Động Xuân Tâm - Chương 2
3
Vân Duy chỉ dùng hai câu nói đã khiến ta như ngồi trên đống lửa, ta đành liều mạng nhắm mắt giả vờ ngất xỉu.
Ta ngã vào lòng mẹ ta, bên tai là tiếng Vân Tụng gọi thái y.
Thái y bắt mạch hồi lâu rồi nói thân thể ta rất cường tráng, khí huyết dồi dào, mãi mới miễn cưỡng nói không hề có dấu hiệu trượt mạch.
Mẹ ta véo vào miếng thịt mềm ở eo ta, nghiến răng nghiến lợi: ”Tốt nhất là giả chết cả đời cho lão nương!”
Vì để chuộc tội, mẹ ta thay ta nhận một nhiệm vụ là đi vây bắt giặc cướp ở gần núi Uy Hổ ngoại ô kinh thành.
Ý của mẹ ta là để ta đi trốn nhưng mẹ ta có lẽ không ngờ, bên trái ta là Vân Tụng cưỡi ngựa đuổi theo, bên phải ta là Vân Duy đánh xe tới.
Vân Tụng nói là sợ ta đánh chết người thì dễ thu xác.
Vân Duy lo lắng đồ ăn ở núi Uy Hổ không ngon.
Nhưng chúng ta vừa chuẩn bị dựng trại ở chân núi thì đại đương gia của núi Uy Hổ là Tần Mạnh đã dẫn theo một đám tiểu để trông mong đợi sẵn.
”Có phải là Lâm tiểu tướng quân không?” Tần Mạnh cười nịnh nọt: ”Nhìn cây thương Hồng Anh này là biết ngay Lâm tiểu tướng quân rồi! Oai phong quá!”
Ta nhìn đám huynh đệ bị trói chặt chẽ sau lưng Tần Mạnh, mặt đầy vẻ khó hiểu: ”Đây là trò gì?”
”Bọn thảo dân không dám làm phiền Lâm tiểu tướng quân ra tay, dù sao Hoàng thượng cũng coi trọng chuyện này, đã phái thái tử và nhị hoàng tử tới.”
Tần Mạnh giơ bàn tay bị trói chặt trước mặt ta lắc qua lắc lại: ”Bọn thảo dân cũng phải biết điều chứ?”
Vân Tụng nghiêm mặt, không giận mà uy: ”Biết điều mà còn dám cướp bóc đốt phá?”
Vân Tụng vừa dứt lời, Tần Mạnh đã dẫn theo một đám huynh đệ quỳ xuống, đồng thanh kêu oan: ”Bọn thảo dân cũng là bất đắc dĩ!”
”Bọn thảo dân chỉ cướp bóc đốt phá nhà của Trần viên ngoại, có lẽ vì đông người nên đã dọa sợ dân chúng xung quanh.”
”Nhưng thực sự là có nguyên do!”
Khuôn mặt đen nhẻm của Tần Mạnh đầy vẻ ấm ức: ”Trần viên ngoại đã cướp em gái ruột của Nhị Ngưu, em họ của Đại Hổ, chị gái của Sơn Cẩu, em họ của Vương Tiền. Chúng ta đã đến Trần gia ba lần mà không tìm thấy người, còn bị vu oan thành sơn tặc!”
”Vậy là cưỡng chiếm dân nữ trước sao?”
Ta liếc nhìn Vân Tụng, tức giận đến mức cười ngược: ”Kinh thành quả nhiên như thái tử nói, chỗ nào cũng có phong cảnh đẹp!”
Sắc mặt Vân Tụng tối sầm, ra lệnh cho Hắc Giáp Vệ bên cạnh cởi trói cho Tần Mạnh và những người khác: ”Dẫn đường đến Trần gia.”
Tần Mạnh phản ứng lại, vội vàng dập đầu với Vân Tụng hai cái, sau đó thành thạo dẫn người đá tung cánh cửa lớn của phủ họ Trần.
Trần viên ngoại dường như đã quen bị đá cửa, mở miệng như lợn chết không sợ nước sôi: ”Các ngươi lục đi! Nếu lục ra được người thì tùy các ngươi xử trí.”
Tần Mạnh liếc nhìn Vân Tụng, thẳng lưng: ”Trần người mù ở cổng cũng nhìn thấy ngươi đưa người ra ngoài!
”Hơn nữa cả thái tử và Lâm tiểu tướng quân đều ở đây, ngươi còn dám cứng miệng!”
Vân Tụng quả nhiên là thái tử, đầu óc chuyển động nhanh: ”Vậy ai là người sai khiến ngươi?”
Ta giơ tay đấm rụng mất mấy cái răng cửa của Trần viên ngoại: ”Đến nước này rồi mà ngươi còn cãi cố!
”Nói! Ai là người đã sai khiến cái gậy thọc phân nhà ngươi?”
Trần viên ngoại ngửa đầu nhìn ta mấy lần, miệng đầy bọt máu, cứng cổ chỉ nói không biết.
Vân Duy có chút không kiên nhẫn: ”Đưa về Hình bộ thẩm vấn đi.”
Ta hí hửng trở về Trích Tinh Các nói với mẹ ta rằng mọi chuyện đã xong xuôi, không chỉ bắt được sơn tặc mà còn bắt được một tên địa chủ buôn bán dân nữ.
Mẹ ta vừa vuốt ve con chó vừa cười khẩy nhìn hai anh em họ Vân đi theo sau ta rồi nói ta giải quyết cái rắm.
Mẹ ta nói ta vô pháp vô thiên, tính cách ngang ngược, sớm muộn gì cũng phải sửa, lần này tốt rồi, đá phải tấm sắt rồi.
Ta không tình nguyện: ”Tại sao phải sửa?”
Ta liếc nhìn Vân Tụng: ”Sao không phải hắn đi học nấu ăn?”
Lại liếc nhìn Vân Duy: ”Còn hắn thì sao không đi học quăng Lưu Tinh Chùy?”
Khi Vân Tụng và Vân Duy đang chìm đắm trong suy nghĩ, mẹ ta không sợ phiền phức mà ném cho ba chúng ta một quyển sách rồi dắt chó đi dạo ngự hoa viên.
”Ba người các ngươi xem trước đi, nếu chấp nhận được thì cũng coi như là một cách giải quyết.”
Nhưng Vân Tụng và Vân Duy vừa lật xem thì giống như tôm luộc, chết sống che chặt quyển sách không cho ta xem.
Ta tức giận mách mẹ ta, mẹ ta phẩy tay bảo ta tự giải quyết: ”Chủ yếu là lão nương nói chuyện có chút tục tĩu, ta đi trước đây.”
Nhưng mẹ ta còn chưa ra khỏi viện thì đã bị Hình Bộ Thượng Thư dẫn cấm quân bao vây.
Hình Bộ Thượng Thư nói rằng sau khi tra tấn nghiêm khắc, Trần viên ngoại đã khai rằng mẹ ta chính là chủ mưu đứng sau vụ buôn bán dân nữ, hắn ta chỉ giúp mẹ ta làm việc.
”Mẹ nó, nhà ngươi đừng nói bậy!”
Ta vỗ một cái làm vỡ tan chiếc bàn đá: ”Mẹ ta không bắt cóc nam nhân mà lại đi bắt cóc nữ nhân làm gì?”
Nhưng Hình Bộ Thị Lang nói rằng những nữ nhân đó là do mẹ ta bắt cóc rồi sẽ tặng cho các đại thần trong triều làm gián điệp, để bồi dưỡng thế lực và cài cắm tai mắt trong kinh thành.
”Mẹ nhà ngươi!”
Mẹ ta đá vỡ tan chiếc ghế đá: ”Lão nương ngay cả các đại thần trong triều cũng không nhận ra! Làm sao cài cắm được gián điệp?”
Nhưng Hình Bộ Thị Lang nói rằng mẹ ta phải đến ngục giam để thẩm vấn và đối chất với Trần viên ngoại.
Mẹ ta nhìn ta rồi lại nhìn đám cấm quân đen nghịt trong viện, tỏ ý đi một chuyến thì đi, còn dặn ta không được nóng nảy hành động thiếu suy nghĩ.
Dưới ánh mắt âm u của ta, Vân Tụng khoanh tay nói Trần viên ngoại là do hắn đưa về: ”Bản án này cô sẽ đích thân giám sát.”
Vân Duy đang thì thầm an ủi ta cũng bị Vân Tụng túm cổ áo lôi đi cùng.
Nhưng trăng đã lên cao, mẹ ta vẫn chưa về, có một cung nữ lén lút nhét một tờ giấy dưới đáy chén trà của ta, nói rằng Trần viên ngoại đã tự vẫn khi gặp mẹ ta.
Vậy chẳng phải mẹ ta có miệng cũng không thể cãi sao?
Đây không phải là vu oan giá họa, nói tháng sáu tuyết rơi, mưa đá bay, vu khống người lương thiện là kẻ trộm sao?
Ta cắn tay, cảm thấy mọi chuyện không ổn, e rằng đây là một ván cờ mà Vân gia bày ra.
Vân Tụng và Vân Duy phụ trách làm loạn tâm trí ta, sau đó dụ mẹ ta đến để bắt gọn, qua cầu rút ván, thu hồi binh quyền.
Ngay khi ta chuẩn bị đi tìm Hoàng đế để hỏi cho ra nhẽ thì ta phát hiện mình đã bị quản thúc. Ta đi đến đâu thì đầu lĩnh cấm quân là Ngụy Sầm cũng dẫn theo một đám cấm quân đi theo đến đó.
Không sao, ta có sức.
Ta đá vỡ hết bức tường cung này đến bức tường cung khác, đá nửa canh giờ, ta mệt đến nỗi mắt hoa lên.
Tường trong cung này thật nhiều! Nhiều đến mức không đá hết được!
Có lẽ các phi tần trong lãnh cung đều điên như vậy!
Nhìn thấy sắp đá đến điện Cần Chính, Vân Tụng không biết từ đâu xuất hiện, thở hổn hển hỏi ta dẫn nhiều người như vậy là muốn giết vua sao?
Ta liếc nhìn đám cấm quân đi theo sau: ”Chẳng phải đây đều là người nhà ngươi sao? Ta dẫn người nhà ngươi đi giết vua?”
Ngụy Sầm đi theo bên cạnh ta, mặt đầy vẻ vô tội: ”Không phải điện hạ đã nói Lâm tiểu tướng quân muốn làm gì thì làm, chỉ cần không lật nhà là được sao?”
Vân Tụng nhìn bức tường cung sắp bị ta đá thủng, nhắm mắt hít thở sâu hai hơi mới mở miệng giải thích với ta rằng, nếu mẹ ta lúc này trở về, e rằng sẽ dễ bị người ta hất nước bẩn, chi bằng ở lại Hình bộ hai ngày.
Vân Tụng an ủi ta không cần lo lắng: ”Gối thêu chỉ vàng, chăn tơ tằm đều đã chuẩn bị sẵn cho Tĩnh Viễn hầu.”
Ta thấy mặt Vân Tụng tái nhợt như tờ giấy thì lấy bánh từ trong tay áo ra đưa cho Vân Tụng coi như hối lộ: ”Ngươi biết tính mẹ ta mà, mẹ ta ngoài đánh trận thì cũng chỉ thích trêu ghẹo nam nhân.”
”Hơn nữa nhà ta trấn thủ biên cương nhiều năm, tận tụy hết lòng, chưa từng gây chuyện.”
Vân Tụng nói với ta rằng cứ yên tâm, chỉ cần hắn còn ở đây thì chắc chắn sẽ trả lại sự trong sạch cho mẹ ta.
Ta gật đầu lia lịa: ”Ừ, những kẻ vu oan cho mẹ ta đều bị tiêu chảy!”