Đồng Nam Đồng Nữ - Chương 4
24.
Ông ta tự giới thiệu: “Có thể cháu chưa từng gặp chú. Chú mở tiệm làm giấy ở làng bên”.
Ông ta là chủ tiệm giấy!
Tôi run rẩy mở miệng: “Đồng nam đồng nữ kia là xin ở chỗ chú à?”
“Ừ, cháu hiểu được tình hình như vậy thì tốt quá.”
Ông ta xoay người tôi lại, hướng mặt về phía sân nhà tôi: “Cháu là con nhà này phải không?”
Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cháu đã được nhận vào gia đình của người chú rồi.”
“Chẳng trách cháu còn sống.”
Ông chủ tiệm giấy không hề quan tâm đến chuyện này: “Bây giờ tất cả thứ trong nhà cháu đều là quỷ, bị bao vây hết rồi, không có người quen dẫn đường thì chú vào không được.”
“Cho nên cháu phải đi cùng chú.”
Tôi hỏi ông ta: “Hết quỷ rồi liệu bố mẹ cháu có quay lại không? Cháu thấy mẹ bị biến thành búp bê giấy. Bên trong có rất nhiều búp bê giấy. Bà ấy…”
Ông ta quay lại nhìn tôi, ánh mắt vô cảm.
Thật kỳ lạ, rõ ràng người này vẫn luôn cười nhưng vì sao ý cười lại không chạm đến đáy mắt?
“Cháu ngoan, đừng có ảo tưởng những thứ không thực tế nữa.”
“Người đã chết, chính là đã chết.”
Tôi ngừng nói, ông ta lấy từ trong túi ra một sợi dây màu đỏ buộc vào tay cả hai chúng tôi.
Sợi dây hơi ẩm ướt, là do có dùng máu thấm lên.
“Hãy siết đầu bên kia thật chặt, dù là nhìn thấy gì hay nghe thấy gì đều không được buông ra.”
“Cháu hiểu rồi.”
Bước vào sân lần nữa, tôi vô thức nhắm mắt lại, nhưng ánh nắng chói chang lại không chiếu tới.
Hôm nay, trăng tròn trên đầu, trăng sáng quắt, chiếu từ phía sau lại làm cho chiếc bóng dài thật dài.
Từng đợt gió lạnh thổi vào mắt tôi, khi tôi mở mắt ra lần nữa thì thấy ngôi nhà đối diện không còn là nhà của tôi nữa.
Nhà tôi là một ngôi nhà có sân nhỏ xây bằng gạch.
Ngôi nhà đối diện cao ba tầng, phong cách kiến trúc khác với ngôi nhà của chúng tôi.
Cửa sổ bằng giấy, nhà bằng gỗ.
Cửa sổ dán giấy rất mỏng, trong sân có thể nhìn thấy ánh đèn đỏ nhấp nháy bên trong và nhiều bóng đen đang đong đưa.
Thật kỳ lạ, chúng tôi dường như đã bước vào một thế giới khác.
25.
Ông chủ tiệm giấy cười nói: “Đi theo chú, nếu không sẽ mất mạng đấy.”
Chúng tôi bước vào trong, cửa nhà mở toang, bên trong tối om, giống như một cái miệng đầy máu đang chờ ăn thịt người.
Khi chúng tôi bước vào nhà, mặt đất phủ đầy bụi, dường như đã lâu không có ai ở đây.
Đối diện là hai chiếc ghế thái sư với hai hình giấy, đồng nam bên trái và đồng nữ bên phải.
Nó giống hệt cái mà bố mẹ tôi mang về.
Nhưng chúng không được vẽ mắt.
Ông chủ tiệm giấy đi tới phía trước, đứng trước mặt người giấy, tôi thấy mắt màu máu của người giấy hiện.
Chúng nó, vậy mà có thể tự vẽ mắt cho chính mình!
Ông chủ tiệm giấy lấy từ trong túi ra một sợi dây màu đỏ rồi thoăn thoắt trói chặt người giấy.
Chỉ… đơn giản vậy thôi?
Tôi muốn hỏi nhưng ông chủ tiệm giấy lắc đầu, ra hiệu im lặng.
Ông ta lại chỉ lên tầng hai, ý muốn tôi đừng rút dây động rừng.
Vừa bước lên cầu thang đã có thể nghe thấy âm thanh lễ hội ở tầng hai, chén đến chén đi thật vui vẻ.
Chúng dường như có ngôn ngữ riêng, ríu ra ríu rít, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng cười chói tai.
Ông chủ tiệm giấy tháo sợi dây đỏ trên tay rồi buộc vào cây cột gần đó, biến tôi thành tư thế gấu ôm cây.
Khi cánh cửa mở ra, căn phòng tràn ngập những hình vẽ bằng giấy!
Chúng dừng lại và đồng loạt quay đầu. Chúng đều là những hình giấy có vẽ mắt.
Là người giấy do mẹ tôi làm!
Mấy người giấy cười hì hì, ngóc đầu sang. Có giọng nói của đàn ông và cả phụ nữ, dường như chúng đang nói chuyện.
Trong sự cười nhạo, ông chủ tiệm giấy cũng cười: “Không ở đây à?”
Rõ ràng ông ta đã nói không được phép lên tiếng!
Những người giấy ngừng cười nói. Chúng giơ những móng tay sắc nhọn và túm lấy ông chủ tiệm giấy.
Giống như lúc nãy bắt tôi vậy.
Ông chủ tiệm giấy giỏi hơn tôi nhiều, ông ta không hề lùi bước mà xăm xăm tiến lên, tiến về phía trước hai bước và bước vào đống tượng giấy.
Ông ta rút một nắm bùa từ trong ngực và ném chúng lên không trung sau đó niệm chú.
Kết hợp với kết ấn bàn tay, chú ngữ niệm cũng rất nhanh, nội dung mơ hồ khó hiểu, cuối cùng chỉ có thể nghe rõ mỗi chữ cuối.
“Trói!”
Những lá bùa bay tán loạn che phủ chính xác đôi mắt của từng người giấy, và những người giấy đều ngừng hành động.
Trong chớp mắt thôi mà đã kết thúc sao?
Tôi nghĩ ông ta không cần phải đưa tôi vào, hoặc không cần phải đưa tôi vào sâu như vậy.
26.
Sau khi làm xong mọi việc, chủ tiệm giấy quấn sợi chỉ đỏ quanh cổ tay.
Xoay tròn từng vòng đến phía cuối sợi chỉ.
“Nhóc con, cháu có sẵn lòng giúp chú không?”
Tôi nhìn theo ánh mắt của ông ta và thấy một bình phong phía sau tất cả các hình vẽ bằng giấy. Phía sau bình phong là cầu thang dẫn lên tầng trên.
Đó là cấp độ cuối cùng.
Tôi vẫn chưa nhìn thấy đồng nữ và em trai mình, không nói cũng biết thứ cuối cùng chúng tôi phải đối mặt là gì.
“Cháu có thể giúp gì cho chú?”
“Nếu cần thiết, chú cần máu của cháu.”
Tôi chạm vào con dao giấu sát ngực.
Tôi nói: “Được.”
Một người muốn máu của tôi, người kia muốn mạng sống của tôi.
Tôi vẫn biết chọn thế nào cho đúng.
Chúng tôi cùng nhau lên tầng ba. Đó là một căn phòng rất nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn căn phòng ban đầu của tôi.
Em trai tôi và đông nữ đang quỳ gối trên mặt đất, ở giữa họ là một người giấy không thể nhận ra.
Người giấy đã bị xé thành từng mảnh, khuôn mặt đã bị hư hỏng.
Nhưng trực giác mách bảo tôi rằng nhân vật người giấy này chính là mẹ tôi.
Ông chủ tiệm giấy nới lỏng sợi dây đỏ, tôi vô thức tìm được một cây cột để ôm lấy.
Ông ta liếc nhìn tôi và mỉm cười thâm sâu.
Ông chủ tiệm giấy một mình chọi hai. Lần này ông ấy lấy đầu cuối sợi chỉ đỏ rồi xâu vào hai đồng tiền.
Sợi chỉ đỏ giống như một con rắn linh hoạt, xoắn về phía đồng nữ và em trai tôi. Đồng nữ và em trai tôi phối hợp rất ăn ý, một đánh trên một đánh dưới, không phân thắng bại.
Bọn họ đánh nhau ngang tài ngang sức, nhưng sức mạnh thể chất của con người làm sao có thể so sánh được với ma quỷ đây?
Mà em trai tôi lại thường xuyên chạy đến chỗ tôi, buộc ông chủ xưởng giấy phải bộc lộ nhiều khuyết điểm.
Ông ta nhân cơ hội thoát khỏi em trai và đồng nữ, chạy đến gần tôi và giơ hai đồng xu có phù chú ra trước mặt tôi.
“Máu!”
Tôi rút con dao trong túi ra và cứa mạnh vào cánh tay mình. Máu chảy thành dòng.
Khiến dòng chữ trên giấy bùa bị lem.
Ông chủ tiệm giấy trợn mắt kinh ngạc nhìn lá bùa trên tay, rồi nhìn tôi.
Dường như ông ta muốn mắng tôi nhưng thời gian lại không cho phép.
Em trai tôi và đồng nữ chạy tới đúng lúc tôi đang chảy máu.
Ông ta lấy thêm hai lá bùa từ trong túi ra, dùng hai ngón tay chạm vào lá bùa trước đó, chỉ lấy ra ít máu.
Hai tấm bùa lần lượt bịt kín mắt và miệng của đồng nữ, và hai đồng xu thì dựng đứng trước mắt nó.
Đồng nữ đưa tay định lấy đồng xu ra nhưng đầu ngón tay như bị lửa đốt, hai đốt ngón tay cũng bị đốt cháy.
Nó cúi xuống, vặn vẹo cơ thể, dường như đang hú lên đau đớn.
Nhưng một chút âm thanh cũng không thể phát ra vì miệng nó đã bị phong bế.
Tảng đá lớn trong lòng tôi sắp rơi xuống, nhưng tôi chợt nghĩ tới.
Em trai tôi ở đâu?
Tổng cộng có hai tấm bùa và hai đồng xu được sử dụng trên người đồng nữ!
Cùng lúc đó, có một vật nặng đè lên eo tôi, có thứ gì đó đang túm lấy da thịt khiến tôi đau đớn.
Tôi vô thức cúi đầu xuống và bắt gặp ánh mắt của em trai mình.
Em trai tôi trông không còn giống con người nữa. Đôi mắt đỏ đầy đáng sợ, không còn lòng trắng hay mắt đen, chỉ còn một mảng đỏ au trong hốc mắt.
Những chiếc răng nanh của nó chĩa vào tôi, gương mặt dí ngày càng sát.
Có vẻ như nếu nó nâng người lên cao hơn nữa thì sẽ cắn nát mặt tôi.
Lý trí mách bảo tôi nên chạy, tôi nên đẩy nó xuống, tôi nên…
Tôi không làm gì cả vì tôi không thể di chuyển.
Chỉ cần là em trai đè thì tôi không thể cử động được. Tại sao chuyện chỉ mới xảy ra gần đây thôi mà tôi lại không nhớ?
Cái miệng há rộng của em tôi chiếm hết nửa khuôn mặt. Đó là một cái miệng thật to.
Một đồng xu được ném vào miệng nó, sau đó một đôi tay to lớn ấn vào đầu em trai tôi rồi nâng cằm nó lên, dùng sức đóng miệng nó lại.
Lá bùa cũng được gắn vào miệng và mắt của em tôi trong khoảnh khắc tiếp theo.
Em trai tôi vẫn bám chặt vào tôi và véo tôi thật mạnh.
Đợi đến khi em trai tôi rời đi, tôi mới cảm thấy mình tỉnh lại, ngồi phịch xuống đất.
Tôi thở hổn hển hỏi chủ tiệm giấy: “Mọi việc đã xong chưa?”
“Chưa.”
Dường như ông ta cũng có vẻ rất khó hiểu: “Ngôi nhà này vẫn chưa biến mất, chẳng lẽ còn thứ khác nữa sao?”
Ông ta im lặng nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, tôi nói: “Có.”