Đứa Con “Thần Đồng” - Chương 3
13
Rõ ràng là Ngô Mẫn Anh biết hôm nay tôi sẽ đến, cô ấy nhìn thấy tôi mà không hề ngạc nhiên, thậm chí còn rất tự nhiên chào hỏi: “Lâu rồi không gặp, chị Vưu.”
Tôi gật đầu, mỉm cười đáp lại: “Lâu rồi không gặp.”
Sau đó tôi thấy Ngô Mẫn Anh rất thành thục ngồi xổm xuống, tháo giày cho Trương Trạch Hạo.
Trương Trạch Hạo cũng không tỏ vẻ khó chịu chút nào, tự nhiên vắt chân chờ Ngô Mẫn Anh giúp nó thay dép.
Tương tác giữa họ khiến tôi có một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Hình như, những gì Ngô Mẫn Anh đang làm bây giờ, chính là những việc mà tôi đã từng làm.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Sau đó Trương Trạch Hạo đứng dậy từ chiếc ghế thay giày ở hành lang, đi thẳng vào phòng mình, không thèm liếc nhìn tôi một cái.
Tôi không nhịn được, cất tiếng gọi nó: “Trạch Hạo, con không nhìn thấy mẹ sao?”
Trương Trạch Hạo lúc này mới quay đầu lại, vẻ mặt chán ghét, nói: “Con chẳng muốn gặp mẹ chút nào.”
Tôi thoáng ngẩn người, còn vị luật sư đi cùng, không rõ tình hình gia đình tôi, chỉ thấy Trương Trạch Hạo còn nhỏ mà đã cáu kỉnh, không nhịn được lên tiếng dạy dỗ: “Con mà nói chuyện với mẹ như vậy sao…”
Một câu nói như đốt lên ngọn lửa giận dữ sâu thẳm trong lòng Trương Trạch Hạo, nó đột nhiên nhấc chậu cây cảnh bên cạnh lên, ném mạnh về phía tôi.
Luật sư Lưu vội vàng kéo tôi tránh ra.
Chậu cây cảnh vỡ tan ngay trước mắt tôi. Tôi không thể tin được, nhìn Trương Trạch Hạo, giọng run rẩy: “Trương Trạch Hạo, con có biết mình đang làm gì không?”
Trương Trạch Hạo nhìn tôi đầy căm ghét, như nhìn kẻ thù không đội trời chung, nó đột nhiên bắt đầu gào thét.
“Tất cả đều là tại mẹ, chính mẹ với cái dòng m//áu tệ hại của mẹ đã làm ô uế huyết thống của con! Con ghét mẹ! Con ghét mẹ!”
Tôi bị bộ dạng đ//iên cuồng của nó làm cho khiếp sợ, không tự chủ lùi lại vài bước.
Nhưng Trương Trạch Hạo vẫn hét vào mặt tôi: “Nếu không phải vì mẹ! Con đã sớm vượt qua rồi! Mẹ đi chet đi! Chet đi chet đi!”
Nó vừa hét vừa đ//iên cuồng lao tới định đánh tôi. Luật sư Lưu đứng chắn trước mặt tôi, Ngô Mẫn Anh cũng vội vàng ôm lấy Trương Trạch Hạo, nhẹ nhàng dỗ dành.
“Không sao rồi, không sao rồi, Trạch Hạo, chúng ta về phòng thay quần áo nhé…”
Trương Trạch Hạo đỏ hoe mắt, sau đó vùi đầu vào Ngô Mẫn Anh. Thằng bé nói: “Cô Ngô, giá mà cô là mẹ của con thì tốt biết mấy.”
14
Tôi nhìn Ngô Mẫn Anh ôm Trương Trạch Hạo đi vào phòng, phòng khách yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của tôi.
Bất ngờ, tôi nghe thấy tiếng cười khẩy sau lưng, quay lại thì thấy Lý Tú Lan đang nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ hả hê.
“Vưu Na này,” Lý Tú Lan nói, “tôi không muốn nói khó nghe, nhưng làm mẹ mà ra nông nỗi như cô thì đúng là hiếm có.”
Tôi siết chặt nắm tay, Lý Tú Lan cũng tiện thể đi về phía phòng của Trương Trạch Hạo, để lại phòng khách rộng lớn chỉ còn tôi, Trương Triều và luật sư đi cùng tôi.
Trương Triều có vẻ mệt mỏi, anh ta xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Vưu Na, cậu bạn luật sư của cô có thể không rõ, nhưng chẳng lẽ cô không biết chúng ta vào được khu chung cư cao cấp này là nhờ ai sao… Cô muốn ly hôn thì tôi đồng ý, nhưng cô đòi chia tiền con trai kiếm được, có phải quá mặt dày không?”
Tôi hít một hơi sâu, lòng vẫn đau âm ỉ vì thái độ của Trương Trạch Hạo, cố gắng giữ bình tĩnh: “Trương Triều, tôi muốn sáu trăm nghìn, đó là số tiền ba mẹ tôi bỏ ra để đặt cọc mua nhà khi trước. Bây giờ giá nhà đã tăng vọt, căn nhà đó đã tăng gấp đôi rồi, tôi chỉ muốn sáu trăm nghìn, không quá đáng chứ?”
Luật sư Lưu cũng kịp thời đưa ra các tài liệu liên quan để chứng minh tôi có quyền nhận phần tài sản này, thậm chí còn nói rằng tôi có quyền nhận một nửa tài sản chung của hai vợ chồng.
Trương Triều mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng anh ta phẩy tay như đuổi ruồi.
“Được được, coi như tôi nợ cô.”
Khi rời khỏi nhà họ Trương, trời bắt đầu âm u.
Sau khi tạm biệt hai luật sư đi cùng, luật sư Lưu thu dọn tài liệu và đề nghị đưa tôi về trường cũ.
Tôi từ chối, vì lúc này tôi cần thời gian ở một mình để điều chỉnh cảm xúc.
Những lời của Trương Trạch Hạo như một mũi kim, gần như xuyên thủng cơ thể tôi.
Tôi thậm chí không hiểu vì sao Trạch Hạo lại hận tôi đến vậy…
Nhưng vừa bước đi chưa được bao lâu, tôi nghe thấy giọng nói của Ngô Mẫn Anh vang lên từ phía sau.
“Chị Vưu!”
15
Tôi dừng bước, quay lại nhìn, thấy Ngô Mẫn Anh xách một túi đồ chạy về phía tôi.
“Lúc chị đi, quên mang theo mấy thứ. Đây là những thứ còn lại.”
Tôi nhận túi đồ từ tay cô ấy, bên trong là vài mẫu thử mỹ phẩm dưỡng da tôi từng dùng và vài món lặt vặt khác.
“Cảm ơn.” Tôi khẽ nói lời cảm ơn, chuẩn bị rời đi.
Ngô Mẫn Anh đột nhiên cẩn thận giải thích: “À, chị Vưu, hôm nay Trạch Hạo tâm trạng không tốt nên mới giận dữ như vậy. Tôi thay mặt thằng bé xin lỗi chị.”
Trong lòng tôi thoáng chút không thoải mái, khó hiểu nói: “Không cần cô Ngô phải xin lỗi, đây là chuyện giữa tôi và con trai tôi…”
Ngô Mẫn Anh có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: “Hôm nay Trạch Hạo vừa làm bài thi thử trung học, kết quả không được tốt nên thằng bé bực bội, mong chị đừng vì chuyện này mà giận thằng bé.”
Trong lòng tôi như bị nhét một đống bông, vô cùng khó chịu.
Tôi ngắt lời Ngô Mẫn Anh, lạnh lùng nói: “Cô Ngô lo lắng quá rồi, Trạch Hạo là con tôi, tôi là mẹ của nó, chuyện giữa mẹ con tôi không cần cô phải xin lỗi thay.”
Tôi xách túi đồ quay đầu bỏ đi, nhưng Ngô Mẫn Anh lại lên tiếng: “Tôi nghe anh Triều nói, chị ly hôn đòi sáu trăm nghìn, tôi thấy hơi quá đáng. Chị biết rõ anh Triều còn phải trả tiền vay nhà, và số tiền này đều là Trạch Hạo kiếm được. Chị làm mẹ mà ly hôn còn chia tiền con mình kiếm được, nghe ra người ta cũng cười cho.”
Tôi sững người, quay lại nhìn Ngô Mẫn Anh, cảm thấy gương mặt cô ta như méo mó đi.
Tôi cười lạnh: “Cô Ngô, bây giờ cô lấy tư cách gì để quản chuyện gia đình tôi vậy?”
16
Sắc mặt Ngô Mẫn Anh tái nhợt, cô ta mím môi, cuối cùng nhìn tôi một cái thật sâu rồi quay người rời đi.
Trong xe taxi, tôi nhắn tin cho luật sư Lưu: “Tôi nghi ngờ Trương Triều ngoại tình.”
Cậu ấy nhanh chóng trả lời: “Có bằng chứng không?”
“Tạm thời chưa có, nhưng tôi luôn cảm thấy Ngô Mẫn Anh không phải là người có thể nhẫn nhịn được.”
Tắt điện thoại, tôi cúi đầu nhìn túi đồ dưới chân, đó là thứ mà Ngô Mẫn Anh vừa đuổi theo đưa cho tôi.
Tôi tùy tiện lật qua, lại thấy trong đó có cả bùa bình an tôi từng xin cho Trạch Hạo năm ngoái.
Lúc đó, Trạch Hạo theo Trương Triều đi khắp nơi để phỏng vấn và tham gia các sự kiện thương mại, đột nhiên bị sốt cao, làm hàng loạt kiểm tra mà không tìm ra nguyên nhân.
Khi đó, tôi như bế tắc, đành phải lên núi Hương xin bùa bình an, không ngờ Trạch Hạo dần hồi phục.
Nhưng Trương Triều lại không hề bận tâm, chỉ nói rằng tôi tin vào thần thánh là ngớ ngẩn.
Nhưng với tư cách là một người mẹ, khi tôi hoàn toàn bất lực, tôi chỉ còn cách cầu thần phù hộ cho con mình được an lành, khỏe mạnh.
Vậy mà, con tôi bây giờ lại mong tôi chet đi, chỉ vì nó nghĩ rằng dòng m//áu của tôi làm ô uế huyết thống thiên tài của nó.
Đúng là cha nào con nấy, Trạch Hạo tự mãn như Trương Triều, dù tôi có cố gắng uốn nắn thế nào cũng không bằng bản chất của nó.
Xuống xe, tôi ném túi đồ vào thùng rác, lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tôi tìm đến giáo sư Trần, nhìn thấy tóc đã điểm thêm nhiều sợi bạc, còn chưa để thầy lên tiếng trách mắng, tôi đã khóc như một đứa trẻ.
Giáo sư Trần đành phải ôm lấy tôi, thở dài.
“Vưu Na à, thầy không phản đối tình yêu và hôn nhân, nhưng thầy mong các học trò của mình đều có thể chọn lựa được nơi thuộc về mình.”
Những lời này, tôi đã từng nghe cách đây năm năm, giờ lại nghe một lần nữa, lòng tôi trào dâng cảm xúc lẫn lộn như rượu ủ lâu năm.
Cuối cùng, tôi tìm thấy một nơi để trút hết nỗi lòng, kể hết những gì chất chứa trong lòng về Trương Triều, về Trạch Hạo, về cuộc hôn nhân và gia đình thất bại của tôi.
Đến khi tôi nhắc đến ước mơ, giáo sư Trần bỗng hỏi tôi: “Vưu Na, con có muốn bắt đầu lại từ đầu không?”
17
Rời khỏi trường cũ, trời đã tối đen.
Tôi mở điện thoại gọi xe, trong lúc chờ, tôi lướt qua dòng thời gian trên mạng xã hội.
Gương mặt của Trương Trạch Hạo hiện ra trên màn hình. Nhìn kỹ lại, tôi nhận ra đây là tài khoản của Ngô Mẫn Anh.
Cô ta đăng một bức ảnh tự chụp trên bàn ăn, chỉ lộ một phần tư gương mặt của mình.
Bên cạnh là Trạch Hạo, đối diện là Trương Triều, còn bên cạnh Trương Triều có một phần tay áo lộ ra, có lẽ là của Lý Tú Lan.
Chú thích đi kèm là: [Thương bé cưng, còn nhỏ mà đã phải kiếm tiền nuôi bà mẹ tồi tệ. Thể hiện một chút tài nghệ để an ủi bảo bối nào~]
Mặc dù không có chỉ đích danh, nhưng tôi hiểu cô ta đang ám chỉ tôi. Tôi mở trang cá nhân của cô ta, phát hiện bài đăng gần nhất là từ một năm trước.
Trong lòng tôi cười lạnh. Không ngờ Ngô Mẫn Anh lại là người không giữ được bình tĩnh như vậy.
Tôi còn chưa ký xong đơn ly hôn, mà cô ta đã tỏ ra như mình là nữ chủ nhân trong nhà rồi…
Sau khi bình tĩnh lại, tôi đăng một bài viết chỉ để Ngô Mẫn Anh có thể thấy, kèm theo bức ảnh của Trạch Hạo lúc còn bé.
Chú thích là: [Mỗi lần lật lại những bức ảnh cũ, tôi đều hối hận vì sự bốc đồng của mình. Nếu bây giờ đi xin lỗi, liệu có thể nhận được sự tha thứ không?]
Tôi bắt xe về khách sạn và vừa vặn gặp Lưu Việt Dương.
Cậu ấy vẫy tay với tôi: “Thỏa thuận đã làm xong, cậu xem lại một lần nữa, nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ sắp xếp gửi cho Trương Triều.”
Tôi gật đầu, cùng cậu ấy đi vào khách sạn, nhưng chưa kịp vào cửa, tôi bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Tôi quay lại nhìn nhưng không thấy gì bất thường.
Lưu Việt Dương quan tâm hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì, chắc là do tôi đa nghi thôi.”