Đông Vũ Hóa Xuân Hàn - Chương 16
Tổ mẫu cũng dắt tiểu thư đến bên giường, an ủi: “Dịch nương, ta và bà nhà đã bàn bạc rồi, mỗi người có số phận riêng, Minh Ca dù sao cũng là thiếu gia lớn lên ở kinh thành, có tương lai tốt hơn, chúng ta không thể ép cậu ấy ở lại đây mãi. Nếu phủ tướng quân có thể giúp lão gia nhà phu nhân sớm trở lại kinh thành, phu nhân và A Miên cũng có thể sớm trở lại hưởng phúc.”
Phu nhân dùng tay lau nước mắt, lúng túng nói: “Nhưng mà…”, thì bị tổ mẫu ngắt lời: “Nhưng mà cái gì, ở làng Bình Sơn này, người đến người đi, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Mẹ của Đông Vũ cũng đã bỏ đi, nhưng chẳng phải nó vẫn lớn lên đầy đủ hay sao? Bây giờ phu quân nó bỏ đi, chẳng lẽ nó không thể sống nữa?”
Cuối cùng, phu nhân lau sạch nước mắt, nắm tay ta, giọng nói trở lại mạnh mẽ như trước, nói với ông bà: “Từ nay trở đi, Cao Nguyên Dịch ta không còn con trai nữa, chỉ có hai cô con gái là Đông Vũ và A Miên thôi.”
Ta thở dài một hơi thật sâu, muốn thở ra hết những lời trong lòng, nhưng cuối cùng chẳng nói gì.
Chỉ nhẹ nhàng thốt ra một chữ: “Được.”
Ông bà có vẻ muốn nói gì đó, nhưng ta giơ tay ra hiệu bảo họ nhanh chóng mang những món ăn đã chuẩn bị cho đám cưới đi chia cho mọi nhà. Những món này đều là đồ ngon, không thể lãng phí.
Ta xách thùng canh dê đã rỗng đi đến trước Bạch Hạc thần (cây bạch dương), nhìn thấy một vùng đất trắng xóa sạch sẽ.
Đầu óc ta dường như tỉnh táo hơn chút, nhưng vẫn còn nhiều nghi vấn. Trước đây, ta có vẻ không phải là người có nhiều thắc mắc như vậy.
Ta cảm thấy phủ tướng quân, đã cử hẳn một con dê đến, chắc không phải là loại người ỷ thế hiếp người. Ta cảm thấy thiếu gia với nụ cười mắt cong cong, cùng lắm chỉ là người xảo trá lười biếng, bảo ta nướng khoai lang rồi đưa tận miệng chàng ấy.
Ta cảm thấy những lời của lão gia hôm nay giống như một cơn gió thổi nhầm hướng.
Ta quyết định tự mình đi xem xét. Ta đặt cái thùng dưới chân Bạch Hạc thần và nói: “Ta sẽ vào thành hỏi rõ, nếu ngài phản đối thì hãy nói ra.”
Cành cây của Bạch Hạc thần khẽ rung vài cái, nhưng ngài không nói gì, vậy có nghĩa là ngài đồng ý để ta đi.
Trên cánh đồng không còn lại mảnh xanh nào, bầu trời đen kịt ép xuống, cát tuyết lạnh buốt và sắc nhọn đánh vào mặt và cổ ta. Ta từng bước từng bước tiến về phía trước, đột nhiên có một cái bóng nhỏ lao tới, sủa vang, hóa ra là tiểu Hoàng, nó còn mặc một chiếc áo hoa nhỏ, là tổ mẫu đã làm cho nó để mừng lễ.
Ta bế con chó nhỏ lên, bước về phía thành Ninh An, không dám khóc, sợ nước mắt chảy ra sẽ đông lại thành băng.
Không biết ta đã đi bao lâu, hình như ta đã thấy thành Ninh An, sao giờ này mà cổng thành vẫn chưa đóng, còn có rất nhiều người từ trong thành đổ ra, hình như là một đoàn rước dâu, phía sau còn có không ít binh lính.
Khi ta tỉnh lại, đã nằm trong phòng riêng của mình tại Xuân Hàn Trai. Vừa mở mắt, đã thấy ánh mắt ngây ngốc của Vương thúc, và tiếng rên rỉ của con chó nhỏ khi nó nhảy lên giường. Triệu Nhị Thiết bưng một bát thuốc bước vào, thấy ta tỉnh lại, cậu ta thở phào nhẹ nhõm: “Cô thật liều m//ạng! Tỉnh rồi thì uống thuốc đi. Trời này mà cô lại đi cả đêm.”
Triệu Nhị Thiết nói rằng thiếu gia sau khi đến phủ tướng quân đã không trở lại nữa, chàng ấy bị giữ lại ở cửa hàng. Đêm qua, nghe thấy tiếng chó sủa quen thuộc, như có thứ gì đó cào cửa, chàng nhìn ra thì thấy con chó nhỏ và ta ngất xỉu trước cửa tiệm. Chàng đã tìm người quen nhất trong thành, Vương thúc.
Vương thúc mời lang y, ép ta uống hai bát thuốc, và nấu một bát súp trứng cho con chó nhỏ. Sau đó, thúc ấy đã canh chừng ta cả đêm, còn Triệu Nhị Thiết thì thức suốt đêm sắc thuốc.
Ta và Vương thúc cùng Triệu Nhị Thiết một lần nữa xác nhận lại tin tức mà lão gia mang đến.
Vương thúc lại quay trở về với thói quen liếc xéo ta, ngồi xuống ghế, cầm ấm trà nhỏ của ông, phát hiện đã hết nước, lại đặt xuống. Không rõ là cảm thấy hiểu ra hay là có chút đắc ý, thúc ấy nói với ta: “Ta đã nói rồi mà, nồi nào úp vung nấy. Giờ thì cả người lẫn của đều mất rồi phải không?”
“Đông Vũ, cô nghĩ thoáng chút đi, có lẽ Minh Ca có nỗi khổ tâm.” Triệu Nhị Thiết đứng một bên, lúng túng kéo tay áo nói.
“Có nỗi khổ tâm gì chứ, cô có thể lấy ân báo oán, người khác đương nhiên cũng có thể. Nhà quyền quý lắm kẻ phụ bạc, huống chi chỉ cần cúi người một chút, gia tộc họ Ngô có thể thăng tiến trở lại. Nghe nói Lâm gia ở phủ Tế Nam giàu có lắm, để củng cố vị thế, phủ tướng quân đã cử hơn nửa binh lính hộ tống tân nhân về, quyết tâm bảo vệ tài sản của chi nhánh Lâm gia.”
Ta không thèm để ý đến hai người bọn họ lảm nhảm, sau khi xác nhận sự thật của chuyện này, ngược lại ta cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Ta uống một hơi hết bát thuốc rồi gọi một tiếng: “Vương thúc.”
Ông nghi ngờ ừ một tiếng, ta mỉm cười nói: “Cửa hàng đặc sản núi là do Ngô Tiêu Minh lập ra trước khi nhập tịch vào phủ tướng quân, khi đó ngài ấy vẫn là người nhà quan phạm tội, không được kinh doanh, coi như là làm công cho nhà ta. Bây giờ ngài ấy đi rồi, cửa hàng đặc sản núi đó nên thuộc về ta, con dấu và sổ sách đều giao cho ta nhé.”
Vương thúc dường như không ngạc nhiên, từ từ đứng dậy, vỗ vỗ vào mặt Triệu Nhị Thiết rồi nói: “Thấy chưa, con bé này lòng dạ sắt đá, vậy mà ngươi còn thương hại nó, lo lắng xem liệu chủ mới của ngươi có sa thải ngươi không.”
Ông phủi phủi vạt áo sau khi ngồi lâu đã bị nhăn:
“Con đường là ta từng dọn, cửa hàng là của ta, và người là do ta cẩn thận lựa chọn.”
“Ba phần.”
“Đêm qua là ta dày mặt mời lang y đến, còn canh chừng ngươi cả đêm.”
“Bốn phần!”
“Ngươi chưa từng làm kinh doanh đặc sản núi, lại không thể…”
“Năm phần!”
“Thành giao!”
Lão cáo già nhấc chân định rời đi một cách đĩnh đạc, ta đột nhiên gọi ông lại: “Đợi đã Vương thúc, con cho thúc sáu phần!”
Ta từ trên giường đứng dậy, quỳ thẳng xuống đất, làm ông sợ hãi lùi về phía sau, suýt vấp phải bậc cửa.
Ta trang trọng nói, nhìn thẳng vào mắt ông: “Thúc phải dạy con các quy tắc làm nghề này, còn phải dạy con cách kinh doanh. Con không để thúc dạy không công đâu, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, thúc dạy con một lần, con sẽ lo cho thúc tuổi già sau này.”
Ông nhìn ta với ánh mắt phức tạp, thu tay lại, xoay xoay ấm trà, chậm rãi ngồi xuống mép giường, nhìn ta một hồi lâu rồi nói: “Con bé chet tiệt, còn quỳ đó làm gì, mau đi đun nước rót trà mời cha đi!”
Khi Vương thúc nghe ta gọi ông là cha nuôi, quỳ lạy và uống xong tách trà ta dâng.
Triệu Nhị Thiết bên cạnh lẩm bẩm nói: “Vương thúc, thúc nhận Đông Vũ làm đệ tử và dạy cô ấy kinh doanh, vậy thì sáu phần lợi nhuận đó chẳng phải là lấy không sao? Khi cô ấy lo cho thúc tuổi già, chẳng phải tiền của thúc sẽ trở thành của cô ấy sao!”
“Hể! Triệu Nhị Thiết! Sao lúc nãy ngươi không nhắc ta điều đó chứ!”
33
Mùa đông năm nay không có nỗi buồn và hoảng loạn như năm ngoái, cũng không có sự náo nhiệt của năm ngoái. Gió và tuyết vẫn hoành hành như mọi năm. Việc kinh doanh của quán ăn kéo dài đến cuối tháng mười, ngày càng ít người ra ngoài, cửa hàng gần như đóng cửa, chỉ mở bán đậu phụ mỗi ba ngày một lần.
Ta đang ở trong cửa hàng đặc sản núi của Vương thúc, bây giờ cũng là cửa hàng của ta, học cách nhìn bản đồ, nghe thúc ấy kể về phong tục và tập quán của mười tám tỉnh nội địa. Ta học cách sắp xếp hàng hóa, phân phối hợp lý theo từng vùng, học cách gắn nhãn hấp dẫn cho sản phẩm và quan sát nhu cầu của người khác.
Ta đã học xong thiên “Thiên tự văn” từ lâu. Vương thúc đưa cho ta vài cuốn du ký và sách kinh doanh, nói rằng làm kinh doanh thì đọc sách nhiều luôn là điều tốt, sách có đủ thứ.
Ta không cảm thấy mình có năng khiếu kinh doanh, nhưng lại bị cuốn hút vào những mô tả về thiên nhiên hùng vĩ trong du ký. Hóa ra không chỉ có sông lớn, mà còn có biển; không phải mọi ngọn núi đều khô héo trong một đêm, có những nơi cây cối xanh tươi bốn mùa. Hóa ra vùng đất ngập tràn cá và gạo thật sự giàu có, khu vực Trung Nguyên thực sự hùng vĩ. Thế giới bên ngoài rộng lớn biết bao, còn nơi ta sống thì quá đỗi hẻo lánh.
Trước khi về làng đón Tết, ta đã đến đưa cho lão gia quần áo mới, giày mới, bạc và thịt khô. Mời Vương thúc về nhà đón Tết và tiện thể tìm thêm sách. Về làng, ta cũng mượn sách từ A Miên. Ta thích nhất là du ký và sử sách.
Ta dường như đã mở ra một cánh cửa kỳ lạ, du ký đưa ta đi khắp nơi, sử sách giải đáp những thắc mắc của ta.
Suốt mùa đông, ta chìm đắm trong thế giới của sách, dường như có điều gì đó khiến ta vui vẻ hơn cả việc trồng trọt hay nấu ăn. Ta ngồi lì trong phòng, ít khi ra ngoài.
Gia đình lo lắng, tổ mẫu và cô cô thường tìm cớ đến phòng ta một vòng. Tổ phụ thỉnh thoảng cũng bảo ta giúp ông một tay. “Quân của Miên” lấy cớ không còn chỗ trong phòng chính nên sang phòng ta chơi, thực chất là để bầu bạn với ta. Vương thúc thỉnh thoảng đến châm chọc vài câu rồi sai bảo ta làm việc. Còn phu nhân và ma ma lặng lẽ dán lại giấy cửa sổ, buổi tối thấy ta chưa ngủ thì đến chỉnh lại ngọn đèn…
Ta đều biết, nhưng không muốn rời mắt khỏi sách. Ta biết, khi xuân đến, ta lại phải bận rộn với cuộc sống.
Lần đầu tiên, ta chỉ muốn quan tâm đến nhu cầu của bản thân, cái tôi trong lòng phình to vô hạn.
Ngôi làng vẫn yên tĩnh trong mùa đông, nhưng đôi lúc vẫn nghe tiếng cười của những người hàng xóm đến thăm. Phu nhân và ma ma đã quan sát rất lâu, thấy những kẻ nhiều chuyện trong làng không ai lấy chuyện thiếu gia nhà họ Ngô từ hôn để chế giễu ta. Cuối cùng, họ cũng yên lòng.
Mùa xuân không thể không đến, và mùa xuân năm nay đến sớm một cách kỳ lạ. Những cây lan trong vườn đã mọc thêm hai cành. Ta cẩn thận nâng bông lan thơm ngát, cùng gia đình lên thành phố mở cửa hàng.
Cây cối ven đường vẫn còn trơ trụi, nhưng gió đã ngừng, những chú chim sẻ đậu đầy trên cành cây.
Cuộc sống vẫn trôi qua theo cách bình thường.
Ta theo Vương thúc học cách quản lý cửa hàng, học kế toán từ phu nhân, nghe tiểu thư giảng giải những bài kinh học và thơ ca mà ta không hiểu. Thỉnh thoảng, những vị tiên sinh đến quán ăn, dù không để tâm đến thân phận, cũng chỉ bảo ta đôi điều.
Khi trời ấm lên, ta lại về làng để lo vụ xuân, thu hoạch rau mùa xuân, sắp xếp đoàn thương nhân từ phía nam trở về, đến nhà thím Thu thông báo những sản phẩm từ vỏ bạch dương năm nay bán chạy hơn. Ta bảo bà đừng chỉ bó hẹp trong làng, nếu thấy đứa trẻ nào thích hợp xung quanh thì thu nhận làm học trò, biết đâu lại có đứa như Thanh Thanh.
Mùa hè ngắn ngủi đã sắp qua, trời trong và mát mẻ, ta cưỡi ngựa trở về làng.
Đúng vậy, ta biết cưỡi ngựa rồi. Vương thúc đã nhờ phu nhân của một võ tướng trong thành dạy ta, và tặng ta một con ngựa nhỏ màu đỏ nâu vào dịp Tết.
Nếu biết Vương thúc thương ta như vậy, đáng lẽ ta đã quỳ lạy nhận ông làm cha từ hồi ở kinh thành.
Cảm nhận làn gió mát phả vào mặt, lòng ta sảng khoái. Nghe nói năm ngoái phía nam không có tuyết, năm nay hạt dẻ thì chưa biết, nhưng đồ khô chắc chắn sẽ bán được giá cao.
Vừa nghĩ xem nửa đầu năm kiếm được bao nhiêu tiền, ta vừa cân nhắc việc dựng một phòng học trong làng. Trẻ con trong làng tuy không nhiều, nhưng cũng có khoảng hai mươi đứa. Thay vì để chúng ở nhà suốt mùa đông buồn chán, chẳng bằng lôi tất cả vào lớp học, học vài chữ cũng là điều tốt.
Vì chữ và sách thực sự là thứ tốt đẹp.
Mọi người đều nói ta đã khác xưa. Ngay cả người trong thành cũng nói chủ tiệm Xuân Hàn Trai là một cô gái tài giỏi.
Ta từng có nhiều thời gian để nghe họ nói những lời như vậy, nhưng giờ ta không còn thời gian nữa. Mỗi ngày sau khi hoàn thành công việc, ta chỉ muốn dành chút thời gian đọc sách. Vì những câu hỏi của ta ngày càng nhiều, và trong sách thực sự có những câu trả lời.
Phu nhân và lão gia dường như cảm thấy có lỗi, đã nhờ người tìm cho ta những cuốn sách mà ta có thể hiểu được trong thành. Tiểu thư có vẻ đã trưởng thành hơn, đôi khi đến tìm ta để trò chuyện thật sự, không phải làm nũng. Nhìn nàng ấy lớn thêm một tuổi, lão gia nói năm nay bài vở của nàng ấy càng nặng hơn, dường như cũng rất chăm chỉ.
Có bà thím nhiều chuyện ngồi trong tiệm đùa cợt hỏi phu nhân: “Cô út nhà phu nhân học hành vất vả như vậy làm gì, dù sao cũng không thể thi khoa cử vào triều đình, chẳng lẽ còn muốn làm trạng nguyên như trong kịch?”
Phu nhân khẽ động bàn tính: “Con gái út của ta tại sao không thể làm trạng nguyên? Nếu không làm được, thì cũng là do cha nó liên lụy, là do thời thế không xứng với nó.”
Bà thím đó cười khinh bỉ: “Thế còn cô cả thì sao? Nghe nói là dâu nuôi từ nhỏ của nhà phu nhân, con gái mà ra ngoài làm ăn thì thôi đi, cả mùa đông không thấy đâu, giờ lại thành mọt sách, suốt ngày cầm sách tỏ vẻ.”
Chưa nói hết câu, cô cô đang mang thai đã túm lấy tóc bà ta: “Bà là hũ tương chuyển thế đấy à, sao mở miệng ra là thối thế? Con gái nhà chúng tôi thông minh, tài giỏi, biết chữ biết đọc, bà ghen tỵ chứ gì? Ghen tỵ đến nỗi mọc lẹo mắt à? Đưa con trai bà ra đây phơi nắng cho khô bớt nước trong đầu đi!”
Bà thím la hét đòi cô cô thả ra, hai người giằng co khiến bà ta vung tay trúng cô cô.
Ma ma vội chạy vào bếp gọi tổ mẫu, tổ mẫu xách chảo ra tham gia cuộc chiến. Kết quả là cô cô bị trúng vài cú đ//ấm, nhưng bà đã giật được một mớ tóc của bà thím kia. Tổ mẫu thì không hề hấn gì, dùng chảo đánh bà ta hơn chục lần, chỉ vô tình đánh trúng cô cô hai cái, còn lại đều rơi xuống bà thím. Phu nhân thì rút hai lượng bạc ra đền bù cho binh lính đến can thiệp.
Nghe A Bố kể lại đầy màu sắc, ta và tiểu thư cười ngặt nghẽo, cũng tiếc cho số bạc đã mất.
Hừm, người thay đổi không phải ta, mà chính là ba người bảo vệ này.