Dữ Khanh Tri - Chương 5
10.
Chuyến du ngoạn Giang Nam vô cùng hoành tráng. Ta làm Hoàng hậu ít nhiều phải phí chút tâm tư, nhưng có Thái hậu ở đây, ta cũng có chút lười biếng.
Không phải ta không hiểu, cũng không phải ta làm không tốt. Mà là ở thời điểm thích hợp, ta vẫn muốn ngây thơ đơn thuần, lười nhác một chút.
Dù sao đây cũng là sự ngụy trang của ta. Người người đều nói Giang Nam tốt, du khách rất thích đến Giang Nam.
Điều ta thích là câu cá trên thuyền và nấu một bàn các món ăn ngon. Cả nhà ngồi cùng một chỗ, A Sâm cũng có thể uống hai ngụm canh cá chưa cho gì vào, ánh mắt nó vẫn vui mừng híp lại.
…
Phát hiện ra bí mật của Thái hậu, Lý Thịnh là một chuyện ngoài ý muốn. Lúc đó ta mới biết vì sao lúc đầu bọn họ đối xử với ta rất tốt, Thái hậu vừa thấy ta đã thân thiết như vậy.
Thì ra Thái hậu cũng giống như mẹ ta, đã từng là kỹ nữ Giang Nam, cùng mẹ ta tình như tỷ muội. Năm xưa Lý Thịnh còn lớn lên ở Giang Nam, gọi mẹ ta một tiếng a di.
Cho nên thật ra ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã nhận ra ta, cũng điều tra rõ ràng ta là ai? ta cũng không muốn điều tra sâu hơn, dù sao mỗi người đều có bí mật của mình, ta cũng sẽ không đi truy hỏi Lý Thịnh.
Ta chỉ cần làm tốt vị trí Hoàng hậu nương nương của mình, nuôi lớn A Sâm, có lẽ còn có thể làm Thái hậu. Nhưng không ngờ Thái hậu lại chủ động nói với ta về quá khứ của bà và mẹ ta.
Bà nói mẹ ta vô cùng lương thiện, lúc trước vì bảo vệ bà và Lý Thịnh mà đã tốn không ít tâm tư. Bà cũng tìm mẹ ta rất nhiều năm, chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới, hai người họ lại xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Ta an ủi Thái hậu. Mẹ chưa bao giờ nói về bà, không phải cũng là một loại bảo vệ sao. Mẹ ta muốn bà ấy sống tốt và tránh xa mọi thứ đã từng xảy ra.
Nếu như mẹ ta có tâm tìm bà, nhất định sẽ có cơ hội tìm được. Bởi vì mẹ ta biết Thái hậu đi đâu, nhưng mẹ lại không làm vậy.
Chính là bởi vì mẹ ta không có tâm tư đó, nên Thái hậu lại càng thêm áy náy. Sau khi biết thân phận của ta, đặc biệt thương yêu.
Trong lòng ta khó chịu muốn khóc, mẹ ta luôn lót sẵn đường cho ta. Bởi vì bà đã sớm biết, một ngày nào đó ta sẽ xuất hiện ở trước mặt Hoàng đế, Thái hậu, chỉ cần ta có vài phần giống bà thì có thể được chiếu cố.
Ta ôm Thái hậu khóc lớn một hồi, sau đó trực tiếp ngất đi. Tỉnh dậy mới biết mình có thai. Thái hậu vui mừng không thôi, Lý Thịnh ôm A Sâm cũng vô cùng vui mừng.
“Đoán chừng là đã mang thai vào lần đó.”
Lần đó là lần nào, trong lòng ta biết rõ. Dù sao thì lần đó phải đến hai ngày không thể xuống giường.
Ta có thai, không thể ở Giang Nam lâu, phải nhanh chóng hồi kinh. Chỉ là ai mà ngờ, có kẻ ăn gan hùm mật gấu hành thích Hoàng Đế chứ?
Lúc thích khách giơ k//iếm tới, ta không hề nghĩ ngợi đẩy Thái hậu ra, nhào về phía Lý Thịnh, ngăn cản một k//iếm này cho hắn.
Thật ra lúc đầu không đau, nhưng đến khi hắn hoảng sợ hét lên: “Uyển Uyển.”
Ta mới ngã vào lòng hắn, mới cảm thấy đau. Ta đau đến mức nước mắt chảy ròng, ta thật sự sợ chet.
Ta nắm chặt quần áo hắn: “Lý Thịnh……”
“Ừ.”
“Ta không muốn chet.”
“Đừng sợ, đừng sợ, Uyển Uyển đừng sợ, ngự y sẽ lập tức rút k//iếm cho nàng.”
Ta không biết thanh k//iếm đó đ//âm vào đâu, nhưng ta đau quá. Giống như sắp ngất đi. Ta sợ không tỉnh lại được.
“Lý Thịnh, để A Sâm làm Hoàng đế.”
“Được.”
Nhìn hắn đồng ý dứt khoát như vậy, ta lại không vui.
“Không được, làm Hoàng đế quá vất vả, mỗi ngày phê tấu chương không hết, vẫn là để cho nó làm vương gia nhàn tản đi.”
“Được.” Lý Thịnh lại đáp ứng ta.
“Đừng để Phó gia sống khá giả, bọn họ nợ ta.”
“Được!”
Ta thấy hắn khóc. Trong lòng ta cảm thấy đau nhói, cố gắng giơ tay muốn lau nước mắt cho hắn. Bảo hắn đừng khóc.
“Lý Thịnh, không cho chàng sủng hạnh phi tần khác. Nếu ta chet, không được quên ta. Chàng đừng khóc, chàng khóc ta sẽ càng đau hơn.”
“Uyển Uyển, nàng sẽ không chet.”
Ta rốt cuộc vẫn không thể đợi được lời hứa của Lý Thịnh.
Tên khốn này!
Có thể để cho con trai làm Hoàng đế, lại không muốn thề non hẹn biển với ta. Tức chet đi được.
Tỉnh lại vẫn ở trên thuyền, ta mở mắt ra đẫcmr thấy đau, đau đến chảy nước mắt. Lý Thịnh ôm ta vừa dỗ vừa cười, nhưng ta nhìn ra vẻ tiều tụy của hắn, trên người còn có mùi hôi. Râu ria mọc đầy ra, thật xấu xí!
Ta nhìn hắn nhịn không được cười rộ lên. Còn sống là tốt rồi, không phải sao? Nhưng khi cười lại khiến vết thương bị động, ta lại đau đến gào khóc.
Thật sự bị Lý Thịnh nuôi thành một kẻ yếu đuối rồi, một chút đau đớn cũng chịu không nổi. Sinh con đau như vậy, ta cũng chịu đựng được không phải sao.
“Đứa nhỏ……”
“Uyển Uyển, chúng ta còn có thể có con.”
Ta sửng sốt, một lúc sau mới hiểu được. Đứa bé không còn nữa.
Ta òa khóc, bắt lấy tay Lý Thịnh: “Nhất định phải b//ăm tên thích khách đó thành nghìn mảnh.”
Có b//ăm tên khốn đó thành nghìn mảnh cũng khó giải mối hận trong lòng ta.
Con của ta……
11.
Ta vẫn dưỡng thương suốt dọc đường trở về kinh thành, thật ra vết thương đã sớm khép lại, nhưng ta vẫn cảm thấy đau, nỗi đau cứ âm ỉ trong lòng.
Không biết có bao nhiêu người ch//ôn c//ất đứa bé này. Ta không muốn biết.
Ta tuy rằng xấu xa, nhưng ta chỉ đối phó người nhà, đến bây giờ cũng không có một người nào chet ở trong tay ta, hoặc là bị ta hại chet. Ngay cả đích tỷ của ta cũng còn sống trong lãnh cung.
Sau đó lần lướt điểu tra từng manh mối, cuối cùng tra đến trên đầu huynh trưởng Phó gia ta, ta biết trong đó ít nhiều có chút gượng ép. Nhưng họ cũng không hoàn toàn trong sạch.
Cho nên lúc Hầu phủ bị nhốt vào thiên lao, cha ta còn muốn gặp ta. Ta đã đi gặp ông ta.
Tóc mai đã lốm đốm sợi bạc, ông ta nhìn thấy ta lập tức quỳ trên mặt đất, cầu xin ta tha thứ cho Phó gia.
“Các ngươi cứ an phận thủ thường, chỉ cần ta ngồi vững trên vị trí Hoàng hậu, tương lai A Sâm đăng cơ, thứ các ngươi có thể nhận được ít sao? Các ngươi chỉ là quá tham lam.”
Ta chậm rãi xoay người” “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, vương tử phạm pháp cũng bị xử tội như thứ dân, cha, phạm sai lầm thì phải gánh chịu trừng phạt.”
“Ta chưa bao giờ là Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi.”
Ta ngồi xổm xuống bên tai ông ta nói: “Cha, bên trong nhiều Bồ Tát như vậy có một Bồ Tát, gọi là Sát Tâm Quan Âm. Hơn nữa thế gian quá nhiều đau khổ, bọn họ cũng bề bộn nhiều việc, phổ độ tất cả chúng sinh.”
Một người của Phó gia bị ngũ mã phanh thây, còn lại đều bị lưu đày, ngay cả Phó Du, ta cũng để cho nàng ta đi lưu đày. Nàng ta nhất định cực kỳ hận mẹ mình vì năm đó đã đưa ta vào cung.
Kinh thành liên tiếp có vài thế gia đại tộc bị lật đổ. Cắt chức, lưu đày, ch//ém đầu, m//áu ở chợ dường như không thể rửa sạch. Đây chính là quyền lợi.
Mà ta bởi vì bị thương ở bụng, không bao giờ mang thai được nữa. Cũng may Lý Thịnh sủng ái ta chưa bao giờ ngưng, mà có lẽ còn nhiều hơn trước một chút.
Hắn bất chấp ý kiến của mọi người, sắc phong A Sâm làm Thái tử, mang theo A Sâm vào triều, tận tay dạy A Sâm cách làm một quân vương như thế nào. Mà hắn cũng đang cố gắng làm một minh quân.
Còn ta……Ta đương nhiên cũng chừa lại đường lui cho mình.
Nếu tình yêu không còn đáng tin cậy, thì còn có quyền lực trong tay. Năm A Sâm trưởng thành, Lý Thịnh tuyên bố thoái vị.
Ta ngạc nhiên nhưng cũng thấy không kỳ lạ. Dù sao hắn cũng già rồi, đã lực bất tòng tâm.
Thái hậu nương nương cũng thường xuyên triền miên giường bệnh, mê man không tỉnh. Hắn cũng muốn cùng Thái hậu nương nương đi hết đoạn đường cuối cùng của cuộc đời.
A Sâm đăng cơ, Thái tử phi của nó thuận lý thành chương làm Hoàng hậu. Hoàng hậu của A Sâm là do chính nó chọn, cũng là cô nương nó thích, ta và Lý Thịnh đều không nhúng tay vào.
Chúng ta đều hy vọng cả đời này nó được bình an thuận lợi, hạnh phúc vui vẻ.
Lúc Thái hậu nương nương nhìn thấy tiểu tằng tôn, mỉm cười thanh thản ra đi. Ta cầm tay Thái hậu nương nương, thương tâm khóc lớn.
Lão nhân này thương yêu cưng chiều ta hơn hai mươi năm, chưa từng có sắc mặt nghiêm nghị với ta, chưa từng chỉ trích ta một câu. Ta cũng không phải tảng đá, vĩnh viễn không thể sưởi ấm trái tim.
Ta gọi bà một tiếng mẫu hậu, hy vọng bà lại sờ sờ đầu ta, gọi ta một tiếng “Uyển Uyển”. Một bàn tay to đặt lên đầu ta, ta ngước mắt nhìn Lý Thịnh.
Hắn đỏ mắt nói với ta: “Nha đầu ngốc, mẫu hậu không muốn thấy nàng khóc đâu, nàng cũng đừng để cho bà ấy ra đi không an tâm.”
Sau khi mẫu hậu vào hoàng lăng, Lý Thịnh thấy ta cả ngày ủ rũ, quyết định dẫn ta ra ngoài đi dạo. Ta không thực sự muốn đi. Ta sợ lại gặp phải thích khách, ta sợ chet.
Lý Thịnh kéo ta lên xe ngựa, ôm mặt ta: “Ta cảm thấy, chúng ta nên giải quyết một món nợ.”
“Nợ gì chứ?” Ta đẩy tay hắn ra, còn hung dữ và khí thế hơn hắn.
Hắn hừ cười một tiếng: “Tính món nợ năm đó, nàng cố ý ở hồ sen quyến rũ ta, còn cố ý lôi kéo ta ngã xuống hồ sen, bắt đầu tính hết đi.”
Ta chớp mắt. Ai da ai da, kêu đau đầu rồi dựa vào lòng hắn, vừa hôn vừa dỗ dành.
Lão già này, đã lớn tuổi rồi còn đòi lại nợ cũ, đáng hận, thật đáng hận!
“Giang Nam khả thải liên, liên diệp hà điền điền, ngư hí liên diệp gian……Quân ân tự triền miên.”
Gió nổi lên, tình yêu mãnh liệt. Tiểu tâm cơ của ta, Lý Thịnh giả mù giả điếc.
Những bản tình ca soạn ra tựa như có thể dễ dàng ngâm xướng, trong đó mang đủ hương vị chua ngọt đắng cay. Dường như chỉ có chúng ta, những người đã từng trải nghiệm mới có thể lĩnh ngộ được tinh túy ở trong đó.
“Lý Thịnh.”
“Hửm?”
“Ta yêu chàng!”
Lý Thịnh trầm mặc một lát, nói: “Nha đầu ngốc, ta đã sớm biết nàng yêu ta rồi.”
[HẾT]