Đông Vũ Hóa Xuân Hàn - Chương 17
34
Mùa xuân qua đi, mùa thu đến, mọi thứ vẫn bận rộn như cũ, chỉ khác là nó càng trở nên phong phú hơn, cả về ví tiền lẫn cảm xúc trong lòng ta.
Ta và Vương thúc đang kiểm kê hàng hóa mà Triệu Nhị Thiết thu mua từ các làng ngoại thành, vừa trò chuyện về những chuyện lớn đang được người dân trong thành bàn tán sôi nổi:
Triều đình trong mùa hè đã hoàn toàn tiêu diệt bộ tộc Bắc La quấy nhiễu biên giới, giet chet thủ lĩnh tộc Ca Tát Khắc và thu phục bộ tộc Mộ Nhĩ Triết, đẩy tàn dư của Bắc La vào vùng hoang dã Siberia. Họ đã thu hồi đồng bằng Y Nhĩ Ha và U Lạp.
Cuộc chiến này được Trang Đại tướng quân chỉ huy, nghe nói ông đã trở về triều đình nhận thưởng. Lần này ông sẽ được thăng chức lên An Bang Chương Kinh, quản lý toàn bộ quân sự, chính trị và biên phòng của Đông Bắc.
Nhị Thiết hào hứng kể, nhưng trong lòng ta lại nghĩ: “Bây giờ không chỉ có thể sống yên ổn, mà còn có thể đưa hàng hóa từ miền Nam ra bán ở miền Bắc. Ta đang tính nhân lúc triều đình chưa ra lệnh, đến bộ tộc Mộ Nhĩ Triết mua một mẻ lông thú, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lớn!”
Nửa tháng sau,Trang Đại tướng quân trở về thành Ninh An. Ta đứng trong đám đông hoan hô chào đón, hình như ta đã thấy Lâm tiểu thư. Gần một năm trôi qua, Ngô thiếu gia vẫn chưa gửi lá thư nào về cho phu nhân. Chẳng lẽ thật sự như phu nhân nói, cắt đứt hoàn toàn liên lạc rồi?
Khi tướng quân trở về, có tin tức mới lan truyền khắp phố phường, các thực khách của Xuân Hàn Trai cũng bàn tán sôi nổi.
Cuộc chiến kéo dài gần nửa năm đã kết thúc với chiến thắng lớn của triều đình, ngân khố quốc gia hầu như không bị tổn hại. Nhà họ Lâm ở Tế Nam đã đóng góp gần như toàn bộ tài sản của mình và hiện đã được phong làm hoàng thương.
Còn người trẻ tuổi dũng cảm, mưu trí, người đã mở ra một khe hở trong đội ngũ Bắc La ở trận đầu tiên, hóa ra là một mưu sĩ trong phủ tướng quân. Sau đó, cậu ta được phong làm hiệp lĩnh, rồi dẫn quân chém đầu thủ lĩnh Ca Tát Khắc, lập nhiều chiến công.
Khi cậu ta về kinh nhận chức, mới biết rằng cậu là con trai của một quan chức bị lưu đày đến Ninh Cổ Tháp, vì phụng dưỡng cha mẹ mà theo gia đình đến thành Ninh An.
Hoàng thượng cảm kích lòng trung quân ái quốc và sự hiếu thảo của vị tiểu tướng này.
Có người tấu lên rằng vụ án gian lận mà Ngô Đức Văn bị liên lụy năm xưa vốn dĩ là một vụ án oan uổng. Ông ấy thậm chí còn không được tính là đồng phạm.
Kể từ khi bị lưu đày, ông đã làm việc trong nhiều đơn vị ở thành Ninh An và nhận được nhiều lời khen ngợi. Sau khi được điều đến thư viện, ông càng chăm chỉ dạy học, thường xuyên miễn phí giúp dân chúng chép sách, viết thư, giải đáp thắc mắc, có công giáo hóa những vùng đất ít hiểu lễ giáo.
Hoàng thượng rất vui mừng, ban lệnh đặc xá và phong cho ông làm Tiến sĩ Quốc Tử Giám, trả lại nhà cửa cho gia đình ông.
Người ta nói rằng trên triều đình, Ngô tiểu tướng rất am hiểu về địa lý, phong tục, sông núi ở Đông Bắc. Cậu ta cũng có kiến thức về binh pháp và kỹ thuật vũ khí, thông thạo các ngôn ngữ Mãn, Mông và Nga.
Hoàng thượng muốn giữ cậu ta ở lại Kinh thành làm việc cho Công Bộ, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ lớn.
Khi mọi người trong triều đình còn chưa kịp ghen tỵ, thì Ngô tiểu tướng đã khiến tất cả bất ngờ khi từ chối.
Cậu ta quỳ xuống, dập đầu trước Hoàng thượng và thưa rằng: “Trong kinh thành có nhiều người tài giỏi, thần chưa được học hành tử tế, ngu dốt thô lỗ, không đảm đương được trọng trách. Hoàng ân đã rộng lớn, đủ để cha mẹ và gia đình thần hưởng phúc, thần nguyện trở về vùng đất khổ cực đó để bảo vệ biên giới.”
Hoàng thượng nhân từ không trách phạt cậu ta, ngược lại còn khen ngợi lòng chân thành, phong cậu ta làm Tổng quản Tướng quân thủy sư doanh dưới quyền nha môn Ninh Cổ Tháp.
Trong quán ăn, có người bỗng nhận ra điều gì đó không đúng, liền gọi lớn về phía phu nhân: “Bà chủ, phu quân bà họ Ngô phải không? Chẳng phải là Ngô tiên sinh dạy học ở Thư viện Đinh Hương à?”
Phu nhân không ngẩng đầu lên nói: “Đúng vậy.”
Mọi người đột nhiên đổ dồn ánh mắt về phía quầy. Có người xúc động hỏi: “Vậy con trai bà đâu?”
“Đúng rồi, đã lâu không thấy cậu công tử đẹp trai của nhà bà.”
“Vị Tổng quản thủy sư doanh mới phong của triều đình chẳng phải con trai bà đấy chứ?”
“Đừng gọi là bà chủ nữa, phải gọi là phu nhân!”
Cô cô cắt ngang tiếng ồn ào của các thực khách, đập mạnh khay thức ăn lên quầy: “Đừng có mà bày đặt! Minh ca của chúng ta nhỏ nhắn thế kia, làm sao mà ch//ém đầu kẻ thù từ khoảng cách trăm mét được? Ngay cả dao bếp cậu ấy còn không nhấc nổi.”
Ta, Vương thúc, A Miên và Thanh Thanh ngồi bên bàn gần quầy, uống đậu hũ.
A Miên chống cằm nhìn Vương thúc: “Vương thúc, ca ca của cháu thực sự biết nói tiếng Mông và tiếng Nga, còn cả nhà cháu đều nói được tiếng Mãn nữa.”
Vương thúc thản nhiên uống đậu hũ: “Chẳng phải tốt sao, cháu có thể về kinh thành rồi mà.”
A Miên đặt thìa xuống, thở dài rồi quay sang nhìn ta: “Vũ tỷ, muội hơi lo lắng nếu đó thực sự là ca ca của muội.”
Vương thúc hiếm khi không an ủi nàng: “Ta cũng lo cho đứa con gái nuôi vừa mới thân thiết của ta đây.”
Phu nhân bước tới, đặt tay lên vai ta, nói với A Miên: “Con không có ca ca, chỉ có một tỷ tỷ này thôi.”
Ta vỗ tay phu nhân, trong lòng vừa buồn cười vừa cảm động. Ta, người trong cuộc, đã chấp nhận chuyện này rồi, vậy mà bà ấy vẫn còn tức giận.
“Đừng lo lắng nữa. Đến bờ sông thì tự nhiên sẽ có cầu mà qua.”
Những tiếng xì xào to nhỏ chưa kịp lắng xuống, trước cửa Xuân Hàn Trai bỗng xuất hiện một nhóm quan binh, đi về phía Thư viện Đinh Hương. Người đứng xem nói rằng đó là quan binh triều đình đến để tuyên chiếu.
Các thực khách trong tiệm vô cùng phấn khích, muốn chứng minh những suy đoán của mình, lập tức bỏ hết mọi việc và kéo nhau đến Thư viện Đinh Hương.
Chỉ còn lại chúng ta nhìn nhau, cho đến khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cửa. Ma ma lập tức đưa tay bịt miệng, tiểu thư hét lớn rồi chạy tới: “Ca ca! Thật sự là ca ca!”
Ta không cảm thấy có cảm xúc đặc biệt gì, chỉ nhìn thấy Ngô thiếu gia, đen đúa và gầy gò, đứng cười ngớ ngẩn nhìn ta với vẻ áy náy. Ta bỗng nổi tính nghịch, không thèm để ý đến chàng ta mà quay vào nhà hét lớn: “Bà, Ngô thiếu gia đến rồi.”
Chưa kịp đợi tổ mẫu ra, cô trượng đã lao ra, miệng lẩm bẩm: “Đến vừa đúng lúc, phải cho thằng nhóc này một trận để trả thù cho ông anh vợ khốn khổ của ta.”
Ngô Thiếu gia nhìn một hàng người đối diện, mỗi người một vẻ, ánh mắt chàng ta dừng lại trên người phu nhân, ngại ngùng gọi một tiếng: “Mẹ.”
Cuối cùng phu nhân cũng lên tiếng, vẫy tay: “Thằng quỷ đen xì này ở đâu đến nhận mẹ vậy, đi đi!”
Cái giọng điệu đáng thương ấy lại cười chế giễu ta: “Tiểu Vũ…”
Chàng ta nhìn ta, mắt đầy u sầu và áy náy: “Tiểu Vũ, xin lỗi.” Nước mắt rơi xuống đất ngay khi chàng ta cúi đầu.
Ta nhìn tổ mẫu và cô cô, rõ ràng họ đã mềm lòng, nhưng phu nhân vẫn cương quyết nhìn chàng ta một cách nghiêm nghị. Ta chỉ muốn Ngô thiếu gia nhanh chóng dừng lại mấy trò này.
Ta bước tới, nắm lấy tay chàng ta, quỳ xuống trước phu nhân: “Mẹ, đây là con rể của người.”
35.
Nhiều năm sau, khi ta đã già, ngồi trên ghế nghe đứa cháu gái vừa trở về sau chuyến du học kể về những cảnh đẹp hùng vĩ hơn bên bờ biển Nam Hải.
Ta đặt sổ sách xuống, mỉm cười nhìn khuôn mặt rạng rỡ của nó và nói: “Bà biết, bà từng đến đó rồi.”
Nó ngạc nhiên: “Bà ơi, bà từng đi xa thế sao!”
Ông lão ngồi bên cạnh: “Hừ, bà cháu giỏi lắm, bà ấy từng đi mua lông thú ở Lưu Cầu, buôn lụa từ Nga, rồi bỏ lại ta một mình ở Ninh Cổ Tháp khổ sở…”
Tiếng của ông ấy dần trở nên mờ nhạt, hình ảnh trước mắt cũng dần mờ đi. Ta dần chìm vào giấc ngủ, như thể trở lại ngày hôm ấy.
Đó là một ngày trời xanh nắng đẹp, cả thành Ninh An tưng bừng náo nhiệt. Ta không nhìn nhầm, trong đám đông đúng là Lâm tiểu thư.
Buổi tối, ta ngồi trong cửa hàng đồ khô, nghe người làm trò chuyện, trong lòng nảy ra một suy đoán kỳ lạ. Sau đó, Hải Hải đến bảo ta có một tiểu thư đến tìm, người sẽ giải đáp thắc mắc cho ta đã đến.
Bắc La là một liên minh của bảy bộ lạc. Dù không phải là một quốc gia, nhưng hàng chục năm trước, người Ca Tát Khắc đã dẫn đầu liên minh này, chiếm đồng bằng Y Nhĩ Ha, mảnh đất phì nhiêu duy nhất ở thượng nguồn U Lạp. Sau đó, họ trải dài dọc biên giới phía Bắc của đất nước ta, như một chuỗi sắt xiết chặt vùng biên giới, nhằm chiếm thêm nhiều khu vực. Các bộ lạc này có cấu trúc chặt chẽ, chiến đấu dũng mãnh và phối hợp ăn ý. Nếu không có thẻ đường làm từ khoáng sản đặc biệt, không thể nào lọt vào được.
Vào ngày lập đông, phủ tướng quân bất ngờ nhận được tin, có một nhóm mật thám cải trang thành thương nhân đã vào biên giới nước ta. Nếu có thể bất ngờ tấn công họ tại U Lạp, chúng ta có thể dựa vào giấy tờ chứng minh danh tính của họ để thâm nhập vào bộ lạc Mộ Nhĩ Triết, mở ra một khe hở và giành lại đồng bằng Y Nhĩ Ha.
Cơ hội chỉ đến một lần, cần tìm người phù hợp để khởi hành ngay lập tức, đồng thời tránh được tai mắt trong thành và dọc đường. Phủ tướng quân đã tranh cãi về người được chọn đến tận đêm. Gia tộc thứ hai của nhà họ Lâm thực sự đang đối mặt với nguy cơ mất tài sản. Có một mưu sĩ nghe nói Ngô thiếu gia đã trở về, liền đến thông báo cho chàng ta về việc này, rồi mọi chuyện đã diễn ra như vậy.
Ngày họ trở về thành, Ngô thiếu gia đã đến thủy sư doanh báo cáo,Lâm để tiểu thư đến giải thích mọi chuyện cho ta, tiện thể xem ta đã nguôi giận chưa.
Sau khi nghe xong, ta lắc đầu và trả lời một cách nghiêm túc: “Ta không hề giận. Ban đầu có, nhưng trong những ngày ngài ấy vắng mặt, ta đã học cách quản lý cửa hàng và trải dài công việc từ mảnh ruộng nhỏ nhà ta đến thành Ninh An. Ta còn lên kế hoạch theo đoàn thương nhân đến phương Nam, chẳng có thời gian để giận dữ.”
Nghe nàng giải thích, ta nghĩ đây chính là điều sách nói: ‘Việc thành vì bí mật, việc bại vì lộ tẩy.’ Không có quốc gia thì cũng chẳng có gia đình. Ta sinh ra ở đây, cả làng ta gần như đều đã trải qua chiến tranh. Không có lý do gì để giận cả. Thậm chí ta còn thấy vui, vui vì mình không nhìn nhầm người, ngài ấy thực sự rất tốt, tốt hơn cả những gì ta nghĩ.
Ngày hôm đó, không lâu sau khi Ngô thiếu gia trở về, lão gia cũng nhận chỉ dụ của Hoàng thượng và trở về.
Cả nhà đóng cửa tiệm, trở lại làng Bình Sơn.
Mọi người vừa khóc vừa cười, vừa chửi vừa khen, ồn ào không ngớt. Trưởng làng phất tay cho người làm thịt con lợn dự định để dành cho dịp Tết, cả làng ăn tiệc.
Thế là cảnh hỗn loạn của ngày lập đông năm ngoái lại tái diễn một lần nữa.
Ta tránh xa đám đông, mang theo chú chó nhỏ đến dưới cây thần Bạch Hạc, ngồi dựa vào thân cây, lắng nghe tiếng lá xào xạc trong gió thu.
Ngô Thiếu gia ôm hai chiếc bình hoa, loạng choạng bước về phía ta: “Tiểu Vũ, đây là quà của ta cho nàng. Đây là những chiếc bình chỉ để bày trên đó thôi, nhìn cho đẹp.”
Chàng giả vờ gắng sức giữ lấy đáy bình, vừa kêu lên với ta: “Ôi, Tiểu Vũ, ta sắp không giữ nổi nữa rồi.”
Dù đã học được nhiều điều từ sách, nhưng thực tế đôi lúc khiến ta lúng túng. Ta đành đứng dậy nhận lấy chiếc bình và nhìn chàng với ánh mắt không thể tin được: “Thôi thu phép thần thông của chàng lại đi, Ngô Lạc Hương.”
Nhìn về phía những ngọn núi xa xa rực rỡ trong sắc thu, ta nhận ra một mùa thu nữa lại đến.