Đông Vũ Hóa Xuân Hàn - Chương 21
5
Tuyết đóng băng trên mặt đất cứng ngắc bắt đầu có dấu hiệu tan nhẹ, chúng ta tranh thủ khi tuyết chưa tan hoàn toàn, thu dọn đồ đạc để lên đường đến thành Ninh An. Nếu không đi kịp, khi băng tuyết tan ra, cả vùng hoang mạc sẽ trở thành một biển bùn lầy, và việc di chuyển sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Trước khi đi, ta vẫn đến nhà Triệu Nhị Thiết. Thím Triệu vẫn nói huyên thuyên, còn những người khác vẫn bận rộn như cũ, chẳng giống một gia đình vừa mất đi đứa con. Ta đưa chiếc áo choàng đã gói kỹ cho hắn, nói rằng ta sắp vào thành, sẽ không cần dùng nó nữa, mong hắn đừng chê và giữ gìn cẩn thận, đừng quá đau buồn.
Khuôn mặt dửng dưng của hắn khi nghe thấy ba từ “đừng đau buồn” bỗng trở nên méo mó như thể nước nóng đang dội lên mặt tuyết, miệng hắn mím lại, dường như sắp khóc.
Mẹ, Đông Vũ và cô cô hợp sức bàn bạc để mở một quán ăn. Đông Vũ đi đến tiệm nha hành tìm cửa hàng phù hợp, và người giới thiệu không ai khác chính là Vương thúc. Khi nhìn thấy ta, thúc ấy liền không ngần ngại mở miệng chế giễu:
“Chưa kết hôn mà đã ăn đến mức làm cho nhà họ Đinh nghèo túng rồi sao?”
Ta bắt chước cách Triệu Nhị Thiết cười hề hề, cũng cười hề hề với thúc. Thúc ấy nhìn ta như nhìn thấy ma, rồi dắt A Miên đi mua kẹo hồ lô.
Vương thúc làm việc rất hiệu quả, ngay trong ngày đã thuê được cửa hàng và còn tặng chúng ta một số vật dụng cần thiết trong cuộc sống. Sau một lần dọn dẹp trong ngoài, chúng ta chính thức dọn vào ở.
Khi trời trở nên ấm áp hơn, và trên phố đông người hơn, quán Xuân Hàn Trai khai trương.
Mẹ một lần nữa phát huy tài năng của mình, biến một quán ăn chuyên bán đậu phụ trở nên náo nhiệt và sôi động. Cuộc sống dường như đã ổn định trở lại, ta thả lỏng mình, những cơn đau từ cơ thể yếu ớt của ta lại ập đến.
Ngày nào ta cũng đau đầu hoặc đau x//ương, khi nghiêm trọng thì toàn thân cả trong lẫn ngoài đều đau. Mỗi ngày, ta chỉ có thể nằm trên chiếc ghế mây ngoài sân. Nhưng ta không nói cho ai biết, chỉ cắn răng chịu đựng, đọc sách, phơi nắng, giống như một kẻ vô dụng, nhưng cũng chỉ muốn làm một kẻ vô dụng mà không gây thêm phiền phức cho họ.
Vẫn là Vương thúc khi đến quán dạo chơi đã nhận ra ta nằm trên ghế không ổn chút nào. Thúc ấy lại chế giễu ta một hồi, rồi hỏi “thân thể khỏe mạnh, văn võ song toàn” của ta đã đi đâu rồi.
Tối hôm đó, Vương thúc mời viện trưởng Lưu của thư viện Đinh Hương ở cuối ngõ đến xem chữ viết của ta, thực ra là để ông Lưu khám bệnh cho ta. Trong thành phố này chỉ có hai thầy thuốc xoàng, chỉ chữa được những bệnh thông thường.
Ngự y của phủ tướng quân và nha môn không thể đến khám cho ta. Nhưng vị viện trưởng Lưu này thì khác. Ông nheo mắt đánh giá ta một lúc lâu, bắt mạch, kê thuốc và bảo ta mau chóng khỏe lại để đến thư viện chép sách trả tiền thuốc.
Vương thúc, tên thương nhân tham lam này, dĩ nhiên cũng không tha cho ta, bắt ta đến cửa hàng giúp phân loại hàng hóa và sổ sách, nếu không thúc ấy sẽ tiết lộ việc ta đang bệnh đến mức sắp chet.
Lúc này ta mới hiểu tại sao một thương nhân gian trá lại có thể làm bạn với một văn nhân say rượu. Họ bóc lột ta giống hệt nhau. Ta phải chép sách nửa ngày, những cuốn sách mà trước đây ta chẳng buồn nhìn đến, bây giờ đều phải thuộc lòng. Nếu không thì phải làm công việc vặt nửa ngày, theo Vương thúc đi khắp thành Ninh An.
Hôm nay Vương thúc phải ra ngoài, còn thầy Lưu thì vừa đón đứa cháu trai mới sinh, được mời đến chơi mấy ngày để chúc mừng. Cuối cùng, ta không còn phải chạy đi chạy lại giữa thư viện và cửa hàng nữa, tranh thủ được vài ngày thảnh thơi. Ta kéo A Miên đi trang điểm, trong lúc quán ăn đông khách nhất, đi một vòng, cố tìm lại cảm giác hào hoa phong nhã của ngày xưa.
Giữa những lời tán tụng, ta không thấy bóng dáng Đông Vũ đâu, đành phải đi tìm nàng. Ta cố ý đi qua đi lại trước mặt nàng mấy lần, nhưng nàng chẳng thèm để ý đến phong thái xuất chúng của ta. Ta đành đứng trước mặt nàng, nói rằng ta đang học ở thư viện và cửa hàng, không bao lâu nữa nhất định sẽ gánh vác được gia đình này.
Nàng và ông Đinh ngồi dưới hiên nhìn trời, thờ ơ đáp lại hai tiếng “ừm”, rồi tiếp tục ngắm bầu trời.
Ta hỏi: “Hai người đang nhìn gì vậy?”
Nàng đáp: “A Miên bảo năm nay sẽ được mùa, muội ấy quan sát thiên tượng và đoán như thế.”
Được lắm! Các người thà tin rằng muội muội của ta có thể quan sát thiên văn và đoán trước thời tiết, còn hơn tin rằng ta có thể gánh vác gia đình này.
Ngày hôm sau, ta vẫn ngồi trong quán, tâm trạng ủ rũ. Bỗng có một nam nhân bước vào, vẻ nho nhã nhưng lại toát ra chút sát khí, trông không giống một văn nhân.
Hắn tự giới thiệu mình là tướng quân Ninh Cổ Tháp, Trang Hải.
Thấy ta buồn bã, trong lúc đợi đồ ăn, hắn lại chủ động bắt chuyện với ta: “Công tử vì sao lại buồn bã thế?”
Thấy hắn thân thiện, ta bỗng dưng chẳng kiềm chế được mà tuôn ra tất cả những nỗi khổ, nói rằng gần đây nỗi khổ lớn nhất là không ai trong nhà tin tưởng ta.
Hắn nhìn vào bảng thực đơn và câu đối trong quán, hỏi có phải do ta viết không, ta gật đầu xác nhận.
Hắn nói hắn có thể hiểu nỗi khổ của ta, vì hắn cũng đang ở trong hoàn cảnh tương tự. Hắn đã nhiều lần tấu trình lên triều đình, yêu cầu tăng chi phí quân đội cho Bắc Cương và đóng quân tại những vùng Bắc La chưa bị chiếm đóng hoàn toàn. Nhưng triều đình cho rằng đó là nơi ngoài biên ải, không đáng để bảo vệ, không những không tăng mà còn cắt giảm ngân sách quân đội năm sau, năm nay còn thiếu đến hai triệu lượng.
Ta nghe đến mê mẩn, thì ra ngay cả vị đại tướng quân quản lý quân tiền và dân chúng ở Đông Bắc cũng phải đối mặt với những khó khăn như thế, hoàn toàn vượt quá tầm hiểu biết của ta về nhà cửa và sơn thủy. Dù ta không thể giải quyết vấn đề cho tướng quân, nhưng hắn đã an ủi ta, còn chỉ cho ta một lối đi mới.
Tướng quân nói với ta rằng, hiện tại triều đình trọng văn hơn võ, thiếu người hiểu biết về tình hình thực tế và khổ cực của dân chúng, cũng như những vấn đề quốc gia. Vì vậy, các quan thường thuê mưu sĩ, mà một mưu sĩ giỏi thì đáng giá ngàn vàng.
Ở các phủ tướng quân, quan phủ thường giữ lại nhiều nhân tài và người có kiến thức từ các lĩnh vực khác nhau. Nếu mưu sĩ làm tốt, sau này sẽ được đề cử, cũng là một con đường để vào triều làm quan.
Ta thành thật thổ lộ rằng mình chẳng thạo chính vụ hay quân sự gì, không dám lãng phí lương thực của phủ tướng quân.
Tướng quân khuyến khích ta rằng chữ viết của ta rất đẹp, có thể vào phủ làm việc chép tài liệu, nếu sau này không có chí hướng khác, có thể dạy con trai hắn học cũng được.
Ta có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý.
Khi ta kể lại cơ hội hiếm có này với thầy Lưu và Vương thúc, họ không hẹn mà cùng trở nên tử tế, nói rằng nếu phủ tướng quân triệu tập ta, thì ta không cần phải làm lao lực ở thư viện và cửa hàng nữa.
Ngày đầu tiên đến phủ tướng quân, ta còn chưa gặp được tướng quân thì đã bị một người vỗ mạnh vào vai từ phía sau. Ta loạng choạng ngã xuống đất, m//áu trào ra từ miệng.
Người đánh ta chính là muội muội của tướng quân phu nhân, Lâm Sơ Tịch.
Ta không biết có phải nữ nhân phương Bắc đều khỏe đến đáng sợ hay không, nhưng nàng ta còn chế giễu rằng trông ta giống như một chiếc đèn lồng giấy. Ta không muốn chấp nhặt với nàng, phu nhân của tướng quân ta không thể đắc tội, tránh xa là được. Nhưng nàng chính là người mà tướng quân sắp xếp để dẫn đường cho ta, nghe thấy điều này, ta đành phải cẩn thận, hết sức khiêm tốn.
Nàng thấy ta khiêm tốn thật, ngạc nhiên lắm: “Ngươi không nghi ngờ khả năng của một nữ nhân sao?”
Ta nói với nàng: “Năng lực chính là năng lực, đâu cần phân biệt nam nữ. Những nữ tử trong nhà ta ai nấy đều là anh kiệt.”
Nàng nhìn ta với ánh mắt phức tạp, khó tin, ta đành phải nói thêm: “Hơn nữa, Lâm tiểu thư suýt chút nữa đã đ//ấm chet ta, ta đã cảm nhận được sức mạnh phi phàm của người rồi.”
Sau đó ta lại phun ra một ngụm m//áu.