Động Xuân Tâm - Chương 3
4
Vân Tụng nói với ta rằng hãy ở yên trong Trích Tinh Các, nếu không chọc giận phụ hoàng của hắn, e rằng ta cũng phải đến Hình bộ để bầu bạn với mẹ ta.
Đầu óc ta quay nhanh như chong chóng, chỉ thấy đây là một ý kiến hay.
Vân Tụng vỗ một cái vào trán ta: ”Ngày nào nàng cũng buồn ngủ hơn chó, thèm ăn hơn heo, bướng bỉnh hơn lừa, nàng đừng động não nữa!”
Vân Tụng càng nói càng kích động nhưng tầm mắt ta lại không kiềm chế được mà nhìn theo đôi môi mỏng đang mấp máy của Vân Tụng, nhìn xuống yết hầu đang chuyển động.
Vân Tụng như nhận ra ánh mắt ta, ngẩn người một chút, đưa tay bắt mạch cho ta: ”Nàng bị người ta hạ độc nhưng cơ thể khỏe mạnh, chỉ là mạch tượng bị loạn.”
Ta: Hả?
Ta đặt tay lên cơ ngực săn chắc của Vân Tụng, bóp nhẹ hai cái: ”Ta đã nói là ta không phải loại người không có lập trường!”
Vân Tụng dùng tay phải nắm chặt hai bàn tay đang sờ loạn của ta, tay kia lục lọi trong túi đựng đồ một lúc: ”Thuốc để trên người Bạch Thuật, nàng đừng động đậy, ta đi lấy thuốc cho nàng.”
Khi ta nằm bẹp trên bàn chờ Vân Tụng, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sột soạt.
Ta không mở mắt, lười biếng hỏi: ”Ngươi trèo cửa sổ vào sao?”
Trong phòng im lặng một lúc, ta ngẩng đầu lên thấy Vân Duy mặc một thân đồ đen: ”Sao ngươi lại đến đây?”
Vân Duy nhìn ta chăm chú một lúc, đưa tay sờ trán ta: ”Sao mặt nàng đỏ thế?”
Ta phẩy tay không sao: ”Không có gì to tát, chỉ là bị người ta hạ thuốc thôi.”
Vân Duy hít một hơi không lên, ho sặc sụa, mặt đầy vẻ phức tạp bắt đầu cởi áo.
”Lâm Khinh Trọng, bản hoàng tử làm vậy, đây cũng là để cứu mạng nàng!”
Ta nhìn thấy cơ ngực hơi nhô lên dưới lớp áo trong hơi hé mở của Vân Duy, chỉ thấy vẫn là cơ ngực của người luyện Lưu Tinh Chùy mới to.
Vân Tụng đẩy cửa vào thì thấy tay Vân Duy đang đặt ở mép quần lót, do dự không biết có nên cởi hay không.
”Hai người đang làm gì vậy?”
Trong đôi mắt ôn hòa của Vân Tụng là mây đen giăng kín: ”Ta chỉ đi lấy thuốc thôi mà hai mắt nàng đã sáng rực lên rồi!”
Vân Duy cũng phản ứng lại: ”Lâm Khinh Trọng, nàng dám nhìn ta để thỏa cơn khát!”
Nửa nén hương sau, Ngụy Sầm đẩy cửa vào, thấy tay trái ta cầm gà, tay phải ta cầm ngỗng, quay đầu lại thì thấy Vân Tụng và Vân Duy đang buồn bã, nói năng không trôi chảy: ”Nghe nói thiếu, thiếu tướng trúng xuân, xuân độc, thần…”
Ta gật đầu: ”Độc đã giải rồi.”
Ngụy Sầm hạ giọng, kinh ngạc: ”Hai, hai à?”
Hai thì sao, riêng ta thì vừa nướng gà vừa hun ngỗng đều được! Ta có thể ăn mà không lãng phí!
Mặt Vân Duy đen xì nói rằng chưa đến nửa đêm mà đã có ba nhóm người đến ngục giam cứu mẹ ta: ”Nỗi oan này của Tĩnh Viễn hầu còn chưa được rửa sạch, lại tăng thêm hai điểm.”
Ta bị Vân Tụng và Vân Duy kẹp ở giữa, đầu óc rối bời: ”Mẹ ta ở kinh thành không có người quen, chỉ có một người tình cũ đã chết.”
”Nhưng mà Duệ Vương đã chết?”
”Hình như vậy, mẹ ta nói rằng từng có một công tử thế gia ẩn danh ở biên thành, nhập ngũ cùng mẹ ta, từng có thời gian vui vẻ bên nhau.”
Ta gật đầu như giã tỏi: ”Nhưng sau khi trở về kinh thì không còn tin tức gì nữa, mẹ ta còn tưởng rằng hắn đã chết.”
”Sau khi Tiên đế băng hà, đã truyền ngôi cho phụ hoàng, Duệ Vương không phục nên đã nảy lòng mưu phản.”
Vân Tụng kiên nhẫn kể cho ta nghe nguyên nhân và hậu quả: ”Nhưng khi bắt Duệ Vương thì phủ đệ đã trống không, phụ hoàng đã âm thầm điều tra nhiều năm nhưng không có manh mối.”
”Mẹ ta không biết thân phận của người tình đó, không thể cấu kết với hắn được!”
Ta lạnh nửa người, run rẩy nói: ”Hơn nữa tổ tiên nhà ta đời đời kiếp kiếp đều thề độc không tham gia bất kỳ phe phái nào, chỉ trung thành với bệ hạ!”
”Được rồi, phụ hoàng ta đã tăng cường nhân thủ bảo vệ Tĩnh Viễn hầu.”
Vân Duy âm thầm trợn mắt: ”Ta trèo lên Trích Tinh Các cũng là để cho Lâm Khinh Trọng an tâm hơn nhưng ai mà ngờ lại nhìn thấy cảnh náo nhiệt như vậy.”
Vân Duy buông một câu ”Đi ngủ sớm đi” rồi định trèo cửa sổ ra ngoài nhưng chân còn chưa kịp bước ra thì đã bị Vân Tụng túm lấy cổ áo.
”Ngụy Sầm đã biết ngươi ở trong phòng rồi mà còn trèo lên tầng ba làm gì, giả vờ đáng thương cho ai xem hả?”
Còn ta như một cục mỡ thừa mất trí nằm trên giường, chỉ thấy có gì đó không ổn.
Tiểu cung nữ đưa bữa sáng nhét vào tay ta một tờ giấy, hạ giọng dặn: ”Chủ tử nói bảo nô tỳ tối mai hộ tống tiểu chủ tử rời khỏi Trích Tinh Các.”
Ta như bị sét đánh, ta? Tiểu chủ tử? Ta là con gái của Duệ Vương?
Ta mở tờ giấy ra, trên đó vẽ hình chân dung nhỏ của mẹ ta nhưng ta vừa nhìn thì tiểu cung nữ đã giật lấy bức chân dung của mẹ ta nhét vào miệng.
Thứ này có gì ngon thế? Nàng ta muốn cướp mẹ của ta sao?
Ta nhìn đôi môi đang nhai của tiểu cung nữ, chỉ thấy lời mẹ ta nói quả không sai, người ở kinh thành quả nhiên đều bị bệnh!
5
Nếu thật sự là mẹ ta cấu kết với Duệ Vương để tạo phản mà gửi thư cho ta, vậy thì tối mai ta phải tìm lý do để đuổi Vân Tụng và Vân Duy đi.
Ta suy nghĩ mãi rồi viết hai bức thư tình hẹn hai người họ giờ Hợi bỏ trốn.
Đợi đến giờ Hợi, tiểu cung nữ đã đưa ta chạy trốn.
Nhưng Ngụy Sầm cầm hai bức thư tình như cầm hai cục than nóng, tay run rẩy: ”Mỗi người một bức sao?”
Sau khi xác nhận lại với ta, Ngụy Sầm nghiến răng nói rằng nể mặt mẹ ta nên miễn cưỡng giúp ta lần cuối, còn dặn ta ngàn vạn lần đừng học theo mẹ ta.
Ta đang giấu con dao mỏng vào trong ống tay áo thì Vân Duy không giấu được vẻ vui mừng chạy vào điện: ”Khinh Trọng, nàng, nàng nói trên thư là thật sao?”
Ta vội đưa tay che miệng Vân Duy, Vân Duy hiểu ý gật đầu: ”Ngươi yên tâm, ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chắc chắn sẽ không để ngươi chịu ấm ức.”
Ta liên tục đồng ý để Vân Duy về chuẩn bị thêm, hẹn gặp nhau vào giờ đã định vào ban đêm.
Nhưng còn chưa đến giờ Tuất, Vân Tụng đã mặc đồ đen trèo vào Trích Tinh Các, nói ngay vào chuyện chính: ”Mẹ nàng cấu kết với Duệ Vương là giả! Những dân nữ bị bắt cóc kia thực ra đều là do Duệ Vương mượn danh nghĩa của mẹ nàng làm.”
”Phụ hoàng và ta đều biết, việc nhốt mẹ nàng vào ngục chỉ là một vở kịch.”
Ta gật đầu: ”Ta biết.”
”Nàng biết?”
Ta gật đầu như giã tỏi: ”Đúng vậy, mẹ ta nói nếu bà ấy thực sự gặp nguy hiểm thì người đưa ta đi chính là Ngụy Sầm.”
”Nhưng ta đã thử Ngụy Sầm hai lần. Rõ ràng hắn chẳng biết gì, chứng tỏ mẹ ta không gặp nguy hiểm.”
Vân Tụng đầy vẻ khó hiểu: ”Nàng đã biết sao còn chuẩn bị đi cùng tiểu cung nữ kia?”
”Ngươi tưởng ta thật sự không có não sao? Vạn nhất Duệ Vương có nhiều đường thoát thì sao?”
”Như vậy chẳng phải tội danh của mẹ ta sẽ không được rửa sạch sao?”
Ta không thể nhận ra mà trợn mắt với Vân Tụng: ”Nhưng tối nay ta hẹn ngươi giờ Hợi bỏ trốn mà, sao ngươi đến sớm như vậy làm gì?”
”Bỏ trốn cái gì, nàng chỉ muốn tránh ta ra để đơn phương độc mã xông vào hang hùm!”
Vân Tụng nắm chặt cổ tay ta: ”Nàng có biết nếu bọn chúng không thành công, chúng sẽ quay sang lấy nàng làm con tin không?”
Ta đương nhiên hiểu, ta tiến lại gần Vân Tụng và thì thầm bên tai hắn.
Ta chưa nói xong, tiếng gõ cửa đã vang lên bên tai: ”Ngươi đi trước đi, người của Duệ Vương đến rồi.”
Vân Tụng do dự một lúc rồi nhỏ giọng dặn ta cẩn thận, sau đó nhanh chóng trèo cửa sổ rời đi.
Tiểu cung nữ vào phòng nhìn quanh một vòng để chắc chắn không có ai, rồi ném cho ta một bộ đồ đen: ”Tiểu chủ tử thay đồ đi, người đón chúng ta đã đợi ở Tây môn rồi.”
Ta thay quần áo xong rồi gặp người đón tiểu cung nữ, quả nhiên bên trong ta phát hiện ra mấy khuôn mặt quen thuộc.
Ta giả vờ không biết, chỉ đi theo mọi người đến một cung điện bỏ hoang.
Trong điện có một đại thúc đẹp trai nhưng đại thúc nói hắn ta là Duệ Vương, không phải cha ruột ta nhưng muốn làm cha dượng ta.
Ta tỏ vẻ hiểu rồi, thuận tiện kể với hắn ta về nỗi nhớ như biển cả của mẹ ta dành cho hắn ta trong những năm qua và việc bà ấy nhất quyết phải chờ đợi hắn ta.
Duệ Vương cười sảng khoái, còn nói rằng sau đêm nay mẹ ta sẽ là hoàng hậu, ta sẽ là công chúa.
Đang lúc hai ta mơ tưởng về tương lai tươi đẹp thì bên ngoài điện đã bị vô số ngọn đuốc soi sáng như ban ngày.
Tiểu cung nữ phản ứng trước tiên, kề kiếm vào cổ ta: ”Ngươi phản bội chúng ta?”
”Sao có thể?”
Ta trợn tròn mắt: ”Ta bị các ngươi kẹp trước kẹp sau mà vào, làm sao có cơ hội phản bội các ngươi được?”
”Vậy thì là mẹ ngươi phản bội ta rồi, thật đáng tiếc khi chúng ta không có duyên phận cha con, bản vương còn khá thích ngươi.”
Duệ Vương cười một cách khó hiểu, ra lệnh cho người trói ta lại: ”Nhưng giờ đây cũng phải dựa vào ngươi để tìm đường thoát.”
Ta gật đầu tỏ ý chắc chắn sẽ hợp tác, dùng ta để uy hiếp mẹ ta chắc chắn có thể trốn thoát, huống hồ bên ngoài còn có một Thái tử si mê ta.
Duệ Vương liên tục lắc đầu nói ta giống hệt cái tên cha ngốc nghếch của ta, chẳng thừa hưởng được chút thông minh nào của mẹ ta.
Ta còn chưa kịp phản ứng, đám thích khách được huấn luyện bài bản bên cạnh ta đồng loạt lật tấm ván gỗ dưới gầm bàn, để lộ ra một đường hầm bí mật.
Ta sợ hãi vội vàng lên tiếng: ”Không phải dùng ta để đổi lấy đường sống sao?”
”Chỉ cần ngươi còn trong tay ta, bên ngoài sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Duệ Vương nhét khăn tay vào miệng ta: ”Huống hồ, hôm nay ta vốn không nghĩ đến chuyện có thể thành công, chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.”
Duệ Vương kẹp ta trong đường hầm đi được nửa nén hương, mới thấy một nhóm người khiêng hòm đi đến đợi ở góc đường hầm.
Ta nhân lúc không ai để ý hoạt động cổ tay bị trói sau lưng, lén lút co rúm trong góc lấy con dao mỏng giấu trong ống tay áo cắt đứt sợi dây trói cổ tay, rồi thoắt cái vòng ra trước mặt Duệ Vương, dí dao vào cổ hắn ta: ”Ngươi đúng là không biết xấu hổ, ngay cả đồ của ngoại tổ phụ ta cũng dám ăn trộm.”
Tiểu cung nữ kinh ngạc nói: ”Không phải ngươi đã thay quần áo rồi sao? Dao găm ở đâu ra?”
”Ta giấu trong áo lót.” Ta ân cần dặn dò: ”Lần sau nhớ mang theo áo lót, phải thay từ trong ra ngoài, còn phải lục soát người.”
Một tay ta dí vào cổ Duệ Vương, tay kia đi lục cái hòm khắc đầu hổ, lấy ra lệnh bài bằng ngọc đen, dùng lực tay rạch một vết máu trên cổ Duệ Vương: ”Ngoại tổ phụ ta chính là vì không đồng ý ngươi khởi binh tạo phản nên mới bị ngươi đầu độc chết.
”Ngươi còn nhân lúc loạn lạc ăn trộm lệnh bài của ngoại tổ phụ ta, vốn định đợi đến khi mẹ ta mất uy tín trong quân thì dựa vào lệnh bài này mà Đông Sơn tái khởi?”
”Mẹ ta vào kinh là để dụ ngươi ra, còn ta đến đây là vì lệnh bài, ra chiến trường đánh trận làm sao có thể ngày nào cũng dựa vào việc nịnh nọt.”
Điều này có khác gì lên chiến trường mà tay không tấc sắt?
Vừa dứt lời, sau lưng ta thì truyền đến một tràng tiếng chó sủa, Duệ Vương ngơ ngác: ”Vượng Tài?”
Ta gật đầu: ”Mẹ ta vào kinh ngay cả nam nhân cũng không mang theo, chỉ mang theo một con chó, bởi vì mẹ ta biết chó đáng tin hơn nam nhân!”
Trong mưa tên gió đạn, người của Duệ Vương không thể chống đỡ, chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Ta thì khác, ta xách Duệ Vương, dùng hắn ta làm lá chắn sống che chắn trước người.
Giữa cảnh hỗn loạn, ta nghe thấy tiếng gầm giận của Vân Duy: ”Dừng tay! Tất cả dừng tay! Lâm Khinh Trọng vẫn còn bên trong!”
Cấm quân càng lúc càng tiến gần, qua khe hở, ta thấy Vân Tụng bình tĩnh như một con chó già, thậm chí vừa bắn một tên một thích khách, vừa có thể tranh thủ ra lệnh cho người trói Vân Duy lại.
Ta và Vân Tụng chạm mắt nhau, chỉ một ánh nhìn, ta đã ăn ý cúi người xuống.
Mũi tên xuyên qua cổ họng Duệ Vương, ta nắm lấy mũi tên, rút lông vũ, kéo một lỗ máu trên cổ họng Duệ Vương: ”Hôm nay để ngươi biết thế nào là Lâm gia khinh trọng!”
Duệ Vương bịt lấy cổ đang tuôn máu, ”Hừ hừ” giơ tay định túm lấy góc áo ta nhưng Vân Tụng chạy đến đá gãy cánh tay hắn ta.
Vân Tụng xoay ta mấy vòng để kiểm tra xem ta có sao không, ta mở áo choàng đế lộ nhuyễn giáp bằng tơ vàng bên trong.
”Nhuyễn giáp mà trước đây ngươi tặng, từ khi mẹ ta vào Hình bộ, ta chưa từng cởi ra.”
Ta còn cúi đầu ra hiệu cho hắn nhìn đám lông vũ cắm đầy ngực Duệ Vương: ”Ta vừa dùng hắn ta để đỡ kiếm.”
Chỉ có Vân Duy bị trói chặt như bánh chưng là mặt đen như đít nồi: ”Vậy là hai người đã thông đồng với nhau từ trước sao?!
”Lại không nói cho ta biết phải không?”