Đông Vũ Hóa Xuân Hàn - Chương 18
Ta thật là thảm, ta là công tử ăn chơi số một của ngõ Kim Ngư, nhưng gia đình lại bị tịch thu tài sản. Càng thảm hơn, ta còn bị chính nha hoàn của mình mua về làm con rể.
Ta, Ngô Tiêu Minh, tự Lạc Hương, công tử ăn chơi số một ngõ Kim Ngư!
Tổ tiên của ta từng theo vua lập công, tổ phụ từng là Tri phủ. Đến đời cha ta, các thúc bá đều bỏ qua khoa cử, nhưng cha ta dù gì cũng đỗ Cử nhân, và nhà ngoại của ta ở Giang Nam thì giàu nức tiếng.
Mẹ ta rất giỏi quản lý, trong kinh thành này, gia đình ta cũng được coi là giàu có. Dù nhà ta không có ai làm quan trong triều, nhưng một vài chi nhánh của tổ phụ vẫn còn những người bạn cũ trong triều lo liệu giúp đỡ.
Ta lớn lên không có nhiều ràng buộc, lại có chút nền tảng.
Cả cuộc đời ta làm đến chức Tuần phủ tỉnh Bắc La, hoàn toàn là nhờ có một người mẹ vô cùng sáng suốt, một muội muội cực kỳ thông minh, những người huynh đệ phong lưu hào phóng.
Và còn người mà ta yêu nhất, người rất rất lợi hại nhưng vẫn luôn ở bên ta, một kẻ ăn chơi như ta, người ấy chính là người yêu của ta.
1
Ta sinh vào ngày mùng năm tháng năm, theo lời người xưa thì những đứa trẻ sinh vào ngày Đoan Ngọ thường không may mắn.
Vừa chào đời, ta đã nhiễm lạnh nặng, suýt nữa khiến mẹ mất m//ạng. Cha vội vàng chạy đi xem trưởng tử, bị trượt chân ngã trên bậc thềm rêu xanh, g//ãy chân. Mới chỉ nửa ngày sau khi sinh, ta đã bị gán cho danh tiếng là đứa trẻ xấu số sinh vào tháng năm.
Sau đó, nhà ngoại gửi đến một danh y chuyên khám cho trẻ nhỏ và một nữ y sĩ. Nhờ sự chăm sóc kỹ lưỡng và uống thuốc men, nửa phần là thuốc, nửa phần là cơm, ta mới có thể lớn lên được đến ngày hôm nay. Thật sự không dễ dàng gì.
Trong nhà không chỉ không để mặc ta yếu chet vì cho rằng ta mang điềm xấu, mà ngược lại còn chăm sóc ta như châu ngọc, nuôi nấng ta lớn khôn.
Mọi thứ từ ăn mặc, ở và đi lại đều tuân thủ quy định của triều đình, đều là thứ tốt nhất và tinh xảo nhất. Thậm chí để ta có thể ăn trái cây và rau quả tươi vào mùa đông, gia đình còn đặc biệt dựng một khu vườn ấm áp trong vườn phía nam.
Khi tổ phụ còn sống, ông sợ rằng trong phủ cưng chiều ta quá mức, nên quyết định tự mình dạy ta học.
Ta nói ta học thuộc lòng đau cả đầu, ông trách mắng ta lười biếng trốn học, buổi tối ta liền sốt cao.
Ông lại cho rằng cơ thể ta quá yếu, bèn mời sư phụ từ võ quán đến dạy ta tập võ. Nhưng chưa học xong thế ngựa, ta đã ngất xỉu giữa sân.
Ông vẫn không bỏ cuộc, muốn dạy ta học vẽ một cách kiên nhẫn. Học được nửa ngày, ta vẫn sống sót, hơn nữa dường như còn vẽ không tệ.
Ông vuốt râu, trong lòng vui mừng, gọi cha mẹ và các thúc thúc đến khoe. Ông nghĩ rằng sau này có thể đào tạo ta thành một họa sĩ lừng danh.
Thế rồi, ông nhìn thấy ta đứng dậy, cầm bức tranh lảo đảo đi vài bước, rồi ngã sầm xuống giữa gian nhà chính.
Hóa ra là thuốc màu đã khiến ta bị ngộ đ//ộc, lần này suýt nữa thì mất m//ạng thật. Khi ta nằm trên giường bệnh, ông nắm tay ta, thở dài trước ánh mắt trách móc của cả gia đình:
“Minh Ca, mau tỉnh lại, tổ phụ sai rồi. Không cần con phải làm rạng danh gia tộc, bảo vệ quốc gia nữa, con chỉ cần khỏe mạnh lớn lên, trở thành một phú ông là được rồi.”
Nhà ngoại phái một tiểu tư đến thăm ta, cữu cữu đang dạy học ở học viện Đồng Giang sai người đón ta về Giang Nam.
Một phần vì mẹ lúc đó đang mang thai muội muội, không thể chăm sóc ta chu đáo, phần nữa là vì nghĩ rằng ta có tài trong văn chương và hội họa, bèn đưa ta theo cữu cữu học chữ trong vài năm.
Ta tưởng rằng đến Giang Nam sẽ là những ngày tháng khổ cực, nhưng không ngờ cha mẹ không yên tâm, đã phái nửa thuyền người đến chăm sóc ta. Ngoại tổ mẫu thấy ta ốm yếu tội nghiệp, lại phái thêm mười mấy người đến nữa.
Giang Nam phồn thịnh, vào ngày nắng gió nhẹ thoảng qua, cảnh sắc tuyệt vời; sau mưa trời trong xanh, tựa như một bức tranh thủy mặc. Mỗi ngày, từ lúc thức dậy đến khi đi ngủ, đều có người phục vụ. Việc vất vả nhất đối với ta là luyện chữ cùng cữu cữu, mà điều đó đối với ta lại là một việc rất nhẹ nhàng, vui vẻ.
Thời gian còn lại, ta đi thuyền, cưỡi ngựa, dạo phố uống trà, nghe hát, thưởng nhạc, vui vẻ mà không nhớ đến kinh thành.
Nhà ngoại tuy đã là phú quý, nhưng ba đời trước đều là thương nhân, dù thân thích có tìm kiếm cũng chẳng có ai đỗ đạt thành tài. Dù cữu cữu có tài năng vượt trội, nhưng cũng không thể dự thi khoa bảng. Tuy nhiên, người dân địa phương đều ca ngợi ông ấy, dù không có công danh, vẫn là một đại nho.
Có lẽ tính cách cứng cỏi của người học thức là tương thông. Cữu cữu dạy ta cách đánh giá chữ và tranh của các danh gia, thấy ta dường như có thiên phú thật sự, cũng không chịu bỏ cuộc. Cữu cữu hỏi kỹ về loại thuốc màu mà tổ phụ dùng cho ta, rồi lại mày mò trong phòng mấy ngày, nói rằng đã điều chế ra loại thuốc màu an toàn đặc biệt dành cho ta, rồi cữu cữu dùng thuốc màu đó khiến ta ngộ đ//ộc lần nữa.
Bị phạt quỳ trong từ đường suốt một ngày, từ đó cữu cữu chỉ dạy ta luyện chữ mà thôi.
Ta cũng rất thích viết chữ, trên tờ giấy trắng và mực đen, có thể chứa đựng cả một thế giới rộng lớn.
Muội muội đã sáu tuổi, tổ phụ và tổ mẫu lần lượt qua đời, người đến báo tang đưa ta trở về nói rằng trước khi tổ phụ qua đời đã đặt cho ta một cái tên:
Lạc Hương.
2
Về kinh chịu tang, ta lo lắng cho nhà ngoại, lần này ngoại tổ mẫu phái nửa thuyền người theo ta về kinh. Dĩ nhiên ta cũng rất đau buồn, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé ngồi quỳ ngay ngắn trong linh đường, đó là muội muội của ta, A Miên.
Lần trước trở về nhìn thấy muội ấy dường như mới biết đi, lần này có vẻ đã cao lớn hơn chút rồi. Ta quỳ xuống cạnh muội ấy. Khi trời bắt đầu tối dần, cô nhóc nhỏ bé đó lên tiếng: “Ca ca đi nghỉ ngơi đi, tổ phụ nói ca ca thân thể yếu, phải chăm sóc ca ca thật tốt.”
Ta loạng choạng đứng dậy muốn nói đôi lời biện hộ, lại một lần nữa ngất xỉu.
Nửa năm trôi qua, không khí đau thương trong phủ dần bớt, ta cũng thường ra ngoài dạo chơi. Nhưng tính tình người kinh thành nóng nảy, hôm nay thì cãi nhau với con của Vương gia, ngày mai lại đánh nhau với công tử của Tống phủ. Hoặc là ta nằm liệt giường nửa tháng không cử động được, hoặc mẹ mang theo một đống bạc đến tận cửa xin lỗi.
Cứ thế mà cũng kết giao được vài người bạn ăn chơi, cuộc sống vẫn vui vẻ như thường.
Ta nghĩ rằng Giang Nam vẫn là tốt nhất, nghe nói cữu cữu đã đi du ngoạn, ta quyết định đợi hết tang kỳ sẽ đi tìm ông ấy.
Tưởng rằng cuộc sống của ta sẽ cứ thế mà phú quý vô cực, hưởng lạc không ngừng, thì biến cố đột ngột ập đến.
Triều đình nói rằng vụ án gian lận trong khoa cử năm nay, cha ta cũng có liên quan, chứng cứ đã rõ ràng. Lão gia nhà họ Ngô, Ngô Đức Văn bị kết án t//ử hình vào mùa thu, gia sản bị tịch thu toàn bộ, người thân và con cái đều bị quan phủ xử lý.
Thậm chí không kịp gửi tin tức về Giang Nam, gia đình và cuộc sống phú quý của ta, cứ thế mà biến mất.
Hôm đó trời hình như có mưa, ta che chở cho muội muội, ngồi xổm trong sân nha môn, xung quanh toàn là đám gia đinh ký kết khế ước với nhà ta, ai nấy đều mặt mày ủ rũ. Họ bị liên lụy mà chưa biết có thể sống thêm được bao lâu, nhưng vẫn im lặng vây quanh bảo vệ ta và muội muội.
Sau đó, có một nam nhân lớn hơn cha ta vài tuổi xuất hiện, mặc một chiếc áo dài bằng vải xám, nhưng nhìn kỹ thì biết là vải tốt. Ông ta trông không giống người của quan phủ, nhưng cũng không giống thương nhân vì có vẻ ngoài cục mịch, thô ráp.
Ông ta đi quanh chúng ta vài vòng, chỉ tay về phía muội muội trong lòng ta. Thầy ký của quan phủ liếc mắt ra hiệu, đám nha dịch lập tức tiến lên kéo muội muội ra ngoài, nhưng A Miên dường như linh cảm điều gì, trước tiên nắm chặt lấy ngực và tay áo của ta, khiến cả hai chúng ta ngã lăn ra ngoài.
Tên quan binh định giơ tay tát muội muội, nam nhân nọ cười lớn ngăn lại.
Ông ta nhìn muội muội đang cố sức bám vào tay áo ta, đôi mắt nhỏ bé vô hồn, lặng lẽ như một hồ nước chưa tan. Đột nhiên, ông cười: “Đây là gì của ngươi?”
Muội muội đáp: “Đây là ca ca của ta.”
Ông ta tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi định làm gì?”
Muội muội ngẩng đầu lên, hít sâu: “Ta biết lão gia muốn mua ta, hãy mua luôn cả ca ca của ta. Ca ca của ta khỏe mạnh, biết văn biết võ, còn tinh thông toán học và thiên văn.”
Nam nhân kia bỗng nhiên hứng thú: “Nhà các ngươi còn dạy toán học và thiên văn à?”
“Ừm.” Muội muội chắc chắn đáp lại, rồi chỉ tay về phía bầu trời nơi những đám mây đen đỏ giao nhau: “Quan gia nên đưa chúng ta vào hiên để nói chuyện, ngài nhìn xem, mây đen như cái nắp nhưng lại ẩn hiện mây đỏ, một lát nữa sẽ có sấm sét và mưa đá.”
Chốc lát sau, gió lốc nổi lên, mây đen kéo tới, sấm chớp đì đùng. Đầu tiên là những hạt mưa to đập vào người, rồi chuyển thành mưa đá, đám nha dịch vội vàng đưa bọn gia nhân vào trong nhà giam, và chuyển chúng ta đến nơi tránh gió tránh mưa.
Ông lão lau nước mưa trên mặt, nói với nam nhân: “Lão Vương, đem hết đi thôi. Triều đình có nhật ký thời tiết, hai đứa này chính là nhật ký thời tiết sớm đấy.”