Dữ Khanh Tri - Chương 1
1.
Ta tên Phó Uyển Uyển, là thứ nữ Hầu phủ, đứng hàng thứ ba, mẹ ruột là kỹ nữ đến từ Giang Nam, giỏi ca múa, tinh thông âm luật thi từ, có thể chơi đàn tỳ bà ba ngày không ngơi nghỉ, được cha ta An Dật Hầu vô cùng sủng ái, vào phủ đến năm sau thì sinh hạ ta.
Nhưng ta không thể gọi bà là mẹ, chỉ có thể gọi là di nương, quanh năm suốt tháng chỉ có thể gặp mười hai lần, một lần chỉ gặp trong thời gian một nén hương.
Mỗi lần nhìn thấy bà, bà đều nghiêng người trên giường, sắc mặt trắng bệch, ốm yếu, nói chuyện nhẹ nhàng yếu ớt.
Nhưng bà rất thương ta, mỗi lần đều lén nhét cho ta ngân phiếu, bảo ta hãy cẩn thận lời nói việc làm, phải sáng suốt, đừng quá mức tin tưởng người bên cạnh, phải có chủ kiến của mình.
Thế nhưng bà cũng không biết, ở trong Hầu phủ này, thứ nữ cộng lại có đến mười mấy người, ta căn bản còn không được xếp vào hàng nào trong số đó.
Mẹ ruột cũng không có sức để chỉ bảo ta. Chỉ là lần cuối cùng gặp bà, ta tận mắt thấy bà bị đưa đến trên giường mấy nam tử xa lạ, bị hành hạ chet tươi.
Khắp nơi đều là m//áu, vừa tanh vừa hôi. Ta còn nghe được bọn họ nói, chơi đùa với nữ tử có thai vô cùng sảng khoái.
Ta bị nha hoàn che miệng, mới không phát ra âm thanh. Sau khi trở về ta đổ bệnh.
Trong lúc mơ mơ màng màng ta nghe thấy người ta nói, ta nhìn thấy được cảnh này là do đích mẫu cố ý sắp xếp, bởi vì mẹ ta mang thai, bà ta chính là muốn ta trơ mắt nhìn mẹ đẻ mình chet th//ảm.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim ta tràn ngập hận thù.
Ta thề nhất định sẽ báo thù cho mẹ, khiến cho bọn họ vạn kiếp bất phục, chet không có chỗ ch//ôn.
Và cơ hội mà ta đã chờ đợi rất lâu cuối cùng cũng đến.
2.
“Cửu tiểu thư, phu nhân mời người qua đó.”
Ta ngoan ngoãn đi theo phía sau ma ma, tỏ vẻ ngoan ngoãn, rụt rè. Nhìn thấy đích mẫu ta vội vàng hành lễ, sợ mình làm không tốt.
“Uyển Uyển à……” Đích mẫu mới mở miệng đã cầm khăn lau mắt. Ngay sau đó, màn trình diễn của bà ta bắt đầu.
Bà ta nói bà ta đối xử với ta không tệ, hôm nay là lúc ta hồi báo. Ta đã sớm nghe được, đích tỷ của ta, Du phi, thất lễ trước điện bị Hoàng thượng răn dạy, bị thất sủng.
Nàng ta truyền tin ra ngoài cung, bảo muốn chọn một thứ nữ có dung mạo xinh đẹp, lại dễ sai khiến tiến cung, giúp nàng ta phục sủng.
Nói đến dung mạo, toàn bộ Hầu phủ không ai có thể so sánh với ta, Phó Uyển Uyển. Ta ngước mắt lên, tỏ vẻ bối rối, không biết có chuyện gì, khiến cho đích mẫu rất hài lòng.
“Uyển Uyển, nếu ta cho con vào cung cùng đại tỷ tỷ, con có nguyện ý không?”
“Vào cung ở vài ngày rồi về sao?” Ta ngây thơ hỏi.
“Đúng vậy, ở vài ngày rồi sẽ trở về.”
Ta gật đầu: “Con nguyện ý.”
Đích mẫu rất nhanh đã sắp xếp ta tiến cung, chỉ cho ta dẫn theo nha hoàn Liên Nhi. Liên Nhi lớn hơn ta hai tuổi, có chút mũm mĩm, nhưng tương đối thông minh, được cho là một trong số ít người ta có thể tín nhiệm.
Ca ca nàng làm việc ở ngoại viện, rất nhiều tin tức ta hỏi thăm được đều là thông qua ca ca nàng.
Nói thật, ta cũng không phải rất tin tưởng Liên nhi. Trước khi tiến cung, đích mẫu làm lại cho ta mấy bộ xiêm y, phần ngực được cắt rất thấp, lộ ra mảng da trắng như tuyết.
Ta giả bộ không hiểu, vui vẻ chuẩn bị tiến cung.
Các thứ tỷ muội đến tiễn đưa, ngoài miệng thì nói lời hâm mộ nhưng trong mắt không giấu được vui sướng khi người gặp họa.
Một đám ngu xuẩn đều bị dùng để đổi lấy lợi ích, làm đá lót đường cho huynh trưởng trong nhà, ta ít nhất cũng được vào cung làm thiếp của người quyền lực nhất, nhận được quyền lợi cao nhất.
Chỉ cần ta được sủng ái, sau này các nàng nhìn thấy ta đều phải quỳ xuống đất hành lễ.
Ngày ta tiến cung, bầu trời tươi sáng, ánh nắng ấm áp, không khí vui vẻ, ta cảm thấy vô cùng tốt.
Sau khi tiến cung, ta cùng Liên nhi đứng ở ngoài cửa điện, nghe cung nữ bên trong khẽ gọi: “Nương nương, Cửu cô nương đến rồi.”
“Cho nàng vào đi.” Giọng Du phi lười biếng, và có chút yếu ớt.
Ta quả nhiên đoán không sai, nàng ta bị bệnh. Ta hành lễ xong, nàng ta nhìn ta, hồi lâu mới nói: “Cửu muội muội có dung mạo thật đẹp.”
“Nương nương mới là thiên tư quốc sắc.”
Lời này ta nói thật trái lương tâm. Đích tỷ khỏe mạnh cũng không xinh đẹp bằng ta, chớ nói chi là Du phi nương nương hiện giờ bệnh khí quấn thân.
“Ha!” Du phi cười khẽ, bảo người đưa ta đến phòng khách nghỉ ngơi.
Sau đó liên tiếp mấy ngày cũng không triệu kiến ta, ta cũng không vội gặp mặt Hoàng thượng để được nhận sủng ái.
Dù sao ta cũng chỉ mới mười bốn tuổi. Nhưng ta cũng lén lút lẻn ra cửa sau, chơi đùa trong vườn hoa sen, hoặc hái hoa sen để ăn.
Cho đến ngày đó, ta gặp được tỷ phu của ta, Hoàng đế!
3.
“Ngươi là ai, tại sao ngươi lại ở đây?” Ta ngồi trên thuyền nhỏ, trong lòng ôm vài đóa hoa sen và đài sen. Nhìn nam nhân trên đình nghỉ mát, ta có chút chột dạ.
Người kia nở một nụ cười nhè nhẹ, hắn hỏi ta: “Vậy còn nàng là người nhà ai?”
“Ngươi quản ta người nhà ai làm gì? Ta nói cho ngươi biết đây chính là hậu cung, ngươi mau đi đi, nếu không ta sẽ gọi người tới.”
Ta tuy rằng biểu hiện rất đúng lý hợp tình, giả vờ không biết hắn. Nhưng thật ra, ta vừa nhìn đã biết hắn là Hoàng đế.
Tuy rằng hắn mặc thường phục, nhưng đai ngọc bên hông quý giá hoa mỹ, điêu khắc rất nhiều móng vuốt rồng.
Hoàng đế ở trên đình nghỉ mát không chịu đi, ta ở trên thuyền gấp không chịu được. Lỡ như bị Du phi biết ta và Hoàng đế gặp nhau, kế hoạch của ta sẽ không thực hiện tiếp được nữa.
“Ngươi, sao ngươi còn chưa đi? Nếu không đi ta sẽ gọi người.” Ta nghiêm mặt quát hắn, nhưng thật ra trong lòng đã rất hoảng.
Dù sao hắn cũng là Hoàng đế, vinh hoa phú quý trong tương lai của ta đều phụ thuộc vào suy nghĩ của hắn.
Liên Nhi cẩn thận kéo kéo xiêm y của ta. Ta quay đầu nói với Liên Nhi: “Đừng lo lắng, dọa hắn chạy đi rồi chúng ta trở về.”
Hoàng đế đứng lên, từ trên cao nhìn xuống ta: “Tiểu nha đầu, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
“Ai muốn gặp lại ngươi.” Ta lầm bầm một tiếng. Sau khi nhìn hắn rời đi, ta vội vàng mang theo Liên nhi tản bộ trở về.
Tất nhiên, ta biết hắn đang đứng trên cao và nhìn ta, nhưng ta không nhìn lại. Không chỉ như thế, mấy ngày tiếp theo ta cũng không đến hồ sen nữa.
Mấy ngày nay, ta đã hỏi thăm kĩ, hậu phi của Hoàng đế đông đảo, cộng lại phải có sáu bảy mươi người. Những phi tử kia mỗi người đều ngoan ngoãn phục tùng, Hoàng đế sớm đã không còn cảm thấy mới mẻ.
Ta phải làm điều gì đó khác biệt để mình nổi bật, khác với người thường, không nói đến độc sủng, chỉ cần khác với bọn họ thì ta mới có thể thịnh sủng không suy.
Chẳng qua ta còn chưa kịp đi quyến rũ Hoàng đế, Du phi đã gọi ta qua quở trách một trận, đơn giản là không cho ta đi đến hồ sen phía sau nữa.
Không cho ta đi? Ta sẽ không đi? Sao có thể chứ? Không đi làm sao quyến rũ Hoàng đế?
Cho nên buổi chiều hôm đó ta lại mang theo Liên nhi lén đi.
Sau khi hái được một ít hoa sen, ta thấy một nam nhân từ xa đi tới, nhỏ giọng nói với Liên Nhi: “Ta muốn về nhà.”
“Nhưng tiểu thư, nương nương không cho phép, chúng ta không ra khỏi hoàng cung được.”
“…”
Thật ra ta không hề muốn trở về Hầu phủ. Trở về rồi ta làm sao trở thành sủng phi của Hoàng đế? Làm sao báo thù cho mẹ?
Ta khịt khịt mũi: “Quên đi, hái nhiều đài sen một chút đi, mấy ngày kế tiếp ta không thể tới.”
“Vâng!”
Lúc chúng ta ôm hoa sen và đài sen lên chòi nghỉ mát, lại nhìn thấy Hoàng đế. Hắn thoạt nhìn cũng không già lắm, dựa theo tuổi tác hẳn là khoảng ba mươi tuổi.
Đương nhiên đối với ta mà nói, hắn lớn hay nhỏ ta cũng không thèm để ý, cái ta để ý chính là phải làm sao mới có thể được hắn sủng ái.
Ta thấy hắn đưa lưng về phía chúng ta, nhìn hồ sen, ta mang theo Liên Nhi cẩn thận rời đi, tốt nhất không nên làm phiền hắn. Nhưng không ngờ hắn đột nhiên quay đầu lại.
Ta cố ý sợ run lên: “Ngươi, sao ngươi lại đột nhiên quay đầu lại? Ta cảnh cáo ngươi, không được nói cho người khác biết đã gặp ta ở đây, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt. Liên nhi đi mau.”
Đây là ta cố ý thể hiện như vậy, chỉ hi vọng Hoàng đế cảm thấy ta là một tiểu cô nương vừa ngốc vừa ngây thơ, còn có chút hung dữ.
Đương nhiên, ta cũng không biết, sau khi ta rời đi lại có người đến trước mặt Hoàng đế bẩm báo tất cả mọi thứ của ta, bao gồm cả người mẹ ruột đã chet của ta.
“Phó Uyển Uyển? Muội muội của Du phi? Cũng không giống Du phi chút nào.”