Động Xuân Tâm - Chương 4
6
Vân Duy nói ta tâm địa đen tối, vốn tưởng ta sẽ nắm tay hắn phiêu bạt giang hồ, kết quả là ta coi hắn như kẻ ngốc để lừa.
”Thần không nỡ để Nhị điện hạ bị thương!”
Ta nghiêm trang: ”Mẹ ta rời khỏi biên thành vào kinh là để cho thám tử ở biên thành lộ diện, vừa đến kinh thì mẹ ta lại bị người ta hãm hại, rõ ràng là muốn ly gián triều đình, khiến quân thần ly tâm, nguy hiểm biết bao!”
”Hơn nữa, phụ hoàng đã điều tra nhiều năm, chính là muốn tiêu diệt toàn bộ thế lực của Duệ Vương còn sót lại trong triều và trong quân.”
Vân Tụng bình tĩnh uống trà: ”Để ngươi đi nấu ăn, ngươi đi nấu thật, ngươi cũng không suy nghĩ xem tại sao lại để ngươi đi nấu ăn, cũng không nhìn xem có bao nhiêu người ăn cơm ở mỗi doanh trại!”
Thấy Vân Duy dần đỏ mặt, ta vội lên tiếng an ủi: ”Nói thế nào thì đây cũng là thù riêng của ta, sao có thể liên lụy đến hai người được.”
”Vân Tụng không tin nàng!” Vân Duy giận dữ đập đùi: ”Nàng hẹn hắn bỏ trốn hắn còn không đi!”
Ta nhún vai bất lực: ”Ai bảo hắn tính toán quá nhiều!”
Vân Tụng cười như cáo: ”Chủ yếu là ta và Khinh Trọng tâm linh tương thông.”
Khi Vân Duy đang tức giận không kiềm chế được thì Sầm thái giám bên cạnh bệ hạ đến tuyên ba chúng ta vào diện kiến.
Mẹ ta cầm một cuộn thánh chỉ nói bệ hạ muốn ban thưởng nhưng lão Hoàng đế lại mơ hồ khen ta một hồi lâu, ta chỉ nghe hiểu được một câu: ”Muốn phong ta làm thế tử?”
”Không thì sao?” Mẹ ta gật đầu: ”Tước hầu của chúng ta sau này sẽ giao cho con.”
Ta ngượng ngùng một hồi không dám nói: thế tử nghe có vẻ không bá khí bằng tướng quân, Vân Tụng ở bên cạnh lại biến sắc: ”Phụ hoàng!”
Vân Duy cong môi: ”Nhi thần nguyện ở rể vào phủ Tĩnh Viễn hầu!”
Lão Hoàng đế thầm vuốt râu: ”Tĩnh Viễn hầu chỉ có một yêu cầu như vậy, trẫm sao có thể không đồng ý chứ…”
Giữa cảnh hỗn loạn, ta thầm lôi từ trong lòng ra một cuốn sổ nhỏ: ”Khụ khụ.”
”Ngày 6 tháng 3, tiểu đầu bếp đã đỡ một đao cho ta trên chiến trường.”
Vân Tụng đầy kiêu hãnh giơ tay: ”Là cô!”
Mẹ ta ngầm hiểu cầm bút bắt đầu vẽ chữ ”chính” dưới tên thái tử.
”Ngày 7 tháng 3, tiểu đầu bếp đã giấu riêng hai củ khoai nướng cho ta, ngực bị bỏng phồng hai nốt.”
Vân Duy vỗ mạnh vào ngực: ”Là ta! Là ta!”
”Ngày 9 tháng 3, tiểu đầu bếp đã lau sạch sẽ thương Hồng Anh của ta, còn tết bím tóc nhỏ xinh cho thương Hồng Anh.”
”Ngày 12 tháng 3, tiểu đầu bếp đã đoạt được đại đao của tên tướng địch tặng ta.”
…
Ta vừa đọc được nửa nén hương, dưới tên Vân Tụng đã viết sáu chữ chính, Vân Duy nhìn năm chữ chính dưới tên mình tỏ vẻ không phục: ”Chúng ta bốc thăm!”
”Dù sao năm xưa phụ hoàng quyết định ai làm thái tử cũng là bốc thăm.”
”Năm ngoái quyết định ai ra trận ai vào bếp nấu ăn, chúng ta cũng bốc thăm.”
Nhưng Vân Tụng không chịu, Vân Duy tức giận chống nạnh: ”Sao giờ lại không bốc thăm được?”
”Thứ nhất Khinh Trọng là một người, nàng có quyền lựa chọn của riêng mình.”
Vân Tụng trao cho ta một ánh mắt tin tưởng: ”Thứ hai cô đã học nấu ăn rồi, còn học cách phơi khô khoai lang, táo, hồng, quýt…”
Mắt ta sáng lên: ”Quýt khô có ngọt không? Không có vị chua chứ?”
”Tất nhiên, ta đã cải tiến bí quyết của Vân Duy!”
Vân Duy nghiến răng nghiến lợi: ”Vân Tụng, sao ngươi lại vừa tranh vừa cướp thế!”
Một màn kịch kết thúc dưới tuyệt chiêu của mẹ ta.
Bởi vì mẹ ta nói sẽ chia Vân Tụng và Vân Duy làm đôi để ghép lại cho ta một người.
Lão Hoàng đế bị ồn đến đau đầu, trực tiếp hạ chỉ cho ta và mẹ ta về biên thành trước, tiện thể xem trong nhà ta còn có tỷ muội nào giống ta không thì đưa một người đến kinh thành!
Nhưng ta và mẹ ta vừa đến biên thành thì nhìn thấy Vân Duy đang trốn trong đám thị vệ vất vả cầm Lưu Tinh Chùy.
Hắn nói hãy yên tâm, hắn chắc chắn có thể học được cách vung Lưu Tinh Chùy với mẹ ta.
Nhưng ta không ngờ tên này lại thức đêm luyện chùy!
Vân Duy nói hắn cũng không ngờ giữa đêm khuya ta lại cưỡi ngựa suốt tám trăm dặm đi gặp riêng người khác.
Mà người gặp riêng lại càng chết người hơn, chính là anh trai ruột của hắn.
Vân Duy không thể tin nổi nhìn hai tay chúng ta đang nắm chặt, lén lút lau nước mắt: ”Hai người ở bên nhau thì nói sớm chứ! Ta còn luyện chùy làm gì nữa?!”
”Chủ yếu là bệ hạ thấy thân thể ngươi không tốt, vung chùy cũng coi như là rèn luyện thân thể.”
Ta vội vàng nhận lấy Lưu Tinh Chùy trong tay Vân Duy, sợ tên này kích động đánh ta một chùy: ”Ngoài ra ngươi suy nghĩ kỹ đi, ngươi nói thích ta, là thật sự thích ta, hay chỉ vì muốn thắng Vân Tụng?”
Vân Duy khoanh tay ngửa mặt nhìn trời đến nửa đêm, hai chúng ta cũng không nói gì mà ở bên cạnh đến nửa đêm.
Khi ta sắp ngủ gục thì Vân Duy như đột nhiên ngộ ra điều gì, nhanh chóng lên ngựa phi thẳng về kinh thành: ”Ta về kinh thay ngươi xử lý chính sự nửa tháng, nửa tháng sau ngươi đến đổi cho ta về biên thành vung chùy, rèn luyện thân thể!”
Ta cào nhẹ vào lòng bàn tay Vân Tụng: ”Nếu Vân Duy biết ngươi cố ý để hắn phát hiện ra chuyện của chúng ta, liệu hắn có giết ngươi để đoạt ngôi không?”
Vân Tụng cong môi: ”Sẽ không, A Duy thích náo nhiệt, không nỡ giết ta.”
”Thật ra ta cũng thích náo nhiệt, ta đã xem cuốn xuân cung đồ mà mẹ ta đưa cho các ngươi rồi, chỉ là…”
Ta còn chưa nói hết thì Vân Tụng bất ngờ tiến lại gần nuốt trọn lời ta: ”Không phải nói là dạo này không có khẩu vị sao? Lần này có rồi à?”
Ta phản ứng lại như hổ đói vồ mồi: ”Là mỹ nam kế đúng không?”
”Tỷ liền ưa thích tương kế tựu kế!”
Ngoại truyện – Vân Duy
Ta ghét Vân Tụng, chỉ vì hắn sinh sớm hơn ta nửa khắc nên ta mãi mãi bị hắn đè đầu cưỡi cổ.
Hơn nữa, vận may cũng kém hắn một bậc, phụ hoàng cho chúng ta bốc thăm xem ai làm thái tử thì Vân Tụng bốc thăm trúng.
Ngay cả việc đến biên thành cũng là ta bốc thăm trúng đi hậu phương, còn hắn thì ở phía trước oai phong đánh trận.
Sau này về kinh, ta mới biết được hai lá thăm ta bốc đều ghi là đi hậu phương.
Phụ hoàng nói Vân Tụng thấy thân thể ta yếu hơn hắn, chuyện đổ máu cứ để hắn làm, nếu có chuyện gì bất trắc, ta cũng có thể lên ngôi thái tử.
Nhưng lúc đó ta chỉ thấy tủi thân, Vân Tụng cùng Tĩnh Viễn Hầu gia Lâm Khinh Trọng vai kề vai. Ta nhân lúc Vân Tụng không có ở đó mà nấu cho Lâm Khinh Trọng món gà quay lò.
Vân Tụng vừa cùng Lâm Khinh Trọng tập kích doanh trại quân địch, ta nhân lúc Vân Tụng dọn dẹp hậu quả thì mang đồ ăn đêm đến cho Lâm Khinh Trọng.
Mục đích chính là để nàng ấy cảm nhận được sự ấm áp như gió xuân.
Ai ngờ Lâm Khinh Trọng cũng là kẻ không có não, nàng lại tưởng Vân Tụng có thể vung Lưu Tinh Chùy và còn biết nấu ăn!
Ngay cả vật đính ước mà ta tặng nàng ấy, nàng ấy cũng tưởng là Vân Tụng quá đỗi si tình với mình mà tặng một món không đủ nên lại tặng thêm một món!
Ta tức quá định dùng phụ hoàng để ép Lâm Khinh Trọng lấy ta nhưng ai ngờ lúc này nàng ấy lại mọc não, biết giả vờ ngất xỉu.
Ta đang tính tìm cách khác thì Lâm Khinh Trọng sai người đưa mật thư cho ta hẹn ta bỏ trốn.
Ta kích động đến nửa đêm, chuẩn bị cười nhạo Vân Tụng thua ta, ai ngờ Lâm Khinh Trọng chỉ muốn dụ ta đi!
Ta đợi nàng ấy suốt một canh giờ nhưng nàng ấy không đến! Hơn nữa còn cùng Vân Tụng đi bắt Duệ Vương!
Ta không phục, ta thấy chỉ cần hai người họ không thành thân thì ta vẫn có cơ hội, ta lén lút theo Lâm Khinh Trọng về biên thành.
Nhưng ai ngờ hai người họ đã sớm vụng trộm sau lưng ta, mỗi người chạy một nửa để vụng trộm gặp nhau giữa biên thành và kinh thành.
Trăng sáng ngàn dặm, ta khoanh tay tức tối thì nhìn thấy vết bỏng trên mu bàn tay Vân Tụng.
Hóa ra kẻ không phân biệt được đường và muối như hắn lại thật sự học được cách nấu ăn.
Mọi chuyện đều đã được sắp đặt.
Khi Lâm Khinh Trọng trúng xuân dược, cách đơn giản nhất rõ ràng là lấy thân giải độc nhưng Vân Tụng lại dùng thuốc giải độc.
Còn mật thư bỏ trốn, Vân Tụng căn bản không tin, còn có cả sổ tay nhỏ của Lâm Khinh Trọng.
Ngay cả ta, Lâm Khinh Trọng cũng yêu ai yêu cả đường đi, vừa dỗ vừa lừa để ta cường thân kiện thể.
Phiền! Thật sự rất phiền! Hai người họ ân ân ái ái khiến ta rất phiền, Vân Tụng chăm sóc ta chu đáo cũng rất phiền!
Hai người họ như vậy khiến ta có vẻ không có tình có nghĩa!
Đã thua Vân Tụng về tình cảm, vậy thì ta sẽ thắng hắn về chính sự.
Ta thức khuya dậy sớm, làm phúc cho dân.
Nhưng ta quên mất rằng hắn mới là thái tử! Ta bận rộn đến tối tăm mặt mũi cũng chỉ là làm áo cưới cho hắn!
Đừng nói đến chuyện tên khốn đó còn vô liêm sỉ đưa cặp long phượng thai của hắn và Lâm Khinh Trọng đến cho ta nuôi!
Ta nhìn hai đứa nhỏ này có vài phần giống ta, chỉ thấy như bị hai vợ chồng hắn tính kế một cách triệt để.
Ta tức giận cắn miếng hồng khô mới phơi của Vân Tụng, trong lòng thầm mắng: Bấy nhiêu năm rồi mà hai người họ vẫn coi ta là đồ ngốc!