Đồng Nghiệp Trà Xanh - Chương 2
Bị ánh mắt của mọi chằm chằm khiến thoải mái, đưa tay túi sờ soạng, đó đột nhiên vỗ trán:
“Nhìn trí nhớ của , hôm qua mới chuyển hết tiền cho quản lý tài chính.”
Nói xong, cả thả lỏng, nở nụ ôn hòa nho nhã:
“Tiểu Nghiên, em biết biết quản lý tiền mà, sợ tiêu tiền hoang phí nên đã chuyển hết tiền cho quản lý tài chính .”
Những xung quanh ồ lên một tiếng: “Không ngờ, giàu càng kỷ luật tiết kiệm với quản lý tiền như .”
Tôi để ý đến khác, giả vờ giả vịt, lên tiếng: “Vậy định khi nào thì trả tám ngàn tệ?”
Tần Lãng cau mày, như thể cảm thấy chút cứng đầu:
“Tiểu Nghiên, em trở nên thực dụng thế, chỉ tám ngàn tệ thôi mà, thứ gì thể cho em, em cần gì bức bách như ?”
Hay lắm, một câu , liền như thể đã chiếm nhiều lợi của .
Tôi đang định mở miệng thì Lương Phương chen :
“ , Giang Nghiên, cô cần thiết thế , Tần đã sẽ đưa cho cô , cô còn bức bách như .”
“Hơn nữa, chỉ tám nghìn tệ thôi mà, như thể ai , cô đòi nợ kiểu gì thế, bộ dạng thật khó coi.”
Tôi Lương Phương chẳng biết gì mà xông lên, tức : “Liên quan gì đến cô?”
Lương Phương tức giận chắn mặt Tần Lãng: “Tôi đây là với tư cách là ngoài cuộc, nổi nữa, đang thực hiện công lý.”
“Công lý?” Tôi bật :
“Công lý chính là nợ tiền thì trả, đòi tiền của thì công lý.”
Lương Phương cắn môi, cố : “ Tần đã sẽ đưa cho cô , cô cần gì bức bách như ?”
“Tôi chỉ cần tiền, hiểu ?” Tôi thẳng mắt Lương Phương, lười đôi co với hai họ.
“Không chỉ là tiền thôi ? Tôi đưa, thay Tần đưa chứ!” Lương Phương chằm chằm chút hoảng, đó như tự động viên mà .
Tôi nhướng mày, chút thể tin : “Cô đưa? Cô chắc chứ?”
Lương Phương như tìm sự tự tin: “ , thay Tần đưa, WeChat Alipay?”
Tôi nhướng mày, bật sáng điện thoại, mã QR WeChat hiện , tiện thể nhắc nhở cô :
“Cô mới quen Tần , cũng chẳng quan hệ gì với , cô chắc chắn thay đưa tiền?”
Đáp là động tác quét mã chuyển khoản nhanh chóng của Lương Phương. Tôi cô , nhắc nhở:
“Nhớ thêm ghi chú.”
Lương Phương sửng sốt, theo một tiếng thông báo đến tài khoản, giao dịch tất. Tôi thấy ghi chú chuyển khoản là 【Thay Tần Lãng trả nợ tám nghìn】.
Lương Phương như thành việc gì đó to tát, liếc Tần Lãng, đó mới :
“Tám nghìn đã đưa cho cô , cô đừng đối xử với Tần như nữa, thật sự quá mất lịch sự .”
Tiền đã đến tay, cũng đôi co với kẻ ngốc, chỉ Tần Lãng:
“Vừa Lương Phương đã thay trả tám nghìn, cô vốn cũng trả tiền cho , coi như cô trả cho tám nghìn .”
Tần Lãng nhẹ nhàng nhưng vẻ đắc ý trong mắt giấu , khẽ gật đầu.
Đang định lên tiếng thì Lương Phương cắt ngang:
“Sao thể ? Tôi chỉ làm gì đó cho Tần thôi, thể giống với số tiền trả cho Tần ?”
Đồng tử chấn động, Lương Phương như đứa ngốc, đó vẫn quyết định nhắc nhở cô :
“Ý cô là số tiền là cô tạm thời cho Tần Lãng vay, đến lúc tiền thì sẽ trả cho cô?”
Lương Phương trả lời , chỉ Tần Lãng mà tỏ lòng trung thành:
“Anh Tần, yên tâm, em sẽ để Giang Nghiên bắt nạt , để chịu ấm ức .”
Tần Lãng cô , chỉ , xòe tay:
“Tiểu Nghiên, em cũng thấy đấy, lòng của cô Lương thật sự thể từ chối.”
Lương Phương theo lời , mà dựa theo lời cô thì tám nghìn tệ sẽ khó đòi , vì lời của cô nghĩa là cô tự nguyện giúp đỡ tặng tiền.
Tôi quyết định nhắc nhở cô lần nữa: “Lương Phương, sáng nay cô mới gặp tai nạn, số tiền trả ít .”
Tôi hy vọng lời thể đánh thức cô gái si tình , bản thân cô còn nợ nhiều tiền như , dám đưa cho đàn ông xa lạ nhiều tiền như .
Lương Phương chút chán ghét : “Giang Nghiên, đó là chuyện của .”
Được , là lo chuyện bao đồng, dù đã lấy tiền, thiệt là .
Vì , nở nụ tám chiếc răng tiêu chuẩn: “Được thôi, hai thong thả, đây, cần tiễn.” Nói xong, thẳng chút do dự.
Tần Lãng với Lương Phương sẽ tiến triển lãng mạn gì thì biết. Tôi chỉ biết đã bất ngờ đòi tám nghìn tệ, vui!
Ăn đại tiệc, mua quần áo mới, thậm chí du lịch ngắn ngày cũng , làm gì cũng thấy thích!
Tôi lập tức gọi điện cho bạn thân Tần San: “San San, hôm nay tao phát tài , , chúng ăn thịt nướng .”
“Được, ngay bây giờ, gặp ở quán.”
Gác máy, gọi xe đến quán thịt nướng mà thường ăn. Vừa cửa, Tần San đã đợi ở chỗ , những món ăn thường ăn cũng đã gọi xong.
“Tao đã gọi những món thường ăn , mày ăn gì thì tự gọi thêm nhé.” Tần San .
“Nói nào, hôm nay mày gặp chuyện gì vui thế? Nghe phát tài ? Tao thấy mày cửa đã như chó Samoyed .”
Tôi từ từ đặt túi xuống, cầm đũa gắp thức ăn trả lời: “Là tám nghìn tệ của Tần Lãng.”
“Tần Lãng?” Tần San cau mày:
“Hôm nay mày gặp thằng đó ? Trước ầm ĩ khó coi như , nó còn mặt mũi xuất hiện thế?”
Tôi lắc đũa, để ý: “Anh xuất hiện thì tao đòi tám ngàn tệ chứ.”
Tần San giãn mày.
“Cũng đúng, cái thằng khốn nạn đó, tao từng thấy ai tính toán chi li như , yêu hai năm, rõ ràng mày cũng mời nó ăn cơm, tặng quà cho nó, chia tay mà nó còn mặt mũi đòi mày trả số tiền nó nợ ứng dụng thanh toán A.”
“Tao thấy đúng là ma xui quỷ khiến, biết nó tiêu tiền , cũng chỉ mày ngốc nghếch như , còn thật sự trả.”
Tôi xoa mũi: “Đây là phá tài tiêu tai .”
Tần San liếc , thở dài:
“Mày cũng đúng, loại như thằng đó sẽ biết lý lẽ, thôi thì bỏ chút tiền để giải quyết còn hơn để nólấy cớ quấy rầy làm phiền mày, dù cũng là chuyện .”
Cô cúi đầu gắp vài miếng thịt, : “ lần nó nỡ trả tiền cho mày? Không mày thèm để ý đến nó .”
Tôi trợn mắt: “Tao thèm để ý đến nhưng đến mặt tao mà lắc lư chứ.”
Nói uống một ngụm nước: “Mày biết , lái một chiếc Bentley, tan làm đỗ cửa công ty bọntao, còn cố tình , Tiểu Nghiên, lâu gặp. Trời ơi, lúc đó tâm trạng của tao, thật sự là đủ , chỉ thiếu nước trợn mắt lên trời, mịa nó đúng là trời ơi bão táp mưa sa.”
“Anh chắc tưởng trai, cho rằng tao chắc chắn hối hận lắm, nối tình xưa với .”
“Tao nhịn nửa ngày, chỉ hỏi đòi tiền, dù số tiền thật sự đã làm tao hối hận mấy năm nay .”
“Mày đừng , đến tiền thì hiệu quả lắm, mấy thứ mơ hồ màu hồng gì đó, chỉ cần đâm một cái là vỡ tan.”
“Ha ha ha!” Tần San :
“Vậy là thật sự trả ?”
“Làm thể chứ!” Tôi nhịn trợn mắt:
“Anh đùa với tao, nửa ngày, với tao là đem tiền đầu tư .”
“Ha ha ha, trời ơi, vẫn cứ chứng nào tật nấy thế, chết mất.”
Tần San ngừng: “Vậy là mày đòi tiền như thế nào?”
Tôi nhướng mày: “Phải kể từ lúc tao một đồng nghiệp là ông tơ bà nguyệt…”
Sau đó kể rành mạch mọi chuyện xảy trong ngày hôm nay.