Đông Vũ Hóa Xuân Hàn - Chương 23
7
Ai nói tháng năm là “tháng xấu”? Thật là vớ vẩn!
Lô hàng đầu tiên của thương hội bắt đầu được vận chuyển, Xuân Hàn Trai bắt đầu ra mắt thực đơn thuốc bổ và rất được yêu thích. Dân làng có thêm dầu, muối, quần áo, người già yếu bệnh tật có thuốc chữa. Không chỉ người lớn, trẻ con cũng có việc làm.
Những cơn gió ấm áp này, dòng nước dịu dàng này, và ta đầy hạnh phúc.
Bởi vì vào đêm trước Tết Đoan Ngọ, cha mẹ ta và nhà họ Đinh đã bàn bạc xong hôn sự của ta và Đông Vũ dưới sự chứng kiến của Vương thúc. Đây là Đông Vũ tự nguyện gật đầu đồng ý!
Chắc hẳn là nàng đã nhìn thấy sự thay đổi của ta, cho rằng ta chắc chắn sẽ thành danh, và đã thay đổi quan điểm về ta.
Xem ra, công sức không phụ lòng người, ta còn phải cố gắng hơn nữa!
Tết Đoan Ngọ là sinh nhật của ta, nhưng ta không bao giờ tổ chức sinh nhật, chỉ trải qua một ngày bình thường như mọi ngày. Nếu đến tối mà không có chuyện gì xảy ra, ta sẽ quỳ lạy trước mẹ, ăn một bát mì trường thọ, để mừng rằng ta lại an toàn thêm một năm nữa.
Nhưng năm nay vì có gián điệp của người Ca Tát Khắc gây rối, chúng đã làm nổ tung thuyền rồng, khiến cả thành hoảng loạn, ai nấy đều trở về nhà. Khi xảy ra hỗn loạn, ta nhìn thấy Đông Vũ chạy về phía nơi vụ nổ, ta biết ngay nàng đang lo lắng cho Lâm Sơ Tịch.
Nàng đâu biết rằng Lâm Sơ Tịch tuy nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng cơ bắp trên tay cứng như đá. Nàng ta vung đại đao lên, chỉ cần một nhát là có thể ch//ém chet hai người như ta.
Ta vội vàng chạy theo cái kẻ ngốc nghếch ấy, may mắn gặp được xe ngựa của phủ tướng quân hộ tống Lâm Sơ Tịch trở về thành. Chúng ta cùng lên xe trở về, suốt quãng đường không ai nói một lời.
May thay, vụ rối loạn của người Ca Tát Khắc nhanh chóng bị dẹp yên. Kẻ phản bội là một viên quan mới bị lưu đày đến đây năm nay, thật nực cười, hắn đã biển thủ quân lương của cả quân đội Đông Bắc và Tây Nam, khiến cả gia đình bị liên lụy và phải lưu đày đến Ninh Cổ Tháp, chet trên đường đi. Thế nhưng hắn lại nghĩ rằng gia đình mình vô tội và muốn báo thù cho họ. Nhưng những binh lính chet trên chiến trường và những dân thường bị chiến tranh liên lụy thì biết tìm ai để báo thù đây?
Hôn lễ của ta và Đông Vũ được định vào ngày Lập Đông. Ta đã nhờ thương đội khi đi xuống phía nam nhất định phải mang về hai chiếc bình hoa mai trắng ngà khắc hoa văn dây leo và hoa mẫu đơn, để trang trí trong phòng. Chiếc bình tròn miệng nhỏ chỉ có thể cắm vài cành mai, và cùng với chậu phong lan quý của nàng, đó mới thật sự là thứ chỉ để ngắm mà không có tác dụng gì.
Có lẽ do hôm ấy ta không ăn mì trường thọ, nên cuộc sống của ta trong năm mới không còn yên bình nữa. Một ngày trước lễ cưới, ta quay về làng trong lúc mọi người đang bận rộn, tìm Đông Vũ. Đây là chuyện trọng đại của đời người, ta nhất định phải xác nhận lại tình cảm của nàng.
Nàng khen ta dũng cảm, thông minh, là người giỏi giang nhất.
Nàng nói rằng nàng rất vui.
Ta mang niềm vui trở về thành, nhưng vừa vào đến thành, ta nhìn thấy cỗ xe mang dấu ấn của nhà ngoại trước cổng khách điếm, và bên trong là quản gia Cao, người mà ta đã hơn một năm không gặp.
Quản gia Cao đã dành cả năm nay để thu xếp mọi chuyện sau khi đại xá, nhờ sự giúp đỡ của bạn bè cũ của ngoại tổ và cha mẹ ta mới lấy lại được của hồi môn của mẹ. Ông cũng trở về Giang Nam một chuyến để báo bình an cho nhà ngoại, rồi mới mang theo khoản tiền tích góp và tiền từ nhà ngoại đến đây tìm mẹ.
Ta nói với ông rằng ta sắp kết hôn, bảo ông hãy nghỉ ngơi một lát, ngày mai cùng ta đến làng Đinh dự lễ cưới, chắc chắn sẽ thêm phần rực rỡ.
Ta quay lại Xuân Hàn Trai, chờ đợi ngày mai người nhà họ Đinh đến đón ta về làm rể.
Nhưng ta đã không giữ lời hứa. Vừa nằm xuống giường thì phủ tướng quân đã triệu tập ta khẩn cấp. Phủ đèn đuốc sáng trưng, ta được báo rằng có một thương đội người Bắc La đã vượt sông U Lạp, và đã bị đội tuần tra bí mật bắt giữ. Đoàn thương nhân này chắc chắn do Thất Bộ Lạc cử đến.
Triều đình đã tranh cãi suốt một năm, cuối cùng cũng đồng ý với đề xuất của tướng quân là tiêu diệt bảy bộ lạc Bắc La bên sông U Lạp, thu hồi đồng bằng Y Nhĩ Ha, và hoàn toàn bình định biên giới phía bắc trước khi thành lập tỉnh và đóng quân.
Nhóm thương nhân nhỏ này mang theo thẻ thông hành đặc biệt của Thất Bộ Lạc.
Tướng quân muốn ta và Lâm Sơ Tịch giả làm một đôi mới cưới, trở về thăm quê để tránh sự giám sát của mật thám trong thành. Bởi vì việc họ hàng nhà họ Lâm ở Tế Nam thúc giục Lâm Sơ Tịch trở về kết hôn đã không còn là bí mật.
Ra khỏi thành, chúng ta sẽ từ sông Hải Lãng đến sông U Lạp, rồi giả làm thương đội xâm nhập vào Mặc Nhĩ Triết, bộ lạc yếu nhất trong Thất Bộ Lạc.
Trong Thất Bộ Lạc, người Ca Tát Khắc có lực lượng quân sự mạnh nhất và là thủ lĩnh trên danh nghĩa của các bộ lạc khác. Nhưng người Ca Tát Khắc lại tàn bạo, bóc lột không khác gì nhau với dân bộ lạc của họ hay những bộ lạc khác. Mặc Nhĩ Triết có vị trí địa lý tốt nhất, cũng là cái gai trong mắt họ. Nếu không phải vì bảy bộ lạc trải dài, thì có lẽ người Ca Tát Khắc đã sớm nuốt chửng Mặc Nhĩ Triết rồi.
Nếu có thể mua chuộc họ thì tốt, không được thì nội ứng ngoại hợp, xé một lỗ hổng ở Mặc Nhĩ Triết. Chiếm được Mặc Nhĩ Triết là chiếm được vùng đất màu mỡ nhất của Bắc La, có thể giải quyết được vấn đề lương thảo cho đại quân.
Mọi thứ đã sẵn sàng, nhưng vị mưu sĩ phụ trách kế toán ở phủ tướng quân tính toán đến bốc khói, quỹ quân đội hiện có không đủ để chiếm Mặc Nhĩ Triết. Triều đình đang trống rỗng về tài chính, đã bãi bỏ “chế độ trích quỹ”, vốn do triều đình giao cho các quan trọng thần giám sát và phân bổ kinh phí cho chiến tranh, bây giờ quân lương và quân phí đều phải tự mình lo liệu. Dù được phép thu thuế bổ sung, vùng Đông Bắc nghèo khổ này cũng không thể vắt thêm được giọt m//áu nào nữa.
Tướng quân đã sử dụng mọi mối quan hệ có thể, vừa mới bù đắp xong quân lương mà triều đình nợ. Trước thềm đại chiến, nếu không phát quân lương, quân tâm chắc chắn sẽ dao động. Trong sự tĩnh lặng chet chóc ấy, ta và Lâm Sơ Tịch đồng thời đứng ra, nàng nói sẽ viết thư về Tế Nam, bảo cha bán hết gia sản và gửi tiền đến, nhưng tướng quân đã ngăn lại. Ông đã tiêu hết của hồi môn của phu nhân, làm sao có thể mở lời với nhà ngoại nữa.
Ta không nhớ mình đã rời khỏi phủ tướng quân và thuyết phục quản gia Cao bằng cách nào. Ta đã giật lấy một năm tiền thu của hồi môn của mẹ và số tiền nhà ngoại đưa từ tay quản gia Cao, mang bốn trăm ngàn lượng bạc đến trước mặt tướng quân. Lần này đến lượt đám người trước đây coi ta yếu ớt bật khóc.
Yêu cầu duy nhất của ta là giấu quản gia Cao và cỗ xe có dấu hiệu của nhà ngoại trong phủ. Chỉ cần có chút tin tức lọt ra ngoài, để mẹ và muội muội ta biết, dù ta không chet trên chiến trường, cũng có thể chet trong tay mẹ.
Ta cầm sáu trăm lượng bạc đến thư viện, gõ cửa và nói với cha rằng tiểu thư phủ tướng quân để ý đến ta, bảo cha đến nhà họ Đinh từ hôn. Sáu trăm lượng này đủ để họ chuyển cả nhà vào thành, không lo ăn uống cả đời, cũng coi như là trả ơn. Dù sao ta cũng phải làm rể, ta thà làm rể nhà họ Lâm ở Tế Nam, đến lúc đó tướng quân sẽ giúp cha, để chúng ta sớm được trở về kinh thành.
Ta không đợi cha phản ứng. Ta cũng biết ông sẽ hỏi gì, sợ ông giận quá mà sinh bệnh, nên vội hét lên về phía phòng của thầy Lưu, rồi bỏ chạy.
Ngày Lập Đông, cha, thầy Lưu và Vương thúc đều đến phủ tướng quân tìm ta, nhưng tất cả đều bị chặn lại bên ngoài. Chúng ta giả vờ đi về Tế Nam thăm nhà, buổi chiều thu dọn hành lý, tối xuất phát, giả vờ như rất nôn nóng trở về giành tài sản.
Trên xe ngựa ra khỏi thành, Lâm Sơ Tịch vừa lau đao vừa hỏi ta: “Ngươi không sợ Đông Vũ đau lòng, không cần ngươi nữa sao?”
“Đừng nói linh tinh, Đông Vũ là người rất hiểu lý lẽ, với lại chúng ta tâm linh tương thông.”
“Hừ!”
“Ta chỉ có chút lo lắng về mẹ, sợ bà đ//ánh chet ta. Hy vọng cha khi đó không để bụng chuyện cũ, mà cứu lấy mạng nhỏ của ta.”