Đứa Con “Thần Đồng” - Chương 1
1
Tôi cầm bát đứng dậy, đi vào bếp, rửa sạch bát đũa rồi đặt vào tủ khử trùng.
Tiếng ù ù của tủ khử trùng cũng không lấn át được tiếng nói chuyện của hai cha con ngoài phòng ăn.
Tôi lau khô tay, đi ngang qua hai cha con để vào phòng ngủ, họ thậm chí không buồn liếc nhìn tôi một cái.
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ cười hì hì hỏi họ đang nói chuyện gì.
Dù mỗi lần đều bị đuổi đi không kiên nhẫn, tôi vẫn luôn kiên trì muốn tham gia vào câu chuyện của họ.
Nhưng giờ đây, trong lòng tôi chẳng còn chút dao động nào. Họ nói gì, bàn gì, hay tranh luận điều gì, đó cũng là chuyện giữa hai người. Liên quan gì đến tôi?
Tôi vào phòng thay đồ, lôi ra chiếc vali từ nhiều năm trước. Bề ngoài tuy đã cũ kỹ, nhưng vẫn còn chắc chắn.
Quần áo của tôi không nhiều. Từ khi sinh Trương Trạch Hạo, tôi đã không còn chăm chút cho bản thân nữa, quần áo cũng chỉ mua online vài bộ, mặc hỏng là bỏ.
Giờ nhìn lại, bộ quần áo tươm tất duy nhất của tôi vẫn là mua từ trước khi kết hôn.
2
Vừa nhét đầy vali, Trương Triều mở cửa bước vào.
Anh ta nhìn chiếc vali trên sàn, nhíu mày nói: “Cô lấy cái thứ rách nát này ra làm gì?”
Tôi không đáp, cúi đầu kéo khóa vali. Trương Triều cũng không quan tâm, chỉ đến đầu giường lấy dây sạc, rồi nói: “Đi dọn bàn ăn đi, lát nữa tôi và con trai sẽ chơi cờ vây.”
Tôi không trả lời, anh ta đã bước ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại phát ra tiếng “cạch”, và khóa kéo của tôi cũng vừa khớp vào chốt.
Hai âm thanh xen lẫn nhau, trong lòng tôi chợt thấy bình yên.
Tôi mặc vào chiếc áo gió, là chiếc áo tôi mua năm tốt nghiệp đi làm. Khi đó mẹ tôi bảo rằng đã bắt đầu đi làm thì phải mặc đồ tử tế, rồi kéo tôi ra trung tâm thương mại mua chiếc áo khoác thương hiệu này với giá ba ngàn năm trăm.
Khi Trương Triều biết chuyện, anh ta còn nằng nặc đòi tôi trả lại, miệng lẩm bẩm ba ngàn năm trăm đủ cho hai tháng sinh hoạt phí của hai đứa. Tôi nhất quyết không trả lại, vì thế mà chúng tôi cãi nhau một trận lớn. Cuối cùng, mẹ tôi phải đưa anh ta ba ngàn, anh ta mới thôi tức giận.
Nhưng sau khi kết hôn, tôi chưa mặc lại chiếc áo này, vì mang thai thân hình tôi đã thay đổi nhiều, rồi sau khi sinh con lại bận chăm con, chiếc áo đẹp dáng này chỉ còn nằm trong tủ quần áo.
3
Bánh xe của chiếc vali cọ sát vào sàn gỗ, phát ra âm thanh loẹt xoẹt.
Trương Trạch Hạo, đang ngồi ngay ngắn trên sofa xem TV, nghe thấy âm thanh ấy liền liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi nhanh chóng quay lại chăm chú vào màn hình.
Trương Triều đang nằm dài trên sofa, tay cầm điện thoại đang sạc, trên khóe miệng lộ một nụ cười. Nghe thấy tiếng động, anh ta cũng ngước mắt nhìn tôi, rồi nhíu mày thật chặt.
“Cô định đi đâu?”
Tôi hít sâu một hơi, còn chưa kịp nói gì thì Trương Triều đã tiếp lời: “Tôi không phải đã bảo cô dọn bàn ăn trước à? Tôi và con còn muốn chơi cờ vây mà!”
Cơn tức nghẹn trong cổ họng, tôi phải cố hết sức để không quẳng chiếc vali vào mặt anh ta.
“Tự anh đi mà dọn, tôi sẽ dọn ra ngoài ở.”
Nghe tôi nói vậy, cuối cùng Trương Triều mới nghiêm túc nhìn tôi. Anh ta ngồi thẳng dậy, cau mày nhìn tôi thay giày. Đột nhiên anh lên tiếng: “Ý cô là gì?”
Tôi đứng thẳng dậy, nhìn lướt qua Trương Trạch Hạo, người vẫn chăm chú vào màn hình TV và đang dụi mắt vì mỏi.
Thị lực của thằng bé ngày càng kém, tuần sau tôi đã đặt lịch hẹn ở bệnh viện để đo kính áp tròng chỉnh hình giác mạc cho nó.
Tôi lấy điện thoại ra, gửi thông tin hẹn trước cho Trương Triều.
“Nhớ dẫn nó đến gặp bác sĩ Cao ở bệnh viện mắt vào thứ bảy tuần sau.”
Nói xong, tôi kéo vali ra khỏi cửa.
4
Khi Trương Triều đuổi kịp tôi, thang máy vẫn đang đi lên.
“Cô đ//iên à, tự dưng phát đi/ê/n cái gì thế?” Trương Triều giận dữ nói rồi định giật lấy chiếc vali của tôi.
Tôi giữ chặt vali và tránh bàn tay anh đang cố kéo tôi lại: “Tôi không đi/ê/n, Trương Triều.”
“Anh quên rồi sao?” Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, người đã bắt đầu hói, mỉa mai nói: “Năm xưa, nếu không lỡ mang thai Trương Trạch Hạo, tôi đã đi Đức du học rồi.”
Trương Triều trợn mắt nhìn tôi, như thể cuối cùng cũng nhớ ra rằng anh ta và con trai từng chế giễu tôi, và tôi có thể nghe hiểu tiếng Đức.
Anh ta thở dài, khoanh tay trước ngực, không chút ăn năn: “Tôi quên là cô biết tiếng Đức. Cô sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà giận dỗi chứ? Tôi xin lỗi, luôn cả phần của Hạo Hạo nữa, thế là được rồi chứ?”
Thang máy đã lên đến tầng bảy. Nhìn con số trên màn hình không ngừng tăng, lần đầu tiên tôi cảm thấy bình tĩnh đến thế.
“Không chỉ là chuyện này.” Tôi quay lại nhìn Trương Triều: “Tôi đã chịu đủ khi sống cùng với hai người rồi. Trương Triều, chúng ta ly hôn đi. Trương Trạch Hạo sẽ ở với anh.”
Cửa thang máy mở ra giữa tiếng gào thét tức giận của Trương Triều. Tôi kéo vali bước vào thang máy, rồi nhanh chóng bấm nút đóng cửa.
Hình ảnh cuối cùng, tôi thấy Trương Triều gào lên bảo tôi cút khỏi nhà anh ta, rồi tức tối quay người đi vào trong nhà.
5
Tôi ngồi ở sân bay suốt cả đêm, bắt chuyến bay sớm nhất về nhà ba mẹ.
Hai ông bà nghe tôi nói muốn ly hôn, một lúc lâu cũng không nói gì. Cuối cùng, ba tôi lật tờ báo, hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Tôi lắc đầu, nước mắt rơi xuống chiếc quần jean, để lại những vết ướt đậm. Mẹ tôi lau nước mắt cho tôi, cười nhẹ: “Để ba con làm mì cho con, món mì dầu trộn mà con thích nhất!”
Ba tôi đã bỏ tờ báo xuống, lững thững đi vào bếp. Sau khi ăn sáng, tôi đẩy chiếc vali vào phòng, rồi ngã xuống giường.
Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, trước khi ngủ, tôi nhớ lại rất nhiều chuyện.
Khi những đứa trẻ khác còn đang tập nói, Trương Trạch Hạo đã bắt đầu học thuộc thơ cổ.
Ban đầu, tôi và Trương Triều không quá để ý, chỉ nghĩ rằng thằng bé là một đứa trẻ hơi thông minh một chút.
Cho đến khi Trương Trạch Hạo ba tuổi đi học mẫu giáo, vào tuần thứ hai sau khai giảng, cô giáo đến tận nhà khen ngợi, bảo rằng Trạch Hạo là “thần đồng”.
Thì ra Trạch Hạo chỉ mất mười phút để thuộc lòng cuốn Đệ Tử Quy.
Trương Triều mừng rỡ khôn xiết. Sau vô số lần kiểm tra, anh ta hoàn toàn tin tưởng rằng Trạch Hạo chính là “thần đồng”.
Còn anh ta là “cha của thần đồng”.
Người vốn không quan tâm đến việc nuôi dạy con như Trương Triều bỗng như thông suốt, không bàn bạc với tôi mà từ chức về nhà, còn rút hết tiền tiết kiệm để đầu tư cho Trạch Hạo.
Trạch Hạo cũng không phụ lòng anh ta, năm tuổi đã học xong toàn bộ chương trình tiểu học, thậm chí còn được trường trung học trọng điểm của tỉnh đặc cách nhận vào.
Trạch Hạo trở nên nổi tiếng, trở thành “thần đồng thiên tài” được các phương tiện truyền thông săn đón.
Gia đình họ Trương vui mừng khôn xiết, thậm chí còn dành một trang mới trong gia phả cho Trạch Hạo. Nhưng tôi luôn cảm thấy, đây không phải là điều tốt.
Tôi lo lắng rằng Trạch Hạo không phải là thiên tài mãi mãi, có thể chỉ là trong đoạn đường ngắn này, con đi nhanh hơn người khác một chút.
Khi con được nâng lên đỉnh cao và rồi khi ánh hào quang tắt đi, con sẽ ngã đau hơn bất kỳ ai.
6
Tôi bị đánh thức bởi cuộc gọi của mẹ Trương Triều.
“Vưu Na à.” Mẹ Trương Triều luôn nghĩ rằng nếu không hét to thì người ta sẽ không nghe thấy, nên mỗi lần gọi điện đều phải hét lên: “Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm ầm lên đòi ly hôn, không sợ người khác cười à?”
Tôi đảo mắt, khẽ đáp: “Con không làm ầm, con thật sự muốn ly hôn.”
Bà ta cười ha hả, rõ ràng không coi lời tôi là thật, chỉ nói: “Cô muốn thế nào thì thế ấy, cô đi rồi con trai tôi lập tức thuê bảo mẫu, dù sao cô cũng chẳng có tác dụng gì, giỏi thì đừng về nữa.”
Tôi lập tức cúp máy.
Quả nhiên, trong mắt họ, tôi chỉ là một người giúp việc cho gia đình họ Trương. Không, thậm chí còn không bằng người giúp việc, bởi tôi chẳng nhận được đồng nào.
Tôi ngồi xếp bằng trên giường, hít sâu vài hơi, rồi lấy điện thoại liên lạc với Lưu Việt Dương, bạn học cấp ba.
“Lâu rồi không liên lạc, bạn cũ.” Lưu Việt Dương nghe máy, chúc mừng ngay: “Tôi đọc báo thấy rồi, giờ cậu là mẹ của thiên tài đấy. Chúc mừng, chúc mừng.”
Tôi cười khổ: “Đừng chọc tôi nữa, báo chí thổi phồng thôi. Đúng rồi, nghe nói cậu mở văn phòng luật, có hứng thú nhận vụ ly hôn của tôi không?”
Lưu Việt Dương rất ngạc nhiên, hỏi đi hỏi lại vài lần: “Ly hôn? Ai ly hôn? Cậu?”
Tôi dứt khoát đáp: “Ừ, tôi muốn ly hôn.”
Cúp máy, tôi nằm xuống giường, lần đầu tiên cảm thấy nhẹ nhõm đến thế.
Không còn đống quần áo phải giặt mãi không xong, không còn sàn nhà phải lau liên tục, cũng không còn cảnh hai cha con ngồi ở bàn ăn chờ đợi để được phục vụ.
7
Trương Trạch Hạo dùng điện thoại của Trương Triều gọi cho tôi, hỏi chiếc áo sơ mi của nó để ở đâu.
Tôi chuyển chủ đề, hỏi: “Con có biết vì sao mẹ rời khỏi nhà không?”
Trạch Hạo lạnh lùng đáp: “Không biết. Áo sơ mi của con ở đâu?”
Tôi thở dài, nói: “Vì mẹ hiểu tiếng Đức, những gì con và ba nói trên bàn ăn mẹ đều hiểu.”
Trạch Hạo im lặng một lúc, rồi nói: “Mẹ biết tiếng Đức sao? Wo ist mein Hemd (áo sơ mi của con đâu)?”
Tôi cảm thấy trái tim như bị đè nén, không nhịn được mà trách móc: “Trạch Hạo, con không thấy có lỗi khi đã sỉ nhục mẹ như thế sao?”
Giọng Trạch Hạo vẫn còn ngây thơ, nhưng lạnh lẽo như băng: “Trong nhà chúng ta, chỉ những người có IQ cao mới có quyền lên tiếng. Học vấn của mẹ quá bình thường, không xứng đáng được tôn trọng. Con hỏi lần cuối, áo sơ mi của con ở đâu?”
Tôi lập tức cúp máy.
Quả nhiên, đúng như tôi dự đoán, Trạch Hạo hoàn toàn không hiểu thế nào là phép lịch sự.
Tôi đã dạy con vô số lần, không chỉ giảng giải lý lẽ mà thậm chí còn giả vờ muốn đánh con.
Nhưng con không thèm học những điều này, vì Trương Triều đã bảo Trạch Hạo rằng các quy tắc sẽ nhường bước cho những người có tài năng.
Trạch Hạo rất tán thành quan điểm này.