Đông Vũ Hóa Xuân Hàn - Chương 19
3
Ta và A Miên đi theo Vương thúc trở về cửa hàng của ông ta. Ta và muội muội tiếp tục ngồi ở góc tường, ta đã quá mệt mỏi, không dám nghĩ đến tình cảnh của cha mẹ hiện giờ như thế nào. Ta ôm chặt A Miên, quyết tâm rằng dù có thế nào cũng phải liều mạng bảo vệ muội muội.
Cuối cùng thời tiết cũng có chút nắng ấm, một cô gái bước vào. Nàng mặc bộ quần áo của nha hoàn trong phủ Ngô gia, ta nhận ra ngay, nàng là nha hoàn của phòng hoa cỏ, khoảng mười ba, mười bốn tuổi, cao hơn so với các cô gái cùng tuổi. Không giống như những nha hoàn làm việc trong vườn hoa bị cháy nắng đen đúa, nàng trắng trẻo, mắt to và mũi cao, rõ ràng là người được bán từ nơi khác đến.
Tuy nhiên, điều khiến ta nhớ về nàng không phải ngoại hình hay chiều cao, mà là lần đó khi ta và Tống lão tam chơi đấu dế. Nghe nói dế hút tinh hoa cỏ cây sẽ tăng sức mạnh, ta bèn để con dế cánh vàng của mình lên giá lan trong vườn, ai ngờ chỉ trong thời gian uống một chén trà, nha hoàn không trông coi kỹ, khiến con dế của ta biến mất. Một nhóm người đã lục tung vườn lên mà vẫn không tìm thấy.
Cuối cùng, dưới tảng đá lớn ở ngoài nhà kính, ta nghe thấy tiếng dế gáy. Ta bảo người khác tiếp tục tìm, rồi gọi một nha hoàn cao lớn đang quét sân ở tường viện đến, nhờ nàng đi gọi gia đinh tới dời tảng đá.
Nàng nhìn tảng đá, đặt chổi xuống, bước tới đứng vững chân trước tảng đá, đầu gối hơi cong lại, hai tay đặt dưới tảng đá, đôi mắt to dường như mở lớn hơn một chút, mím môi, rồi nhấc bổng tảng đá nặng hơn trăm cân (khoảng hơn 50kg) lên.
Ta vẫn còn đang kinh ngạc, một nha hoàn khác nhanh tay bắt lấy con dế dưới tảng đá, vội vàng đến xin công lao với ta.
Nàng đặt tảng đá xuống, cúi đầu báo cáo: “Đây là đá giữ giàn, không được dời đi.” Sau đó, nàng nhặt lại cây chổi lớn, tiếp tục quét sân.
Mọi người nói rằng nha hoàn kỳ lạ kia tên là Đông Vũ, sức khỏe vô cùng phi thường, không thích nói chuyện, hàng ngày chỉ thích trồng hoa.
Đôi khi nàng được đưa về phòng nha hoàn, nàng trồng một cây ớt mà đến cả trang trại cũng không trồng được, nhưng cây ớt nàng trồng trong chậu lại kết thành từng chùm lồng đèn nhỏ. Nàng cũng hay mượn chỗ trong bếp để làm đồ ăn cho mọi người trong thời gian nghỉ ngơi, món khoai lang chiên của nàng còn ngon hơn cả nhà hàng Long Phụng.
Không chỉ các nha hoàn đều thích nàng, mà cả quản lý nhà bếp và trang trại đều nhiều lần muốn xin nàng từ ma ma quản lý phòng hoa cỏ, nhưng ma ma không chịu.
Ta đúng lúc thiếu một nha hoàn như vậy bên cạnh, ta tranh thủ lúc mẹ vui vẻ, nói với ma ma xin đưa nha hoàn thú vị này về làm việc cho mình.
Gặp lại con trai Vương gia, ta sẽ khiến đám chân tay của hắn bị nha hoàn của ta đánh cho mặt mũi sưng vù, xem hắn còn dám tỏ ra hống hách trước mặt ta nữa hay không.
Nhưng mẹ trước giờ luôn chiều ta, lần này lại nói: “Việc của nàng ấy, phải hỏi ý kiến ma ma quản lý và chính nàng ấy nữa.”
Rồi ta bị từ chối.
Ma ma quản lý nói rằng nha hoàn đó vụng về, chỉ riêng lớp chai trên tay nàng đã có thể khiến áo lụa của ta bị rút sợi rồi.
Nàng cũng nói rằng nàng thích ở hoa phòng hơn, muốn học trồng hoa một cách nghiêm túc.
Sau đó, mỗi lần ta dạo chơi trong vườn, đều thấy nàng đi theo ma ma quản lý học cách cắt tỉa, hoặc ngồi xổm ngoài viện, chăm chỉ trồng hoa, hoặc được tổng quản gọi ra sân trước giúp dỡ hàng.
Một nha hoàn có thể làm việc của mười người, thật quá lời! Mẹ ta đúng là sáng suốt!
Ta hào phóng, bảo nha hoàn của mình đưa cho nàng một nắm bạc.
Nghĩ ngợi trong chốc lát, ta nghe thấy nàng tháo dây trói ở mắt cá chân của ta và muội muội, nói:
“Thiếu gia, đó chỉ là nói đùa thôi, không phải thật sự muốn mua ngài làm con rể đâu. Ngài viết thư cho gia đình bên ngoại xem họ có thể đến đón ngài và tiểu thư không. Nếu thật sự bị bán đi, chưa chắc đã có thể trở về.”
Vương thúc ở phía sau nghe vậy, tức giận trợn mắt liên tục.
Thư còn chưa kịp gửi đi, Ngô gia đã được ân xá.
Tội chet có thể tránh, tội sống khó thoát, gia sản bị tịch thu, cha ta bị lưu đày đến Ninh Cổ Tháp.
Theo luật lệ, những phạm nhân bị đày đến Ninh Cổ Tháp, dù có cải tạo tốt cũng phải mất mười năm mới có thể trở về kinh thành.
Ta muốn theo cha đến đó.
Ta biết với cơ thể của mình, chưa đến được Ninh Cổ Tháp đã không còn m//ạng nữa rồi. Cha ta đối xử với ta rất chu đáo, nhiều lần “cứu” ta từ tay của tổ phụ và mẹ. Hơn nữa, mười mấy năm nay, ta đã bao lần thoát khỏi cửa tử, chắc chắn rằng ông trời đang bảo vệ ta trong âm thầm.
Ta thả lỏng đôi hàm răng đang nghiến chặt, đến từ biệt Đông Vũ.
Nàng đang buộc tóc cho A Miên, nói chuyện vui vẻ với muội ấy để chọc cười. Thật kỳ lạ, trước mặt nàng, A Miên đúng là một đứa trẻ, dù muội ấy quả thật là một đứa nhóc.
Ta đúng ở cửa, trên người là quần áo mới nàng ấy làm, sờ thấy cứng cứng, thô ráp, mặc lên vẫn khá thoải mái:
“Đông Vũ, ta phải đi Ninh Cổ Tháp cùng cha. Nàng mang theo A Miên đến Giang Nam đi, ta sẽ viết thư cho nhà ngoại nói rõ tình hình, để họ phái người đến đón A Miên.”
Nàng ấy một tay bế A Miên lên nói muốn đưa muội ấy đi tìm mẹ, ta kinh ngạc chạy theo phía sau hỏi: “Nàng biết mẹ ta đang ở đâu sao? Ta vừa mới kéo được lão Tam nhà họ Tống ra đánh một trận nghe ngóng đấy! Này này, Đông Vũ!”
Một cô gái còn cao hơn ta một chút quay đầu lại nhìn ta, nhịn không được cười lên: “Đi thôi, đi đón phu nhân. Đến nhà ta hết, nhà ta ở Ninh Cổ Tháp!”
3
Đông Vũ đang ngồi ở sân của tiệm nha hành giặt tấm vải bông mới mua, còn mẹ và Trương ma ma thì ngồi trong phòng ngủ mà Vương thúc đã nhường cho, để gấp rút may áo đông cho cha. Vương thúc còn mua cho chúng ta một chiếc xe ngựa, trên xe chất đầy những hành lý lớn nhỏ.
Mẹ đã cho tất cả những người hầu đã ký khế ước nghỉ việc, chỉ giữ lại quản gia Cao, người quản lý sổ sách và ma ma quản lý bên cạnh để xử lý của hồi môn mà quan phủ đã trả lại, sau đó trở về Giang Nam một chuyến rồi mới đến Ninh Cổ Tháp gặp lại cha và ta.
Mẹ cũng muốn cùng đi đến Ninh Cổ Tháp, điều này không làm cha và ta bất ngờ.
…..
Mười sáu, mười bảy năm trước, ở Giang Nam, nhà họ Cao kinh doanh đồ sứ và trà, sau nhiều thế hệ đã tích lũy trở thành một gia tộc lớn.
Đương kim gia chủ nhà họ Cao chỉ có một cặp song sinh. Người con trai sinh ra trước một cách thuận lợi, tất nhiên trở thành ca ca, còn đứa kia thì mãi không chịu ra khỏi bụng mẹ, kéo dài từ tối đến sáng hôm sau. Phu nhân nhà họ Cao khó sinh suốt cả ngày lẫn đêm, và vào rạng sáng ngày mùng một tháng năm, cuối cùng cũng sinh được muội muội.
Ngày hôm sau, các trưởng bối trong họ hàng đến thăm đứa bé và đã ngồi lại bàn bạc, khuyên rằng nên lén lút dìm chet đứa con gái này đi.
Lúc đó, không ai để ý đến đứa bé ngồi lặng lẽ bóc quả lựu ở một góc, đó là tiểu thiếu gia nhà họ Ngô, cậu con trai của tri phủ Tuyên Hóa, khi ấy chỉ khoảng năm, sáu tuổi, theo thúc phụ đến nhà họ Cao làm khách.
Cậu bé đã nghe thấy tất cả những lời nói về “ngày xấu”, “không may”, “ác đồng” từ những ông cụ, và lập tức phản đối. Sau khi thu hút được sự chú ý của mọi người, giọng nói trong trẻo ngây thơ của cậu bé đã từ chuyện của Lý Trấn Ác nói đến Tống Huy Tông, dẫn chứng từ kinh điển, lý luận một cách sắc bén, khiến cả căn phòng đầy người lớn phải tâm phục khẩu phục.
Nhà họ Cao đều cho rằng vị tiểu công tử nhà họ Ngô này thông minh vượt bậc, sau này chắc chắn sẽ thành danh.
Ai ngờ rằng vị công tử này sau khi đỗ tú tài, lại không thể tiến thêm được bước nào nữa. Đến năm hai mươi hai tuổi, nhà định sẵn mối hôn sự cũng đến để từ hôn. Sau khi trượt kỳ thi một lần nữa, cha của công tử nhà họ Ngô đã để cậu ra ngoài du ngoạn, giải tỏa tâm trạng.
Ở Tô Châu, cậu đã gặp thiếu gia nhà họ Cao, Cao Đình Vân, người đã trưởng thành, đầy linh khí và nhanh trí. Hai người nói chuyện với nhau vô cùng hợp ý. Cao công tử lúc ấy cũng đang cảm thấy thất vọng vì xuất thân từ gia đình thương nhân nên không thể tham gia khoa cử, dù có học vấn nhưng cũng chỉ là trò cười.
Hai người đều có cùng cảnh ngộ, cảm thông lẫn nhau, rất nhanh chóng trở thành bạn thân chí cốt.
Một ngày nọ, họ lại hẹn nhau đến chùa Tây Viên để bàn luận về Phật pháp với trụ trì, nhưng trước khi xuất phát, mẹ của Cao công tử đã gọi cậu lại vì đã sắp xếp một buổi gặp mặt hôn sự. Cao công tử bèn để Cao tiểu thư, người đang đến chùa Tây Viên lấy bánh chay, đi giải thích giúp, và mời bạn đến nhà chơi.
Công tử họ Ngô đã đến trước, đang đứng bên hồ, cúi đầu nhìn con rùa thần trong truyền thuyết, thì bất ngờ bị một con mèo bắt cá lao ra va phải, khiến cậu mất thăng bằng và ngã xuống hồ.
Cảnh tượng đó vừa hay bị Cao tiểu thư nhìn thấy, nàng vội vã bảo người kéo cậu lên, nhìn cậu ướt sũng, nhưng không hề ngại ngùng mà ngược lại còn cười ngả nghiêng, chẳng giống chút nào với vẻ nghiêm túc chững chạc lúc mới đến.
Khi về đến nhà họ Cao, sau khi thay đồ, hai vị công tử lại bắt đầu uống rượu ngâm thơ, than thở về vận mệnh không thuận.
Không ngờ Cao tiểu thư chỉ bằng một câu nói đã làm họ tỉnh ngộ:
“Ta đã nghe hai vị than thở mấy ngày nay, đến cả con vẹt của ta cũng học được rồi. Chẳng phải chỉ là không thể thi cử làm quan, nếu thật lòng muốn cống hiến cho đất nước thì đâu chỉ có mỗi con đường này. Ca ca, nếu huynh muốn thoát khỏi xuất thân thương nhân, không thể làm quan, huynh có thể chuyên tâm vào nông học, trồng cây nuôi tằm đều là những chiến lược dài hạn, bởi vương đạo từ lâu đã gắn liền với nông nghiệp và dâu tằm. Còn Ngô công tử, ngài có danh phận tú tài, càng có thể dạy học, viết sách, làm học vấn.”
Hai người như được khai sáng, dần dần chấp nhận rằng con đường quan lộ đã không thể đi tiếp.
Vốn đã có duyên kỳ ngộ từ thuở nhỏ, thêm nữa là tính cách điềm đạm, sáng suốt của Cao tiểu thư khiến công tử họ Ngô phải cảm động, cuối cùng chàng lấy hết can đảm nhờ cha mẹ đến nhà họ Cao cầu hôn. Nhà họ Cao cũng rất hài lòng với công tử họ Ngô, nghĩ rằng nếu trong gia đình có thêm người học giỏi, sớm ngày được công tử họ Ngô nuôi dạy, nhà họ Cao sẽ dần dần thoát khỏi danh phận thương nhân, và tài sản lớn lao của họ cũng sẽ trở nên quý giá hơn.
Nhưng sau đó, công tử họ Cao đã không đi theo con đường nông nghiệp, mà lại quyên góp một số tiền lớn cho học viện Đồng Giang để được vào học. Với tài năng thiên bẩm về văn học, vị viện trưởng trân trọng tài năng của cậu, và giữ cậu lại học viện làm thầy giáo.
Còn tiểu thư nhà họ Cao, sau khi lấy chồng, đã thể hiện một tài năng kinh doanh đáng kinh ngạc. Là vợ của Ngô tam gia, nàng đối đãi với mọi người khoan dung, rộng rãi, tao nhã và hài hước, như một làn gió ấm áp từ Giang Nam thổi vào vòng tròn quý tộc kinh thành.
Nàng luôn có thể dùng lời nói dịu dàng nhất để khuyên nhủ mọi người, là bậc thầy trong việc hóa giải những tình huống khó xử. Những buổi tiệc ngắm hoa, ngắm tuyết, ngắm mưa do nàng tổ chức đã trở thành những buổi tiệc tao nhã nhất ở kinh thành. Hơn nữa, khi Thái hậu quyên góp tiền cứu trợ nạn lũ sông Hoàng Hà, nàng đã hiến tặng một số tiền lớn và được Thái hậu đích thân khen ngợi là trung thành, hiền thục.
Gia đình mẹ, ngoại trừ vài người anh em họ hàng không ra gì, chỉ có người ca ca đắm chìm trong học vấn, đáp ứng yêu cầu của cha, và tiện thể giúp đỡ gia đình ngoại trong việc quản lý kinh doanh quanh kinh thành. Nàng bên ngoài bận rộn không ngừng, nhưng chuyện gia đình nhà họ Ngô lại đều do Ngô tam gia quyết định, à, lúc này ta nên gọi là Ngô tam gia rồi.
Ngô tam gia ở nhà ngoài đọc sách viết chữ, hiếu thuận với cha mẹ, còn đích thân dạy dỗ con gái, lo liệu việc ăn ở cho vợ và con gái, thỉnh thoảng cũng đến Giang Nam thăm con trai. Ngoài ra, chàng cũng xử lý việc vặt trong gia tộc, khi cần quyết định, lại phải hỏi ý kiến phu nhân, đúng là một người bận rộn.
Hai vợ chồng phối hợp ăn ý, hiểu nhau, chỉ trong vài năm đã kéo gia tộc Ngô từ tình trạng sa sút trở lại với vòng tròn quý tộc giàu có ở kinh thành.
Điều phiền lòng duy nhất có lẽ là Ngô tam gia thường bị bạn bè trêu chọc rằng trông giống như nhập gia nhà vợ hơn là lấy vợ.
Nhưng từ ánh mắt đầy ngưỡng mộ của họ, Ngô tam gia càng tin rằng, đây chẳng phải là sự ghen tị rõ ràng hay sao.
Vì vậy, hai con chim cùng lồng yêu thương nhau như thế, gặp tai nạn lớn, dù chet cũng muốn chet cùng nhau.
……