Đông Vũ Hóa Xuân Hàn - Chương 22
6
Lâm Sơ Tịch quả thật là một người dẫn đường rất giỏi, không chỉ có võ công xuất chúng, mà những hiểu biết về quân sự và chiến thuật của nàng ta cũng khiến ta chỉ biết ngước nhìn. Nàng hẳn chính là mưu sĩ vàng mà tướng quân Trang Hải đã nhắc đến.
Nàng dạy ta những kiến thức cơ bản về hành quân đánh trận, phân tích các thế lực và tình hình triều đình hiện nay, vạch trần những vết thương đau nhức đằng sau sự phồn vinh của quốc gia.
Nàng còn kể về những quan lại trong triều đình, vì đấu đá giữa các phe phái mà không màng đến sự sống chet của tướng sĩ nơi chiến trường. Đến khi nàng tức giận, đấm mạnh xuống bàn, làm ta giật mình khiến chén trà rơi xuống đất.
Thấy ta quá yếu ớt, sợ rằng ta chưa kịp ra trận đã chet trên chiến trường, nàng muốn dạy ta võ công. Ta vội kể lại những kỷ niệm đau thương lúc nhỏ để nhắc nhở nàng. Nhưng nàng nắm thử tay chân của ta, vỗ ngực bảo đảm rằng sẽ không khiến ta tập đến chet.
Có lẽ vì đã ăn hết thịt nhà họ Đinh, hoặc có thể do bị thầy Lưu và Vương thúc sai vặt nhiều, ta có thể tập tấn được nửa giờ trên thao trường mà không ngất xỉu, thậm chí còn cưỡi ngựa chạy hai vòng.
Ta đến thư viện khoe khoang với thầy Lưu, ông bắt mạch cho ta, ngừng kê thuốc, còn truyền cho ta một bộ công phu Kim Cang, dặn ta sáng tối mỗi ngày phải tập luyện. Ông còn bảo rằng sau này nếu ta ra trận được thưởng tiền, nhớ về báo đáp ông, vì ông đã nhắm đến hai căn nhà dọc dãy thư viện, mong ta kiếm được quân công để mua cho ông.
Tối hôm đó, nằm trên giường, ta cảm thấy cơ thể mình từ lúc nào đã luôn ấm áp, những cơn đau đầu và sốt nóng không còn xuất hiện nữa.
Nhưng đợi đã, ta vốn chỉ định đợi khi tiểu công tử nhà tướng quân lớn lên sẽ làm thầy dạy học cho cậu, khi nào ta nói là muốn ra trận giet địch đâu. Ta trở mình, lại phủ nhận suy nghĩ của mình.
Nhưng nếu thật sự có thể lập được công lớn trên chiến trường, không chỉ có thể bảo vệ gia đình mà còn có thể xin ân xá cho cha. Vài ngày trước, tướng quân chỉ với một câu đã điều cha đến làm thầy giáo tại thư viện Đinh Hương. Mẹ mỗi ngày đều đến đón A Miên từ thư viện, chỉ cần cha mẹ đứng trước cổng thư viện, không cần nói một lời, ánh mắt nhìn nhau đã khiến mẹ vui hơn hẳn.
Hơn nữa, nếu thật sự có thể như lời tướng quân, hoàn toàn thu phục Bắc Cương, thì danh tiếng của đất nước ta sẽ vang xa.
Nếu nhà Triệu Nhị Thiết có con gái, chắc chắn muội ấy sẽ không chet cóng nữa.
Sáng hôm sau, ta vừa tập xong bộ Kim Cang công, A Bố đến gọi ta, nói có một cô gái đang tìm ta. Khi ra cửa trước quán, ta thấy bà Đinh và cô trượng đều ngừng tay, cau mày lo lắng nhìn ta.
Lâm Sơ Tịch đã uống xong hai bát đậu hũ ngọt mặn, lại còn gọi thêm một bát bột ngô đang hút lấy hút để, khi nhìn thấy ta, nàng không mở miệng nói được vì bận ăn, chỉ vẫy tay bảo ta lại gần. Trong mắt người khác, có vẻ nàng có chút thân mật với ta. Cô cô của ta đặt bát đậu hũ trước mặt ta với một tiếng hừ nhẹ, mẹ cũng có vẻ suy nghĩ gì đó, nhìn ta chăm chú.
Tướng quân tặng ta một con ngựa, đó là chiến mã. Lâm Sơ Tịch đến để dạy ta cách chăm sóc chiến mã và hòa hợp với nó. Nửa ngày trôi qua, ta đã làm quen với con ngựa của mình. Ban đầu nó tên là Ngọc Bá Vương, nhưng ta thấy cái tên ấy không hợp với vẻ đẹp và tính cách hiền lành của nó, nên ta đổi tên cho nó là Bạch Tuyết.
Ta dắt ngựa về nhà, khoe khoang một vòng nhưng ai nấy đều không mấy hứng thú. A Bố kéo ta ra một góc thì thầm:
“Đông Vũ tỷ về làng rồi, nghe nói là do ngươi và tiểu thư họ Lâm của phủ tướng quân suốt ngày ở cùng nhau đã chọc tức nàng, khiến nàng bỏ đi thật sự rồi. Nàng mang theo rất nhiều hành lý, cùng ông Đinh trở về, có vẻ sẽ không quay lại nữa.”
Ta vội vàng chạy vào nhà, gói hai bộ quần áo và bút lông, rồi cưỡi Bạch Tuyết phi đến làng. Đây là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa nhanh và lâu như vậy, chỉ để giải thích với Đông Vũ rằng không phải như nàng nghĩ. Ta đứng ở cửa nhà định thở đều lại đã, nhưng lại nghe thấy Đông Vũ và ông Đinh nói rằng nàng không muốn lấy một kẻ chỉ có thể làm cảnh như ta làm phu quân.
Ồ? Hóa ra ta chưa bao giờ hỏi nàng có thích ta hay không, mà cứ nghĩ rằng người ta nhất định phải thích mình sao?
Mắt ta lại bắt đầu cay xè, nước mắt ấm nóng chực trào ra. Ta bước đi trong vô định, con chó vàng nhỏ của nhà họ Đinh, đang chơi đùa với Bạch Tuyết, thấy ta trở về, chỉ kêu lên vài tiếng như chào hỏi. Nhưng ta chỉ muốn nhanh chóng quay về. Gió phương Bắc vào ban đêm, dù là mùa hè vẫn mang theo sự lạnh lẽo buốt giá. Cơn gió lùa vào cổ áo khiến mắt ta khô đi, làm ta đột nhiên tỉnh táo lại.
Vương thúc đã từng kể cho ta nghe về cuộc đời bi thảm của Đông Vũ. Nàng là đứa cháu duy nhất của ông bà và cô cô, được họ nuôi nấng chăm sóc. Nàng cần tìm một người phu quân đủ sức để có thể giúp đỡ gia đình.
Vì vậy, ta phải cố gắng hơn nữa để nàng có thể nhìn thấy ta.
Sáng hôm sau, khi ta xuất hiện trong sân vào lúc trời vừa hửng sáng, cô cô suýt nữa đánh đổ cả nồi đậu hũ vì sợ hãi. Ta dậy sớm hơn mỗi ngày, sau khi luyện chữ thì vươn vai kéo dãn gân cốt, giúp nhà bếp gánh từng thùng nước một.
Bà Đinh giục ta nghỉ ngơi, nhưng mẹ đang chuẩn bị đưa A Miên đến thư viện liền ngăn bà lại, bảo: “Một ngày không đủ đâu, từ nay về sau, việc gánh nước mỗi sáng tối là của con đấy.”
Muội muội đứng bên cười ranh mãnh, một tay nắm lấy tay mẹ, tay kia nắm thành quyền vung vẩy trước mặt ta: “Dạo này ở thư viện có phu nhân của võ tướng đến dạy bắn cung, muội đã có thể kéo được nửa thạch rồi đấy! Học không cần thức dậy lúc canh ba, nhưng cũng đừng để sớm nắng chiều mưa, ca ca phải cố gắng thêm nha.”
Sao muội ấy biết ta vừa mới kéo nổi nửa thạch cung? Ta thường nghi ngờ đứa bé khôn ngoan này có thật sự là muội ruột của ta không? Cả nhà gộp lại cũng không có ai nhiều mưu mẹo như nó.
Lâm Sơ Tịch cũng nhận ra sự thay đổi của ta dạo gần đây. Nhờ luyện tập một thời gian, khi nàng giơ tay định vỗ vai ta một cái như mọi khi, ta đã nhanh chóng né được. Ta kể cho nàng nghe về quá khứ với nhà họ Đinh, về mối quan hệ với Đông Vũ, và nỗi buồn bị coi thường… Nhưng nàng ta chỉ chú ý đến việc Đông Vũ nấu ăn ngon thế nào, mì trơn thế nào, bánh ngô mềm thế nào.
Ta lười kể lể về những rắc rối tình cảm với một nữ binh thô lỗ như nàng, chẳng bằng tìm tướng quân nói chuyện, nhưng tướng quân dạo này rất bận, hầu như lúc nào cũng muốn tấu trình nghiêm khắc với mấy vị tuần phủ cố ý trì hoãn, bớt xén quân phí.
Cuối cùng, muội muội lanh lợi của ta cũng ra tay. Nàng nói rằng nhớ Đông Vũ và ông Đinh, và xin mẹ cho phép ta đưa nàng về làng Bình Sơn thăm họ. Không may là khi đến cổng thành, chúng ta gặp Lâm Sơ Tịch vừa trở về từ doanh trại thủy quân, nàng nghe nói chúng ta định về làng Bình Sơn, liền không ngần ngại đi theo.
Ông Đinh nói rằng Đông Vũ đang bón phân ngoài đồng, Triệu Nhị Thiết đang giúp đỡ nàng, hai người nói cười vui vẻ, có vẻ đã vượt qua nỗi đau vì cái chet của Tiểu Nê. Khi nhìn thấy ta, hắn định chào hỏi, nhưng lại bị Lâm Sơ Tịch và con ngựa của nàng dọa cho sợ hãi, bỏ chạy.
Ta nói rằng nàng luôn mặc những bộ áo váy sáng màu, nhưng vẻ mặt như ác quỷ, thêm vào con ngựa của nàng, trên đầu ngựa còn có một chiếc mũ lố lăng, khiến mọi người hoảng sợ. Nhìn xem, giờ thì dọa chạy mất một người rồi.
Ta định xuống giúp Đông Vũ một tay, trổ tài sức mạnh mới có được. Nhưng muội muội tinh quái của ta lại bắt đầu nghịch bùn, ta đành phải đưa nó đến vũng nước để rửa sạch. Lâm Sơ Tịch thì cười nghiêng ngả, đến khi chúng ta quay lại thì Đông Vũ đã làm xong việc.
Sau bữa tối, chủ yếu là Lâm Sơ Tịch ăn, vừa ăn vừa nịnh bợ Đông Vũ và ông Đinh, khiến họ vui vẻ cười mãi, đến nỗi ta chẳng có cơ hội nói với Đông Vũ vài câu.
Lúc đó có người dân trong làng đến gõ cửa, họ muốn bán rau dại cho Xuân Hàn Trai.
Tối hôm đó, ông Đinh kể lại nhiều câu chuyện cũ về thị trấn trước đây.
Những người từ các dân tộc và bộ lạc khác nhau, chạy trốn chiến tranh, đến đây khai khẩn đất đai bị bỏ hoang do chiến tranh. Họ dựng lên một vài ngôi nhà quanh thành, dần dần hình thành nên những ngôi làng. Vị tướng quân hiện tại của Ninh Cổ Tháp là một người có tầm nhìn xa, tổ tiên của ông là người Nữ Chân đã sống ở đây nhiều thế hệ, nên ông có tình cảm sâu sắc với nơi này.
Ông không chỉ coi trọng văn hóa giáo dục, còn mời những văn nhân bị lưu đày đến để dạy học và truyền nghề thủ công, đồng thời phát triển nông nghiệp. Ông phân phát hạt giống và cử người dạy cho dân tị nạn sống bằng nghề săn bắt và đánh cá cách làm nông. Ông cũng thúc đẩy thương mại, nên dần dần, các thương gia bắt đầu coi Ninh Cổ Tháp là điểm trung chuyển giữa vùng hoang vu này.
Thiên địa bất nhân, mưa dai dẳng làm vỡ đê sông Hải Lãng, nước lũ nhấn chìm thành cũ, và cuốn trôi các ngôi làng ở những nơi thấp trũng bên ngoài thành.
Người chet thì đã chet, người sống vẫn phải tiếp tục sống.
Thành mới được xây dựng, những ngôi làng mới cũng được dựng lên, nhưng nghèo hơn trước.
Việc mua rau dại thực ra không phải do dân làng tự tìm ra, mà là Đông Vũ nói với Triệu Nhị Thiết, để hắn về nói với mẹ hắn thổi phồng lên. Mẹ hắn là người nhiều chuyện nhất làng, không cần đến một ngày là chuyện lan khắp nơi. Chỉ khi thấy chúng ta chủ động đến mua, dân làng mới sẵn sàng bán.
Huống chi nhà Nhan thúc còn mang đến cả một cái đùi nai khô. Nhà thúc ấy có lẽ ngoài hạt giống để gieo trồng vào mùa xuân thì chẳng còn chút gì để ăn. Đùi nai ấy là thứ mà họ đã không nỡ ăn vào dịp Tết. Nhan thúc nói rằng vợ ông ấy bị bệnh nặng, định nhờ cô cô khi bán đậu hũ trong thành sẽ bán hộ cái đùi nai, để mua thuốc về chữa bệnh.
Nhưng không phải thuốc chữa bệnh, mà là thuốc đ//ộc. Nhan thẩm đã quyết tâm chet, sống chỉ còn là đau đớn, còn liên lụy đến gia đình. Sau khi t//ự s//át không thành, bà bắt đầu từ chối ăn uống, dù chỉ là một miếng canh rau dại. Nhan thúc nhìn vợ đau khổ nên đã đồng ý, bảo bà cố gắng chờ thêm vài ngày, để ông ấy bán được đùi nai, mua chút thuốc đ//ộc để bà ra đi thanh thản.
Ngày hôm sau, sau khi thu mua xong rau của dân làng, ta đến nhà Nhan thúc, trong mùa đông cùng với Triệu Nhị Thiết nhìn thấy ngôi nhà nhỏ nhất, tồi tàn nhất là nhà của họ.
Ta giả vờ rằng mình biết chữa bệnh, ghi nhớ kỹ bệnh tình của Nhan thẩm, rồi trở về thành tìm thầy Lưu ở thư viện. Sau nhiều lần qua lại, ta đã nghĩ ra cách mua thuốc và mang về chữa cho những người bị bệnh nặng trong làng.
Họ bắt đầu gọi ta là “chàng rể nhỏ của nhà Đông Vũ là một thần y nhỏ.”
Ngay cả Đông Vũ cũng chủ động hỏi ta nhiều lần liệu ta có thật sự biết chữa bệnh không.
Ta giữ bí mật cho riêng mình, không dám phủ nhận cũng không dám thừa nhận. Ta sợ thầy Lưu biết ta chiếm công của ông, rồi ép ta sau này phải mua cho ông cả con hẻm Đinh Hương.
Chỉ đành cứng đầu nói với nàng: “Ta không phải một cái bình hoa chỉ để trưng bày đâu.”
Mẹ đồng ý mua rau của dân làng, nhưng dặn dò Đông Vũ không được tự ý dùng tiền của quán để giúp họ. Bà bảo rằng cứu khẩn chứ không cứu nghèo, nhiều lắm chỉ ứng trước tiền thuốc, hơn nữa số lượng và loại rau quán cần cũng có hạn, không thể thu mua tất cả được.
Được rồi, tên thương nhân bắt đầu chính thức nhận đệ tử.
Rau dại chỉ có trong thời gian ngắn của mùa xuân, để giải quyết vấn đề này, ta đến thương hội của Vương thúc để bàn bạc xem liệu có thể mang đặc sản rau khô của làng đi bán khi họ vận chuyển hàng về phía nam hay không.
Ta đã có một kế hoạch đầy đủ trong đầu. Dân làng không chỉ có rau, mà còn có sản vật từ rừng núi, ta còn phát hiện ra một nghề thủ công mà chắc chắn sẽ kiếm được tiền. Đó là khi ta và Triệu Nhị Thiết đi dạo quanh làng, phát hiện ra thím Thu mang cho ta một chén nước. Ta cứ nghĩ rằng chỉ có nhà Đông Vũ, nhà trưởng làng và nhà cô cô mới có chén để tiếp khách.
Hơn nữa, cái chén nhẹ nhàng, chất liệu kỳ lạ, không giống gỗ mà cũng không phải sứ. Khi nhìn qua bát đĩa, giỏ tre, thậm chí cả ghế và gối của họ, ta đều thấy chúng được làm từ chất liệu tương tự. Thu thúc thấy ta tò mò, liền tặng cho ta một cái túi nhỏ làm từ chất liệu ấy. Ta vội vàng từ chối không dám nhận, ông nói không sao, đó là vỏ cây bạch dương, không đáng tiền.
Nhưng ta không nghĩ thế, nếu ta đang dạo chơi trên phố ở Giang Nam, chắc chắn ta sẽ bỏ ra hai lượng bạc để mua một cái.
Ta thao thao bất tuyệt về kế hoạch của mình, miệng khô khốc, còn Vương thúc đã uống hết một ấm trà, nhưng vẫn giữ vẻ ung dung, đồng ý.
Nhưng với điều kiện là ông đã già, việc quản lý thương hội sẽ giao cho ta, không có lương.
Dù vậy, ta vẫn hăm hở trở về, định báo với Đông Vũ rằng ta quả thật là một người không tồi chút nào. Nhưng ngay trước cổng của tửu lâu lớn nhất trong thành, ta gặp nàng. Nàng đã học theo cách của ta, tự mình đàm phán với Xuân Phong Lâu để ký kết hợp đồng cung cấp rau định kỳ cho họ.
Thiếu gia họ Ngô định mở miệng khoe khoang, nhưng lời nói ra lại nghẹn lại trong cổ.