Đứa Con “Thần Đồng” - Chương 5
23
Mùa hè năm nay nóng nực hơn hẳn, nhưng so với nhiệt độ thì giới truyền thông mới thực sự là nơi sôi động nhất.
Trương Trạch Hạo, với tư cách là “thần đồng” thế hệ mới, đã tham gia kỳ thi đại học khi mới tám tuổi, đến mức thị trưởng cũng đến tận nơi để thăm hỏi và động viên.
Trước ống kính, Trạch Hạo giữ gương mặt lạnh lùng, cặp kính dày khiến người ta không thể thấy rõ cảm xúc của cậu.
Thay vào đó, Trương Triều – sau khi thành công trong việc cấy tóc, đã trở thành người phát ngôn, thay Trạch Hạo trả lời phỏng vấn.
Nhưng khi được hỏi về điểm số mong đợi của Trạch Hạo, Trương Triều lại lấp lửng: “Trạch Hạo còn nhỏ, khi gặp chuyện cũng không biết tự điều chỉnh… Tôi không có yêu cầu gì về điểm số của con, chỉ mong Trạch Hạo có thể tận hưởng kỳ thi này.”
Tôi nhíu mày, cảm thấy trong lời nói của Trương Triều có gì đó không ổn.
Bởi chỉ ba ngày trước kỳ thi đại học, Trương Triều đột ngột liên lạc với tôi và hỏi vay tiền.
“Anh với bạn vừa mở một công ty, tiền mặt tạm thời không xoay kịp, em có thể cho anh vay một triệu để xoay xở chút, sau đó anh sẽ trả lại được không?”
Tôi không chút do dự mà từ chối.
Trương Triều tức giận: “Vưu Na, em lúc đó đã lấy của anh hai triệu rồi, giờ anh nhờ em xoay sở một chút cũng khó đến vậy sao?”
Tôi nói: “Không có tiền”.
Rồi cúp máy.
Ba năm nay, Trương Triều không ít lần hỏi thăm số tiền hai triệu, chắc vẫn cảm thấy bức bối, cứ nghĩ chia cho tôi như vậy là thiệt thòi.
Nhưng tôi không để tâm đến chuyện đó, tiếp tục chuẩn bị bài thuyết trình báo cáo công việc của mình.
Gần đây, bộ phận nhân sự đã gặp tôi và nói rằng có vị trí trống trong phòng thiết kế.
Sau khi hội ý giữa lãnh đạo bộ phận nhân sự và lãnh đạo phòng thiết kế, họ cho rằng lý lịch của tôi phù hợp với vị trí này, vì vậy đề nghị tôi chuẩn bị bài báo cáo và đi theo quy trình điều chuyển nội bộ.
Tôi vô cùng biết ơn khi có được cơ hội này.
Dù sao tôi cũng học kiến trúc, nếu có thể làm việc trong lĩnh vực thiết kế và quy hoạch kiến trúc, đó mới là ước mơ của tôi.
Chỉ là tôi không ngờ, ngay khi vừa bước ra khỏi phòng họp, các đồng nghiệp ở phòng hành chính đã vây quanh tôi.
“Chị Na Na, chị là mẹ của thần đồng à?”
Tôi ngẩn người, không hiểu: “Ý em là gì?”
Vương Kỳ trông có vẻ lạ lùng, cô nói: “Điểm thi đại học của Trương Trạch Hạo đã có, cậu ấy chỉ đạt 156 điểm, sau đó cậu ấy còn trả lời phỏng vấn…”
Vương Kỳ không nói thêm gì, tôi cầm điện thoại mở video lên mà lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Trong video, Trương Trạch Hạo với vẻ mặt u ám, nói: “Trong quá trình ôn thi, tôi biết tin bố mẹ ly hôn, điều này đã gây sốc lớn, khiến tôi không thể tập trung, và kết quả mới ra như vậy. Tôi rất thất vọng về bản thân, cũng rất thất vọng về mẹ tôi.”
Tim tôi chùng xuống, Vương Kỳ khẽ nói: “Cư dân mạng đã tìm ra thông tin về mẹ của Trương Trạch Hạo, sau đó ba cậu ấy nói… rằng chị ngoại tình.”
24
Trương Triều đã tung ra một loạt ảnh, nội dung là hình ảnh ba năm trước tôi và Lưu Việt Dương cùng vào khách sạn để bàn bạc về việc ly hôn.
Tôi xem xong mà chỉ có thể cười vì tức giận.
“Luật sư Lưu,” tôi gọi cho Lưu Việt Dương, “Trương Triều đ//iên rồi phải không?”
Lưu Việt Dương cũng bất lực: “Tôi đã chuẩn bị sẵn bản tuyên bố rồi, có nên đăng ngay không?”
Tôi thở dài: “Nếu không đăng, chắc anh ta sẽ ngồi lên đầu tôi mất thôi.”
Lưu Việt Dương đã thay mặt văn phòng luật phát đi tuyên bố, làm rõ rằng cậu là luật sư đại diện của tôi và toàn quyền xử lý vụ ly hôn của tôi.
Đồng thời, cậu cũng cung cấp bản scan hợp đồng và các điều khoản bổ sung.
Sau đó, tôi cũng dùng tài khoản của văn phòng luật để phát đi tuyên bố, cung cấp giấy tờ ly hôn và giấy chứng nhận ly hôn để chứng minh rằng mối quan hệ hôn nhân giữa tôi và Trương Triều đã chấm dứt từ ba năm trước.
Các đồng nghiệp đều thấy bất ngờ, Vương Kỳ cũng nói: “Em thật không ngờ chị Na Na lại là mẹ của thần đồng. Chị có thể chia sẻ kinh nghiệm không, trong thời gian mang thai chị đã ăn uống gì để sinh ra một thần đồng như vậy?”
Tôi không nói nên lời: “Em không xem tin tức à, Trương Trạch Hạo là di truyền từ não của ba nó, không liên quan gì đến chị đâu.”
Vương Kỳ lắc đầu nói: “Dù sao thì Trương Triều cũng có bằng thạc sĩ, nhưng chị Na Na cũng tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, quả nhiên thần đồng là kết quả của một gia đình có học thức cao.”
Tôi đành im lặng, không thể nói ra rằng hai cha con nhà họ Trương đã luôn coi thường bằng cấp đại học của tôi.
Tôi cũng không muốn bàn luận về Trương Trạch Hạo với các đồng nghiệp, dù sao tôi đã từ bỏ con ba năm trước rồi.
Chỉ là tôi không ngờ rằng Trương Triều vẫn chưa có ý định buông tha tôi.
Anh ta còn viết một bài dài, công khai chỉ trích tôi chỉ hoàn thành trách nhiệm sinh nở nhưng không thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng, không chỉ lấy đi phần lớn tài sản sau ly hôn mà còn bỏ mặc Trương Trạch Hạo, gây tổn thương lớn cho tâm hồn non nớt của con.
Anh ta còn chi tiền để chạy quảng cáo, các tài khoản truyền thông đều lan truyền bài viết này và khuấy động dư luận, khiến cư dân mạng công kích tôi.
Lưu Việt Dương gọi đến, giọng lo lắng hiếm thấy, cậu ấy nói: “Tình hình không ổn, dư luận đang nghiêng về phía anh ta, thậm chí trang web của văn phòng chúng ta cũng bị tấn công… Có nên công khai bằng chứng Trương Triều ngoại tình không?”
Tôi nghĩ một lúc rồi quyết định chờ thêm chút nữa.
Quả nhiên, không lâu sau, Trương Triều đã liên lạc với tôi.
Điều bất ngờ là anh ta đích thân đến tận nơi, khiến tôi có chút không kịp trở tay.
25
Tôi mở lời thẳng thắn: “Anh muốn gì?”
Trương Triều cũng không vòng vo, trực tiếp nói: “Một triệu rưỡi.”
Tôi nhíu mày, nhìn vào quầng thâm xanh tím trên mắt anh ta, hỏi: “Anh cần tiền làm gì? Trương Trạch Hạo mấy năm qua kiếm được cũng chưa đủ cho anh tiêu sao?”
“Cô thì biết cái gì!” Trương Triều đột nhiên nổi giận, đập mạnh xuống bàn và nhìn tôi chằm chằm với vẻ dữ tợn: “Nếu không phải cô lúc ly hôn đã lấy đi hai triệu, khiến dòng tiền của tôi bị chặn đứng, thì sao tôi lại đến mức này chứ?”
“Còn cả thằng ngốc Trạch Hạo nữa, tôi đã tiêu biết bao nhiêu tiền cho việc dạy kèm, vậy mà nó lại thi được có 156 điểm!”
“Đều là do cái gen kém cỏi của cô làm ô nhiễm đầu óc nó, cô nên chịu trách nhiệm!”
Tôi không hiểu, cũng không có ý định tha thứ, và yêu cầu anh ta c/ú/t đi.
Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát.
Nghe đến báo cảnh sát, Trương Triều tỏ ra có chút lo lắng, nhưng trước khi rời đi, anh ta vẫn đe dọa: “Vưu Na, bây giờ tôi đang rất cần tiền. Nếu cô cho tôi một triệu rưỡi, vì nể mặt Trạch Hạo, khi tôi xoay sở xong, tôi sẽ trả gấp đôi cho cô. Nhưng nếu cô không cho, thì hãy chờ bị hủy hoại danh tiếng đi!”
Tôi giơ điện thoại lên, nhập ba số ngay trước mặt anh ta. Trương Triều đeo khẩu trang và mũ rồi lén lút rời đi.
Khoảng một giờ sau, làn sóng chửi rủa từ cư dân mạng dành cho tôi đã đạt đến đỉnh điểm.
Tôi nhận thấy các tài khoản truyền thông lại hoạt động, dẫn dắt dư luận và còn công khai thông tin cá nhân của tôi, bao gồm nơi làm việc và địa chỉ nhà.
Bộ phận nhân sự sau đó gửi tin nhắn: [Tập đoàn quyết định tạm đình chỉ công tác của cô, thông báo chính thức đã được gửi qua email. Vui lòng kiểm tra và phản hồi.]
Lúc đó, tôi mới thực sự cảm nhận được sức mạnh của dư luận.
26
Sự việc tiếp tục leo thang, tin tức về tôi liên tục lên trang tìm kiếm nổi bật, thậm chí còn nổi hơn cả những ngôi sao giải trí.
Xét cho cùng, so với chuyện yêu hận tình thù trong giới giải trí, trường hợp của tôi liên quan đến các chủ đề như “gia đình”, “hôn nhân”, “giáo dục” và “thần đồng” nên hiếm khi xảy ra.
Thêm vào đó, với sự thổi phồng có chủ đích của Trương Triều, tôi đã trở thành một người nổi tiếng.
Lưu Việt Dương cũng cho biết tình hình rất khó xử lý.
Dù sao cậu ấy cũng chỉ là luật sư cá nhân, xử lý các vụ án bình thường có thể thuận lợi, nhưng đối phó với trường hợp như thế này thì quả thực là rất khó khăn.
Còn tôi thì đầu óc rối bời trong thời gian bị đình chỉ công tác, không chỉ phải trấn an gia đình và bạn bè mà còn phải đối phó với sự “quan tâm” từ mọi phía.
Giáo sư Trần gọi điện đến, an ủi tôi rằng thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, dặn dò tôi đừng vội vàng hay bốc đồng.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm một chút.
Đồng thời, tôi cũng nhận được thông báo hợp tác điều tra từ Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật của tập đoàn, yêu cầu tôi đến công ty hỗ trợ điều tra.
Dọc đường đi, mọi người đều chỉ trỏ về phía tôi, ngay cả các đồng nghiệp trong bộ phận cũng thì thầm bàn tán.
Tôi đã nộp toàn bộ tài liệu liên quan đến việc ly hôn của mình, đồng thời giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa tôi, Trương Trạch Hạo và Trương Triều.
Công ty sau đó yêu cầu tôi về nhà chờ thông báo.
Trở về nhà, tôi kiệt sức nằm xuống giường, đến khi mở mắt ra thì trời đã tối.
Vì điện thoại để ở chế độ im lặng, khi mở lên, hàng loạt thông báo tràn ngập khiến hệ thống điện thoại bị lag.
Có lời động viên từ đồng nghiệp, sự quan tâm của người thân, nhưng phần lớn là sự ác ý từ những người xa lạ, giống như những con sâu độc trên mạng, không cần lý do mà tấn công một cách không phân biệt.
Tôi nhìn vào những bằng chứng bên cạnh về việc Trương Triều ngoại tình, trong lòng vẫn còn đấu tranh.
Rõ ràng tôi hiểu hơn ai hết, rằng đây là cách phản công tốt nhất. Chỉ cần tôi công khai, mọi sự thổi phồng của Trương Triều sẽ bị dập tắt.
Nhưng tôi lại nghĩ đến việc Trương Trạch Hạo cũng sẽ biết qua mạng về bộ mặt thật của cha mình, khi ấy thằng bé sẽ thất vọng nhường nào?
Thằng bé đã mất mẹ, giờ lại mất cả người cha mà cậu tuyệt đối tin tưởng sao?