Dự Đoán Ngược - Chương 3
08
Tối hôm đó, đội trưởng Trình tự bỏ tiền túi mời cả đội ăn mừng.
“Đồng chí Tiểu Tiêu, muốn ăn gì cứ thoải mái gọi.” Đội trưởng Trình vung tay: “Vụ này cháu làm rất đẹp, nhờ vậy mà tôi cũng được thơm lây!”
Triệu Sùng nhanh nhẹn đưa thực đơn cho tôi: “Tiểu Tiêu, xem món nào không hợp khẩu vị?”
Một câu hỏi quá chuẩn! Không hổ danh là người của tôi.
Miệng tôi phấn khích mở ra rồi lại đóng vào, đồ ăn trong thực đơn món nào cũng hấp dẫn cả!
Mọi người bật cười.
Triệu Sùng nháy mắt với tôi, như thể anh đang nói: “Thấy chưa, tôi hỏi trúng ngay ý cô rồi.”
“Tiểu Tiêu, chắc cháu đói lắm rồi nhỉ?” Đội trưởng Trình thân mật rót đồ uống cho tôi.
Tôi cũng không khách sáo: “Mọi người không biết đấy thôi, cái miệng của tôi tuy làm được việc nhưng cũng tiêu hao không ít năng lượng đâu.”
Đội trưởng Trình cười tươi, xé một chiếc đùi gà đưa cho tôi.
Trên đường về, Triệu Sùng nhận được một cuộc gọi: “Tiểu Tiêu, kế hoạch thay đổi rồi, chúng ta phải đi ngay trong đêm đến huyện B.”
Cái gì? Lại có thêm một đứa trẻ bị bắt cóc nữa sao?
Như đọc được suy nghĩ của tôi, Triệu Sùng nói: “Tiểu Tiêu, đội trưởng Giang bên đó cần cô, chúng ta phải đi gấp để hỗ trợ.”
“Đội trưởng Giang nào? Không phải là đội chống ma túy đấy chứ?”
“Đúng rồi, đây là hành động mang mật danh ‘Phá Cá’.”
Tôi ngồi không vững, trượt hẳn xuống ghế.
Sao sự nghiệp của tôi lại thăng tiến nhanh thế này nhỉ, giờ còn phải ra tiền tuyến nữa chứ!
Đội trưởng Giang của đội chống ma túy trông còn trẻ hơn cả đội trưởng Trình, vết sẹo kéo dài từ trán đến xương mày khiến anh ta có vẻ có rất nhiều câu chuyện đằng sau.
Chúng tôi gặp nhau trong một căn nhà thuê bỏ hoang.
“Triệu Sùng, đây là đồng chí Tiểu Tiêu đúng không? Tí nữa mọi chuyện trông cậy cả vào cô đấy.” Đội trưởng Giang nói nhanh rồi quay lại bảo một người khác trình bày tình hình.
“Sao anh ấy không kiểm tra tôi trước nhỉ?” Tôi không kìm được thắc mắc trong lòng.
“Đội trưởng Trình là do đội trưởng Giang đích thân đề bạt.” Triệu Sùng giải thích ngắn gọn: “Hai người họ đã trải qua bao lần vào sinh ra tử, đương nhiên có tình nghĩa sâu nặng. Cần biết rằng đội chốn//g ma túy là sống trong cảnh nguy hiểm tính mạng hàng ngày, không dễ gì chấp nhận người ngoài.”
Thì ra không phải vì danh tiếng của miệng tôi mà là vì có người quen bảo lãnh.
“Chúng tôi nhận được tin báo rằng sẽ có một vụ giao dịch ma túy ở đây.” Một người tên Trần Thận nói, chỉ vào khu nhà máy bỏ hoang phía trước: “Bọn buôn ma túy rất xảo quyệt, chúng để lộ ra nhiều địa điểm khác nhau. Vì bên trong có người của chúng ta nên chúng tôi không dám hành động bừa. Nếu đánh nhầm, không chỉ gây ra thương vong mà còn khiến người cung cấp tin tức bị nguy hiểm.”
Đội trưởng Giang quả thật là người chỉ huy tận tâm nơi tiền tuyến, và những người dưới trướng của anh ta cũng không phải tay mơ, nói vài câu đã giải thích rõ ràng tình thế.
Tôi và Triệu Sùng quan sát địa hình: bốn nhà máy, mỗi cái cao tới 20 mét, khoảng cách giữa chúng lên tới hàng nghìn mét. Nếu chọn sai nhà, chắc chắn không kịp trở lại.
“Đồng chí Tiểu Tiêu, chúng ta bắt đầu thôi, tính m//ạng của tôi và anh em đều phụ thuộc vào cô.” Đội trưởng Giang gật đầu với tôi: “Xin hỏi bọn buôn ma túy đang giao dịch ở nhà máy nào?”
Quả là người mạnh mẽ, vừa vào đã giao cả tính m//ạng cho tôi, chỉ với một câu nói cũng đủ khiến một người như tôi cảm thấy m//áu nóng dâng trào.
Miệng tôi nói: “1, 3, 4.”
Vậy thì rõ ràng bọn buôn ma túy đã chọn nhà máy số 2.
“Được rồi, bây giờ kiểm tra đồng hồ, ba phút sau—”
Trần Thận ngắt lời: “Đội trưởng Giang, chuyện này quá thiếu thận trọng! Công việc đặt m//ạng sống lên hàng đầu thế này mà anh để một con bé miệng còn hôi sữa quyết định, anh không xem trọng anh em chúng tôi sao?”
Anh đang nói ai vậy? Anh đã thấy bà đồng nào vừa trẻ vừa xinh đẹp như tôi chưa?
Tôi là người kế thừa chủ nghĩa Mac-Lenin, một người con của chủ nghĩa duy vật chân chính!
Nhưng không đúng lắm, nếu nói về xung phong ra trận, đáng ra đội trưởng Giang phải là người tiên phong, sao lại có cảm giác lời của Trần Thận như đang nhằm vào đội trưởng Giang?
“Trần Thận, nếu không phục thì lập tức rời đội, còn ai không phục nữa không?” Đội trưởng Giang lạnh lùng liếc qua từng người.
Mọi người đồng thanh: “Chúng tôi nghe theo đội trưởng Giang!”
“Được, một phút nữa hành động!”
09
Nhiệm vụ thất bại rồi. Hành động “Phá Cá” không thành, suýt nữa thì phá hỏng cả người.
Từ đầu đến cuối, không ai vào nhà máy số hai. Không có bọn buôn ma túy, không có giao dịch, cũng chẳng có người cung cấp tin tức.
Lần đầu tiên, tôi bắt đầu nghi ngờ miệng của mình. Sao lại có thể xảy ra lỗi đúng vào thời điểm quan trọng thế này? Chẳng lẽ tôi đã dùng quá nhiều nên miệng mất hiệu lực?
“Triệu Sùng—”
Triệu Sùng lần này nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Tôi tin cô.”
Mặt tôi có chút nóng lên: “Không phải thế, ý tôi là anh mau hỏi miệng của tôi chuyện gì đã xảy ra?”
Tai của Triệu Sùng bỗng nhiên đỏ lên: “Đồng chí Tiểu Tiêu, tại sao nhiệm vụ thất bại?”
Miệng tôi đáp: “Không có lý do gì cả.”
“Ừm, tôi nghĩ anh nên hỏi lại theo cách khác.”
Triệu Sùng suy nghĩ, gãi cằm: “Vậy nhiệm vụ thất bại lần này là lỗi của ai?”
Miệng tôi thốt ra: “Dù sao cũng không phải lỗi của Trần Thận.”
Cả hai chúng tôi đều giật mình, tại sao lại liên quan đến Trần Thận?
“Chẳng lẽ anh ta là nội gián?”
Miệng tôi đáp: “Không phải!”
Nếu miệng tôi đã nói thế, vậy chắc chắn Trần Thận là nội gián rồi! Phải nhanh chóng thông báo cho đội trưởng Giang!
Triệu Sùng vội vàng gọi cho đội trưởng Giang, sau hai lần không bắt máy, cuối cùng cũng có người nghe máy.
“Đội trưởng Giang đang họp, không có thời gian tán gẫu với cậu.” Giọng nói của Trần Thận vang lên: “Triệu Sùng, cậu có thời gian thì đi chăm sóc bà đồng của cậu đi, đừng để cô ta ra lệnh lung tung, đến cuối cùng chỉ hại người và hại mình.”
Tôi và Triệu Sùng hoảng hốt chạy vội đến trụ sở cảnh sát, vừa kịp gặp đội trưởng Giang đang chuẩn bị xuất phát.
“Đội trưởng Giang! Đội trưởng Giang!” Tôi vẫy tay qua cửa sổ xe.
Đội trưởng Giang bước tới.
“Trần Thận là nội gián!” Tôi nói ngắn gọn.
Đội trưởng Giang liếc nhìn tôi một cái rồi thản nhiên bước đi. Đi ngay sau ông ấy, không phải là Trần Thận sao?!
“Bà đồng, cô lại đến phá đám à?” Trần Thận làm động tác tay đầy thách thức với tôi.
Tên khốn, là nội gián mà còn dám kiêu ngạo như vậy sao? Đợi xem, ta sẽ “tiêu diệt” ngươi.
“Triệu Sùng, anh nghĩ đội trưởng Giang có còn tin tôi không?” Tôi hỏi khi ngồi trong xe, chìm trong im lặng.
Chúng tôi ngồi đợi trong xe suốt năm, sáu tiếng đồng hồ cho đến khi đội trưởng Giang trở về. Sau khi mọi người đã giải tán, đội trưởng Giang châm một điếu thuốc: “Tôi cứ thắc mắc tại sao Trần Thận lại trở nên tự mãn như vậy, hóa ra là do hắn đã leo cao hơn. Đồng chí Tiểu Tiêu, tôi chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của cô, nhưng hiện tại chúng ta không thể để hắn nghi ngờ.”
“Vì nhiệm vụ vừa rồi thất bại, người cung cấp tin tức của tôi phải lo tự bảo vệ mình, nên chúng ta hoàn toàn không có thông tin gì về đối phương. Muốn lật lại tình thế, giờ chỉ có thể trông cậy vào cô thôi.” Đội trưởng Giang nghiêm túc nói.
“Tôi hiểu rồi, anh hỏi đi.” Tôi biết, lại phải nhờ đến miệng của mình.
“Đồng chí Tiểu Tiêu, liệu trong thời gian tới, bọn buôn ma túy có còn giao dịch không?”
Miệng tôi đáp: “Không còn!”
10
Triệu Sùng lau mồ hôi: “Vậy là chắc chắn có giao dịch.”
Đội trưởng Giang không chớp mắt: “Là ngày mai, ngày kia, hay ba ngày sau, hoặc thậm chí sau đó?”
Miệng tôi đáp: “Ba ngày sau, hoặc sau đó.”
“Vậy thì là ngày mai hoặc ngày kia.”
Đội trưởng Giang tiếp tục hỏi: “Ngày mai hay ngày kia?”
Miệng tôi thốt lên: “Chắc chắn là ngày kia!”
Triệu Sùng phấn khích tiếp lời: “Ở đâu và vào thời gian nào?”
Miệng tôi lại đáp: “Dĩ nhiên không phải địa điểm lần trước, cũng không phải thời gian lần trước.”
“Vậy thì chính là địa điểm lần trước và thời gian lần trước.”
Đội trưởng Giang nhìn tôi với vẻ chán nản: “Sao không hỏi sớm hơn, làm tôi phải mất bao công sức.”
Tôi và Triệu Sùng nhìn nhau cười.
Quả nhiên, đội trưởng Giang lập tức thành công, phá tan ổ ma túy trong một đợt đột kích duy nhất.
Trần Thận không chỉ bị bọn buôn ma túy tức giận b//ắn một phát, mà còn phải đối mặt với lệnh triệu tập của tòa án.
Tối hôm đó, đội trưởng Giang đột nhiên nảy ra ý tưởng, nhờ tôi kiểm tra xem trong đội chống ma túy có còn kẻ nội gián nào không.
Ai ngờ, lần này tôi lại phát hiện ra ba, bốn người “công thần” vốn tưởng là người của phe ta, hóa ra đều là nội gián.
Không khó hiểu tại sao các hành động chống ma túy trước đây lại gặp nhiều khó khăn đến vậy, vì cả đội hầu như phải đánh đổi m//ạng sống.
Đội trưởng Giang nhờ vào việc tiêu diệt ổ ma túy nhanh chóng và phát hiện ra một loạt nội gián, lập tức được lãnh đạo khen thưởng liên tục.
Ngay cả tôi cũng được tặng một lá cờ biểu dương.
Bố tôi nhìn vào phòng khách ngày càng nhiều cờ thưởng, nhiều lần ngưỡng mộ đến thở dài.
Nghĩ lại, ông đã bao năm vào sinh ra tử, nhưng không bằng tôi, chỉ nhờ một cái miệng mà làm việc vài tháng đã được khen thưởng tới tấp, thật sự làm ông cảm thấy không cân bằng.
Tôi cười an ủi: “Công lao của con cũng là của bố mà, không có bố thì làm gì có con.”
Thực ra là không có miệng, thì làm gì có tôi.
Sau chuyện này, tôi càng kiên định tin tưởng vào miệng của mình.