi chỉ nói rằng đi thăm dì ba, không kể chi tiết.