Dữ Khanh Tri - Chương 2
4.
Ta và Du phi sao có thể giống nhau được?
Nàng ta là đích nữ Hầu phủ, là hòn ngọc quý trên tay, tiền đồ sáng lạn, mà ta thì sao?
Thứ nữ của kỹ nữ. Trong phủ rất nhiều người nói đến ta đều ngại xui xẻo.
Lần này trở về, Du phi phạt ta và Liên nhi, bắt chúng ta quỳ gối trong góc phòng. Chỉ là ta không ngờ Hoàng đế sẽ tới.
Còn cùng Du phi nói chuyện một lúc, hiển nhiên hắn cũng không có phát hiện ta đang quỳ ở góc, cũng có thể là phát hiện nhưng lại làm như cái gì cũng không biết.
Ta chỉ nghe thấy giọng nói, nhưng không thể nhìn thấy người của hắn. Đợi đến khi Hoàng đế đi rồi, Du phi đi đến góc phòng, từ trên cao nhìn xuống ta: “Trở về đi!”
“Nương nương, muội có thể về Hầu phủ sao?” Ta nhỏ giọng hỏi.
Ở Hầu phủ ta là người tàng hình, người khác bắt nạt ta cũng cảm thấy mất mặt. Ta ở trong viện hẻo lánh nhất, có tiền tài mẹ ta để lại, ta thật ra sống cũng rất khá.
Du phi ngồi xổm xuống, đưa tay nắm cằm ta: “Uyển Uyển, sau khi vào cung sẽ không về được nữa.”
“Vì sao?” Ta khó hiểu hỏi, nhưng thật ra trong lòng ta rất rõ ràng.
Đã quen với phú quý xa hoa, quyền thế ngập trời trong cung, ai còn nguyện ý trở lại hậu viện Hầu phủ nữa.
“Nha đầu ngốc!” Du phi cười.
“Trở về đi, lần sau không được đến hồ sen nữa.”
“Nương nương… ” Ta khẽ gọi.
“Nương nương, muội ở trong cung không có một bằng hữu nào, cũng không có tâm phúc, muội, muội…” Ta nói xong hốc mắt đỏ lên, nước mắt lưng tròng.
Thật sự là điềm đạm đáng yêu.
Du phi đưa tay đỡ ta đứng lên: “Uyển Uyển, hãy nhớ kỹ, ở trong cung không có bạn bè.”
Ta không biết Du phi vì sao lại nói với ta những chuyện này, nhưng ta biết nàng ta nhất định không có ý tốt.
Nàng ta cũng giống như mẹ mình, bề ngoài mặt mũi hiền lành, nhưng thực ra lại là những người ác độc, tàn nhẫn nhất. Ta cũng là người như vậy.
Trong đại trạch của nhà quyền quý, có mấy người là ngây thơ vô tà đây?
“Trở về đi.”
Ta trở lại căn phòng nhỏ và khóc rất lâu. Nói với Liên Nhi ta muốn về Hầu phủ, muốn ăn bánh ngọt ở Lâm Tiên lâu.
Những lời này không chỉ đơn thuần là khóc lóc kể lể cho Liên nhi nghe, cũng là khóc lóc kể lể cho cung nữ thái giám đang nhìn chằm chằm ta nghe. Và cũng là khóc lóc kể lể cho vị Hoàng đế dường như đã nổi lên hứng thú với ta kia nghe.
Chỉ cần hôm nào ta ăn được bánh ngọt của Lâm Tiên lâu, hoặc ăn được bánh ngọt trong cung, mục đích của ta cũng coi như thành công một nửa.
Quả nhiên.
Hoàng thượng ban thưởng rất nhiều bánh ngọt cho Du phi, Du phi ăn không được liền thưởng cho ta một ít. Ăn được bánh ngọt, ta liền nở một nụ cười thỏa mãn.
Chỉ có mình ta hiểu rõ, tại sao ta lại cười thỏa mãn như vậy.
Ta ở trong tiểu viện cùng mấy cung nữ đá cầu, dường như không còn hứng thú với hồ sen cách đó một bức tường, hoặc là nói bởi vì e ngại Du phi nên không dám đi nữa. Cho nên hôm nay có tiểu cung nữ có giao hảo khuyên ta đi ra ngoài một chút.
Lúc nàng mở miệng, ta đã biết nàng là tai mắt của Hoàng đế, hoặc là tai mắt của Du phi.
“Nhưng nương nương không cho ta đi.” Ta lộ vẻ mặt mất mát. Còn có sự sợ hãi đối với Du phi.
“Cửu tiểu thư muốn đi thì đi đi, nô tỳ sẽ theo dõi và giữ bí mật giúp người.”
Tất nhiên là ta sẽ đi. Nhưng ta phải thử thăm dò xem cung nữ này rốt cuộc là người của ai? Nếu như không bị Du phi biết được, thì đó chính là người của Hoàng đế.
“Cái này……” Ta do dự, muốn đi lại không dám đi.
Cung nữ Bích Hà lại khuyên ta: “Cửu tiểu thư, hôm nay hoa sen ở hồ sen khẳng định nở rất đẹp, đài sen cũng nhiều hơn. Hạt sen không chỉ có thể ăn sống, còn có thể hầm canh hạt sen, tim sen cũng có thể pha trà.”
Tất nhiên là ta biết. Ta cắn môi, cuối cùng như là hạ quyết tâm: “Liên nhi, chúng ta đi.”
Lại nhìn về phía Bích Hà: “Ngươi nhất định phải giúp ta giữ bí mật nha.”
“Cửu tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định giữ mồm giữ miệng.”
Ta đối với lời thề son sắt của Bích Hà một chút cũng không thèm để ý. Hôm nay lúc ta đến hồ sen, ngay từ đầu Hoàng đế đã không có ở đây, ta mang theo Liên nhi lên thuyền nhỏ, Liên nhi chèo thuyền, ta hái đài sen, hoa sen, còn hát một bài hát mẹ dạy ta: “Giang Nam có thể hái sen, lá sen Hà Điền Điền…”
Ai mà ngờ cửu tiểu thư, thứ nữ của Hầu phủ lại có một giọng hát hay. Mẹ nói, ta là tiểu thư chân chính của Hầu phủ, không phải kỹ nữ cho người ta mua vui.
Nhưng mẹ lại quên nói cho ta biết, trong đại trạch của nhà quyền quý có rất nhiều quy củ, tôn ti trật tự lại càng quan trọng.
“Tiểu thư, sao người lại khóc?” Liên Nhi bối rối lau nước mắt cho ta.
Ta gạt tay nàng ấy ra, giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt. Một chiếc thuyền nhỏ chầm chậm tiến về phía chúng ta.
Hoàng đế ngồi ở đầu thuyền thổi sáo ngọc, đúng là giai điệu tiểu khúc lúc trước của ta.
Trong lòng ta mừng rỡ, nhưng bề ngoài lại bảo Liên nhi đi nhanh.
Nhưng tốc độ của Hoàng đế lại nhanh hơn, hắn một bước nhảy lên thuyền nhỏ của chúng ta. Thân thuyền chao đảo, ta cố ý sợ hãi đứng lên, muốn bắt lấy gì đó.
Sau đó liền bắt được Hoàng đế, kéo hắn cùng nhau rơi vào trong hồ sen……
5.
Trong hồ sen, ta đạp vài cái, đã bị Hoàng đế ôm vào trong ngực. Cả người ta cứng ngắc, tim đập như trống đánh.
Đây là lần tiếp xúc thân mật đầu tiên của chúng ta. Đây cũng là lần đầu tiên ta đến gần một nam nhân.
“Ngươi, ngươi, ngươi buông ta ra.”
Sợ hãi là thật, run rẩy cũng là thật.
“Nàng biết bơi không?” Hoàng đế trầm mặt hỏi.
Tất nhiên là không rồi. Liên Nhi bị hắn ôm lên bờ, đã sớm sợ đến hồn phi phách tán tiến lên hỏi ta: “Tiểu thư, người không sao chứ?”
Ta lắc đầu, lại gật gật đầu. Tức giận trừng mắt nhìn Hoàng đế một cái, đứng lên muốn nhanh chóng trở về.
Cổ chân lại bị trẹo.
“A!” Ta đau kêu lên thành tiếng. Thề có trời, lần này ta không cố ý.
Ta chưa bao giờ lấy thân thể mình ra đùa giỡn, hay để tính toán với người khác. Lúc ta bị Hoàng đế chặn ngang ôm lên, ta hoảng loạn đấm vào ngực hắn: “Ngươi mau thả ta xuống, ngươi muốn làm gì?”
“Nàng muốn cứ như vậy trở về, rồi bị Du phi trách phạt sao?” Hoàng đế trầm giọng.
“…”
Tất nhiên là ta không muốn. Hoàng đế ôm ta vào một gian phòng, sai người tìm xiêm y thay cho ta.
Sau khi thay xong ta phát hiện đây vốn là xiêm y của ta. Ta nhìn Hoàng đế sau khi rửa mặt thay long bào, tuấn dật uy vũ.
“…”
Trong mắt ta là sự khiếp sợ, kinh ngạc, hoảng hốt, sau đó quỳ xuống đất hành lễ: “Bái kiến Hoàng Thượng.”
Sau đó ta bật khóc. Hoàng đế có lẽ là thấy ta đột nhiên lại khóc, hỏi ta: “Nàng khóc cái gì?”
“Ta, ta mạo phạm Hoàng thượng, hu hu hu…”
“Sợ hãi sao?”
Ta gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt và e ngại.
“Ha!” Hoàng đế cười khẽ, chế nhạo nói: “Người không biết không có tội, đứng lên đi.”
“Hoàng thượng không trách ta sao?” Ta cố lấy dũng khí hỏi.
“Ừ, không trách nàng, đứng lên đi.”
Ta nhìn Hoàng đế, thấy trên mặt hắn nở nụ cười, mới từ từ đứng dậy: “Hoàng thượng, ta có thể trở về không?”
“Nàng sợ trẫm?”
Tất nhiên là ta không sợ. Khi một người cô độc, sẽ không sợ hãi. Nhưng ta có thể nói thế không? Đương nhiên là không thể.
“Ta phải trở về, nếu nương nương biết ta lại lén chạy ra ngoài, sẽ bị phạt quỳ, ngài…” Ta bỗng nhiên nhìn về phía Hoàng đế.
“Hoàng thượng, có thể hỏi ngài một chuyện không?”
“Hửm?”
“Ta ngoại trừ hái một ít hoa sen và đài sen thì không đi đâu cả, cũng không làm chuyện xấu gì khác!” Ta càng nói càng ấm ức, nước mắt chảy ròng.
Ai cũng nói khi mỹ nhân rơi lệ, sẽ khiến người ta thương tiếc. Ta nghĩ ta giờ phút này hẳn là đã khiến Hoàng đế thương tiếc.
Bởi vì hắn giơ tay lau nước mắt cho ta, ánh mắt đầy dịu dàng và cưng chiều: “Đừng khóc, chuyện này có gì đâu.”
“Nếu nàng thích đến hồ sen chơi đùa, trẫm sẽ nói với Du phi, bảo nàng ấy đừng quản thúc nàng nữa.”
“Thật sao?” Ta đỏ mắt, khàn giọng hỏi.
“Ừ.”
Được Hoàng đế chấp thuận, ta cười khúc khích. Trông thật ngốc nghếch lại yếu ớt.
Loại thần thái này ta đã sớm luyện thành thục rồi.
“Hoàng thượng, ta có thể lại cầu ngài thêm một chuyện không?”
Hoàng đế nhướng mày.
“Ta muốn về Hầu phủ, nhưng nương nương nói sau khi tiến cung sẽ không ra được, ta, ta…” Ta nói xong vành mắt đỏ lên.
“Bên ngoài cung tốt lắm sao?” Hoàng đế hỏi ta.
“Đương nhiên, thành Trường An náo nhiệt như vậy, bánh ngọt Lâm Tiên Lâu cũng ăn rất ngon……” Ta líu ríu chia sẻ lại những lần ra ngoài, cùng với việc ta lén lút dựa vào tường trong sân nhờ người gánh hàng rong mua đồ ăn vặt.
Lúc này Phó Uyển Uyển, là Phó Uyển Uyển không có tâm cơ tính kế, chỉ là một cô nương ngây thơ chất phác và hết sức chân thành.
“Đi, trẫm mang nàng ra ngoài cung chơi.”
“…” Ta mở to hai mắt nhìn.
Kinh ngạc, khiếp sợ và không thể tin. Nhưng hai chân ta giống như có ý thức đi theo phía sau Hoàng đế.
Hắn bảo ta gọi hắn là Thịnh ca ca.
Trong lòng ta không ngừng nghĩ thầm, cố gắng tự nhủ rằng vì vinh hoa phú quý, vì quyền thế, vì báo thù cho mẹ. Sau đó ngọt ngào, xấu hổ gọi một tiếng: “Thịnh ca ca.”