Đông Vũ Hóa Xuân Hàn - Chương 15
31
Sáng sớm đã bị đánh thức bởi tiếng pháo nổ, hôm nay hầu như mọi người đều dậy sớm hơn ta, người đứng bên giường hối ta dậy lại là tiểu thư, thật là hiếm thấy. Nhìn những người bận rộn trong ngoài phòng, ta nghi ngờ họ chắc chẳng ngủ chút nào.
Ta nhanh chóng dọn dẹp giường, ma ma bày bàn nhỏ lên giường, định rửa mặt và trang điểm cho ta. Tổ mẫu bảo bà ấy đợi một lát, mang đến cho ta một bát mì, bên trong có hai quả trứng gà, mắt bà ươn ướt, bảo ta ăn no, hôm nay hãy thể hiện thật tốt, đừng làm bà mất mặt.
Ta ăn xong bát mì dưới ánh nhìn của mọi người, rửa mặt, rồi bị ma ma ấn ngồi lên giường, bà lấy nước nóng và một chiếc khăn mới chườm lên mặt ta, sau đó lấy một sợi chỉ bắt đầu tỉa lông mặt cho ta, đau đến mức ta muốn khóc. Thanh Thanh đã bóc sẵn trứng nóng, đưa cho ta lăn đi lăn lại trên mặt.
Những người tò mò chen chúc đầy trong phòng, có lẽ họ chưa bao giờ thấy cảnh này, những người nấu ăn, nhặt rau, làm việc vặt đều đứng chật cửa. Để đảm bảo mọi người hôm nay có thể ăn cơm, trưởng làng ra lệnh đuổi hết mọi người ra ngoài, rồi cử “quân canh gác” là tiểu thư, Thanh Thanh, A Bố và Hải Hải đứng canh ở cửa.
Sau đó là phu nhân và ma ma cùng nhau trang điểm cho ta, động tác của họ nhẹ nhàng và nhanh chóng. Cuối cùng, phu nhân gọi tổ mẫu vào, tổ mẫu vừa chải tóc cho ta, vừa lẩm bẩm:
“Lần chải đầu thứ nhất, cháu ta được Bạch hạc thần phù hộ.
Chải lần hai, cháu ta khỏe mạnh trường thọ.
Lần lần ba, cháu ta vợ chồng đầu bạc răng long.
Chải lần tư, chải đến cuối, cháu ta từ nay mọi chuyện đều tốt đẹp.”
Cô cô đứng bên cạnh khóc, tổ mẫu cũng nghẹn ngào, ta cũng muốn khóc, nhưng không dám, sợ khóc làm nhòe đi lớp trang điểm mà phu nhân không dễ gì mới tìm được người đến làm cho..
Ma ma vội đùa: “Mọi người đừng khóc nữa, hôm nay là ngày đón rể vào Đinh gia, người đáng khóc là phu nhân Ngô gia của chúng ta kìa.”
Phu nhân “phì” cười: “Đúng vậy, ôi con của ta, từ nay đã là người của Đinh gia rồi…”. Vừa nói vừa làm bộ lấy tay áo che mặt, tổ mẫu và cô cô ngay lập tức bị dọa, vội không khóc nữa mà đến an ủi phu nhân.
Ta nhìn cảnh tượng này: Được rồi, từ giờ, ma ma này cũng đủ điều khiển cả nhà họ Đinh.
Tổ phụ bảo Thanh Thanh vào thúc giục ta thay đồ, đi đến tân phòng, sắp đến giờ lành thiếu gia vào cửa rồi. Bộ áo cưới là do phu nhân và ma ma tự cắt may, từng mũi kim sợi chỉ đều do hai người khâu tay. Dù phu nhân có áy náy nói rằng không mua được vải tốt, nhưng hai người đã dồn công sức trong nửa năm, vẫn còn hơi thô.
Trên bờ vai áo cưới có hình thêu tinh tế với các biểu tượng cổ, hoa mẫu đơn, hoa sen, hoa mai, hoa cúc, đào, lựu nở rực rỡ. Phần trên là vải sa tanh đỏ thêu hoa mẫu đơn và bướm chuyển màu xanh dần, phần chân váy là họa tiết sóng biển, trên sóng biển thêu thêm hoa mẫu đơn. Phần dưới là váy mã diện thêu kín, hoa lá xanh và bướm vàng sống động như thật.
Hôm qua khi vừa mở ra, cả làng, bất kể nam nữ già trẻ, đều nín thở ngắm nhìn bộ đồ này, không ai rời mắt.
Ta từ nhà chính đi ra, đến phòng mới bên phải. Phòng này vốn là ông bà để lại cho ta, sau này cho thiếu gia ở, giờ sắp trở thành tân phòng của ta.
Giữa đám đông bận rộn trong sân, mọi người đều ngừng lại, ánh mắt đầy kinh ngạc, ta nhanh chóng bước vào tân phòng.
Tiểu thư bưng đến một chiếc mũ đội đầu tinh xảo, như thể đang dâng báu vật: “Vũ tỷ, đây là quà cưới muội và Thanh Thanh tặng tỷ.”
Phu nhân nhận lấy đội lên đầu ta, ma ma hài lòng nói: “Áo cưới có thể thêu, nhưng trang sức thì không thể mua được. Đây là Thanh Thanh và tiểu thư, hai đứa chúng nó khéo tay dùng đồng mỏng quấn hoa tươi phơi khô từ mùa hè, rồi thêm bẹ ngô làm thành trang sức giả điểm thúy.”
Tiểu thư tự đắc khoác vai Thanh Thanh: “Đây là ý tưởng của muội, nhưng phần lớn là công sức của Thanh Thanh!”
Phu nhân đội xong mũ cho ta, quay lại véo mũi tiểu thư cười: “Thật là hai cô gái giỏi giang, nhưng A Miên từ nay không thể gọi Đông Vũ là tỷ nữa, mà phải gọi là tẩu tử.”
A Bố từ ngoài thò đầu vào: “Phu nhân, Đinh lão gia bảo sắp đến giờ lành rồi, mọi người ra ngoài hết, chỉ trừ Đông Vũ tỷ.”
Chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại mình ta, ta ngồi lặng lẽ, muốn nhìn thử mình bây giờ trông như thế nào, tiếc là nhà không có gương.
Cẩn thận ngồi lên giường xỏ giày, kéo váy lên, tuyệt đối không được làm bẩn tâm huyết của phu nhân và ma ma. Đi đến cạnh chậu cưới, ta nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong nước, ngoài đôi mắt to và đôi môi đỏ, ta không nhìn rõ gì khác, cảm thấy mọi thứ thật không chân thực.
Chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ mặc loại y phục lộng lẫy này, nó không thích hợp để ra đồng làm cỏ hay lên núi hái nấm. Cũng giống như ta chưa bao giờ thật sự nghĩ tới việc sẽ để thiếu gia làm con rể trong nhà khi cứu chàng ấy và tiểu thư trong lúc nóng vội.
Bên ngoài ồn ào, bên trong im ắng đến mức chỉ có thể nghe thấy hơi thở của mình, không khí kỳ lạ này khiến ta có chút căng thẳng.
Con người quả nhiên phải bận rộn, nếu không sẽ hồi tưởng và suy nghĩ, mà suy nghĩ lại làm ta càng hoang mang, điều này khiến ta lo lắng và bồn chồn.
Không biết đã qua bao lâu, cô bước vào đưa cho ta một quả trứng: “Tiểu Vũ, không vội đâu, đợi thêm chút nữa nhé.”
Thì ra là đã sắp đến giờ lành rồi, cô trượng đứng đợi ở cổng làng đã đi thêm cả dặm mà vẫn chưa thấy người đến.
Tổ phụ và trưởng làng an ủi mọi người, có lẽ là từ nửa đêm hôm qua gió đã nổi lên, tuyết cũng rơi nhiều hơn, khó đi đường.
Khoảng nửa giờ sau, một chiếc xe ngựa vội vã đến cổng, đám đông lại náo nhiệt trở lại. Sau tiếng pháo nổ, người xuống xe lại là Ngô lão gia, người lẽ ra không thể rời thành.
Tổ phụ trông tiều tụy, lắp bắp không trả lời được câu hỏi của mọi người về việc thiếu gia đi đâu, mãi cho đến khi thấy phu nhân, nước mắt ông chảy ra: “Phu nhân! Minh ca… Minh ca đứa nghịch tử đó đã cưới con gái nhà tướng quân rồi, cậu ấy bảo ta đến đây để hủy hôn với Đinh gia.”
Minh ca, Lâm tiểu thư, Đinh gia, hủy hôn.
Mọi người đều ngơ ngác, kinh ngạc và giận dữ, còn ta đứng trước cửa tân phòng, nghe câu này chỉ cảm thấy ông đang nói đùa.
Cho đến khi phu nhân nhìn chằm chằm vào ông mà hỏi: “Đây là sự thật sao?”
Ông ấy cố ổn định lại cơ thể run rẩy của mình rồi gật đầu, phu nhân lặng lẽ quay đi, sau đó ngã quỵ xuống đất, đầu đập vào khúc gỗ bên cạnh và ngất lịm đi.
Tiểu thư hét lên một tiếng đầy chói tai.
Ông bà không kịp xử lý cảm xúc phức tạp của mình, vội vàng bảo ma ma, cô cô và mấy thím xung quanh nâng phu nhân lên giường.
Khi phu nhân tỉnh lại, trời đã gần tối, mùa đông khiến trời tối nhanh hơn. Sân nhà vốn ồn ào giờ đây trống vắng, ngay cả lão gia cũng vì quy định của triều đình mà phải quay về thành Ninh An, chỉ để lại sáu trăm lượng bạc.
Sáu trăm lượng, là số bạc mà ta từng dùng để mua thiếu gia và tiểu thư từ Vương thúc.
Bây giờ hắn thật giống một thương nhân, không thừa lấy một xu.
32
Tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ càng lớn hơn, chỉ trong một buổi chiều, tuyết đã phủ kín cả sân và mái nhà, nhưng không thể che lấp được tin tức gây nhói lòng mà lão gia mang đến.
Ta cởi bộ hỷ phục, gấp gọn lại, và đặt chiếc mũ miện sang một bên.
Phu nhân đã lấy lại tinh thần, ma ma đỡ bà ấy ngồi dậy. Ta kể lại cho phu nhân những lời lão gia nói:
Phu nhân nhà tướng quân xuất thân từ gia tộc họ Lâm ở Sơn Đông, một dòng dõi vọng tộc nổi tiếng. Tổ tiên từng có danh tướng trấn thủ biên cương, cũng có người làm tể tướng triều đình. Nhưng đến đời này, chi nhánh của phu nhân tướng quân thì con cháu thưa thớt, tổ phụ của Lâm tiểu thư đột ngột qua đời, chi thứ hai của họ Lâm chỉ còn lại phu nhân tướng quân và Lâm tiểu thư, không còn ai khác. Trong gia tộc, họ muốn cha của Lâm tiểu thư nhận con nuôi từ một nhánh khác, nhưng ông ấy thề chet không đồng ý. Tin khẩn cấp được gửi đến phủ tướng quân, yêu cầu Lâm tiểu thư lập tức trở về Tế Nam, đã tìm được người kết hôn nhập tịch, yêu cầu nàng ấy trở về nhà và kết hôn ngay. Tuy nhiên, người đó lại khiến phu nhân tướng quân lắc đầu ngao ngán ngay khi nghe tên, bởi hắn là kẻ nổi tiếng lêu lổng, thậm chí chưa kết hôn mà đã có hai đứa con.
Lần đầu tiên gặp thiếu gia, tướng quân đã thấy mến ngay. Sau này, thiếu gia thường xuyên đến phủ tướng quân và được cả gia đình chào đón nồng nhiệt. Các quán ăn, cửa hàng trong thành phố, nếu không có sự chiếu cố của phủ tướng quân, có lẽ cũng không thuận lợi như vậy. Lão gia cũng được chiếu cố, không cần phải đi làm công việc khổ cực như đốn củi, khai thác mỏ hay sửa đường. Tướng quân rất yêu thương phu nhân tướng quân, không thể nhìn bà ấy lo lắng và buồn phiền về chuyện của muội muội, nên muốn thiếu gia giúp đỡ việc này.
Nói là nhập tịch, nhưng thực chất chỉ cần về Tế Nam đối phó với những ánh mắt thèm khát trong gia tộc. Sau đó, nếu muốn, thiếu gia có thể đến kinh thành hoặc trở lại thành Ninh An, và sẽ được lập phủ riêng cho chàng ấy, mang tên Ngô phủ, thậm chí trên danh nghĩa cũng không tính là nhập tịch nữa.
Mọi chuyện diễn ra rất hợp lý và thuận lợi, dường như thiếu gia không có lý do để từ chối.
Trong toàn bộ sự việc này, người phẫn nộ nhất dường như là phu nhân. Bà ấy từng bình tĩnh giải tán người hầu khi cả gia đình bị tịch thu tài sản, từng thản nhiên quyết định đến Ninh Cổ Tháp, và vui vẻ đối mặt khi phải ra mặt điều hành quán ăn. Một người từng hài hước khi nghe tin con trai mình bị nha hoàn cũ mua về làm con rể, nay lại tức giận đến mức ngất xỉu khi nghe tin con trai mình sắp nhập tịch vào một gia đình quyền thế.
Ông bà ta nhìn khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe của phu nhân, cùng với tiểu thư đang ủ rũ, không thể nói lời trách móc hay chất vấn. Phu nhân dù yếu ớt, nhưng vẫn gắng gượng đứng dậy, ra lệnh cho ma ma, mang theo tiểu thư muốn rời đi. Bà buồn bã nhưng chân thành nói: “Con trai ta đã kết giao với quyền quý, không chỉ không coi trọng danh dự của cha mẹ, mà còn bất tín bất nghĩa, không biết ơn. Chúng ta không còn mặt mũi để tiếp tục dựa vào Đinh gia nữa, phải rời đi thôi.”
Ma ma dù không muốn nhưng vẫn đỡ phu nhân đứng lên, tiểu thư như hồn lìa khỏi xđang//ác cũng định đến giúp đỡ. Tổ mẫu vội bước lên, ôm tiểu thư kéo sang bên tổ phụ, vừa ngăn ma ma lại vừa ấn phu nhân ngồi xuống: “Con đang làm gì vậy?”
Phu nhân yếu ớt vẫn cố gắng đứng dậy, nước mắt như những giọt ngọc trai nhỏ xuống tay tổ mẫu, bà muốn nói nhưng bị tổ mẫu ngăn lại: “Phu nhân đừng nói nữa, chuyện này là chuyện lớn với người, nhưng với chúng ta thì không là gì cả. Phu nhân đừng khóc nữa.”