Đồng Nam Đồng Nữ - Chương 3
16.
Em trai tôi đã bắt đầu bò và nó luôn tìm cơ hội thích hợp để cắn mẹ tôi.
Mẹ tôi sợ đến mức hét vào mặt tôi: “Nó không phải em trai mày! Nó là ác quỷ! Nó muốn mạng của tao!”
“Vừa nãy mày thấy không? Nó nhảy lên cổ tao đấy!”
“Nó chính là muốn cắn đứt toàn bộ mạch máu của tao, uống cạn máu của tao!”
Tôi bịt miệng mẹ lại, lắc đầu dữ dội: “Mẹ ơi, mẹ chỉ nói những lời này trong lúc giận dữ thôi, mẹ đừng nói nữa.”
“Không phải mẹ thích em trai nhất sao, còn rất mong chờ em ấy đến nhà chúng ta nữa?”
“Em ấy là báu vật duy nhất trong gia đình chúng ta.”
Mẹ tôi quay lưng về phía em trai tôi nên không thể nhìn thấy nó.
Khi bà ấy nói em trai tôi là một ác quỷ, mắt nó đỏ lên, khóe miệng khẽ nhếch, vẻ mặt đờ đẫn đột nhiên trở nên sống động.
Câu nói này của bà ấy giống như một chiếc công tắc.
Và em trai tôi là con mèo của Schrödinger*.
(*Con mèo trong thí nghiệm của Schrödinger, trong trạng thái nửa sống nửa chết.)
Mẹ tôi nói nó là ác quỷ thì nó liền biến thành ác quỷ.
17.
Chúng tôi không thể ngăn em trai uống máu.
Không biết làm thế nào mà nó có thể rời khỏi giường ở độ cao như vậy.
Khi chúng tôi nghe thấy tiếng gà kêu và chạy ra ngoài thì mọi việc đã xong xuôi hết rồi.
Em trai tôi dùng một tay bẻ gãy đầu gà, ép cả người vào con gà rồi vùi mặt vào cổ nó.
Thân hình mập mạp của con gà mái vẫn đang vùng vẫy, hai móng gà đá điên cuồng, để lại những vết xước sâu trên mặt đất.
Chắc nó chết đau đớn lắm.
Mẹ tôi sắp điên rồi.
Tôi cảm thấy cơ thể bà ấy run rẩy dữ dội, bà ấy muốn hét lên nhưng lại sợ hàng xóm nghe thấy nên đành kìm lại.
Mẹ tôi bước tới bế em trai tôi lên và đánh vào mông nó.
Con gà rơi xuống đất, mặt em trai tôi đầy máu.
Nó trừng mắt, hung dữ nhìn mẹ tôi.
Tôi quá quen thuộc với cảnh đó.
Khi mẹ tôi mang thai, mỗi khi tôi bị thương chảy máu, mẹ đều nhìn tôi như vậy.
Mẹ tôi đưa em trai vào nhà và khóa cửa lại.
18.
Mẹ tôi ra ngoài cửa và khẽ hét lên, bà ấy vò đầu bứt tóc: “Mày có nhìn thấy không? Nó thực sự đã uống máu!”
“Làm sao một người bình thường lại có nhu cầu về máu lớn như vậy?”
Bà ấy bị kích động và thật sự không thể hiểu nổi.
Tôi cũng không hiểu.
“Nhưng mẹ ơi, không phải mẹ đã bảo con lấy máu mỗi ngày cho mẹ khi mẹ mang thai sao?”
“Lúc đó mẹ cũng uống máu sống.”
Mẹ tát vào mặt tôi và cuối cùng không còn kiềm chế được giọng nói.
“Nếu mày nói nhảm suốt ngày như vậy thì tao sẽ xé nát miệng mày đấy!”
“Ý mày là, tao giống như vậy…?!”
Tôi cúi đầu xuống và ngừng nói.
Mẹ tin tôi vì tôi không bao giờ nói dối.
Bà ấy đã rất suy sụp trước sự thật này, và điều kỳ lạ là mẹ tôi thật sự không nhớ gì cả.
Bố tôi không biết chuyện này và mẹ tôi cũng không nhớ.
Nếu tôi không nói ra, thì bí mật này có thể bị giấu kín mãi mãi.
19.
Khi em trai tôi được ba tháng tuổi, răng của nó cuối cùng cũng mọc hết.
Những chiếc răng sắc nhọn giống hệt như những chiếc răng thấy trong miệng đồng nữ ngày đó.
Đồng nữ thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng nó không bao giờ gây ra bất kỳ tổn hại thể xác nào cho chúng tôi.
Nó chỉ xuất hiện đột ngột bên ngoài cửa sổ và nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Sẽ ở ngoài gõ cửa sổ cả đêm.
Em trai tôi cũng sẽ cười lớn vào đêm đó.
Tôi nhận thấy mỗi khi đồng nữ xuất hiện, em trai tôi đều có thể phát hiện và phản ứng lại ngay.
Mối liên kết này quả là một điều khủng khiếp.
Mẹ tôi dường như đã thích nghi với cuộc sống này.
Đồng nữ không làm hại bà ấy và em trai tôi cũng ngừng đuổi theo cắn bà ấy.
Ngoại trừ việc thỉnh thoảng giết gà ở nhà thì trông em trai tôi giống hệt một đứa trẻ bình thường.
20.
Mẹ tôi có thể không nhận thấy rằng bà ấy gầy hơn trước.
Lúc đầu tôi nghĩ là do tinh thần mẹ tôi không tốt, hoặc mới sinh con nên sức khỏe chưa hồi phục.
Nhưng bây giờ tinh thần bà ấy đã tốt hơn nhưng vẫn không béo lên.
Ngược lại, thỉnh thoảng khi đồng nữ xuất hiện, tôi cảm thấy như nó đã được sửa chữa.
Trước đây nó nằm trên bệ cửa sổ, chỉ thấy được cái đầu, nhưng bây giờ nó có thể vươn ra cả nửa người.
Những vết bẩn trên mặt nó cũng biến mất, như thể đã thay thế giấy bằng lớp da mới.
Đến đêm, đồng nữ lại đến.
Hôm nay, mẹ tôi để cửa sổ mở, khi chúng tôi quay lại liền thấy đồng nữ đang im lặng.
Thân trên của nó nghiêng về phía trước, toàn thân gần như ngã vào trong, nghiêng chéo vào cửa sổ.
Nó đang tiến vào!
Nhận thức này khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Mẹ tôi nghĩ đồng nữ vô hại như động vật, nhưng tôi thì không.
Không biết lấy đâu ra sức lực, tôi vội chạy tới và đóng cửa sổ lại.
Tiếng đập cửa sổ rất lớn nhưng tôi cảm giác như nhịp tim của mình còn lớn hơn nữa.
“Mày sợ gì?”
Mẹ tôi quay lại, trong thoáng chốc khuôn mặt bà trông hơi giống nếp gấp của tờ giấy…
Nhìn kỹ lại nó lại trông giống như những nếp nhăn.
Tôi nghĩ có lẽ đó là sự hiểu lầm của tôi.
21.
Mẹ tôi đã tự học một nghề mới.
Mẹ bắt đầu làm những bức tượng nhỏ bằng giấy ở nhà.
Cái này rồi tới cái khác, dường như bà ấy không biết mệt mỏi.
Mẹ tôi vốn rất khéo tay. Trong nhà chứa đầy những bức tượng nhỏ bằng giấy.
Từ rách tươm lúc đầu trở thành cực kỳ tinh xảo.
Tôi đã từng thấy hàng đống tượng giấy chất đống ở các cửa hàng giấy khác, nhưng chúng đều không điểm mắt.
Mà mẹ tôi, dù tốt hay hỏng đều luôn bôi máu lên mắt người giấy càng sớm càng tốt.
Bóng mẹ tôi dưới ánh đèn đêm gần như hòa vào hình người giấy bên cạnh.
Mẹ tôi đang trở nên thật kỳ lạ.
Bây giờ bà ấy phát ra âm thanh xào xạc khi bước đi, như thể đang cọ xát với giấy.
Khi tôi nhìn lại, mẹ tôi vẫn còn bằng xương bằng thịt, giống như tôi chỉ đang hù dọa chính mình.
Nhưng tôi biết không phải vậy.
Bởi khi mẹ tôi mang thai, bé trai bằng giấy cũng biến đổi giống như thế.
Mẹ tôi rất sợ lửa và không bao giờ vào bếp.
Em trai tôi đã thân thiết với bà ấy hơn, không còn ác ý làm tổn thương bà ấy nữa.
Nó giống như…
Họ đã trở thành đồng loại.
Có một vòng tròn của đồng nam đồng nữ, và chúng kéo mẹ tôi vào trong đó.
Còn tôi thì sao?
Liệu tôi có trở nên giống bọn họ không?
22.
Mẹ tôi thật sự đã biến thành người giấy rồi.
Tôi thức dậy vào lúc nửa đêm và thấy mẹ tôi há hốc miệng như muốn hét lên nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Tôi đau đớn khi nhìn thấy vẻ mặt của mẹ, dường như mẹ tôi đang phải chịu đựng một sự tra tấn đáng sợ nào đó.
Bà ấy quay sang nhìn tôi và phát ra những âm thanh vô nghĩa trong cổ họng, như thể đang cầu xin tôi cứu bà ấy.
Cơ thể tôi không thể di chuyển.
Ý thức của tôi còn tồn tại, nhưng dường như cơ thể tôi không còn là của mình, giống như bị thứ gì đó đè lên nên tôi không thể đứng dậy được.
Tôi lo lắng đến mức bật khóc và vùng vẫy thật mạnh.
Bên cạnh mẹ tôi có đồng nữ đi đến, không biết nó đến từ lúc nào. Nó nắm lấy tay mẹ tôi và xoa nhẹ.
Đôi bàn tay của mẹ tôi dần chuyển từ màu thịt sang màu xám, giống như bàn tay của đồng nữ.
Bà ấy…
Thực sự đã biến thành một người giấy!
Mẹ tôi chắc chắn không muốn, tôi muốn hét lên, hét lên và lao vào cứu mẹ nhưng tôi không thể làm gì được.
Ngực người giấy không phập phồng, tôi không biết mẹ tôi còn sống hay không.
Tôi thậm chí hơi mong chờ, hy vọng rằng bà ấy có thể di chuyển như đồng nữ.
Mẹ tôi nằm trên giường đến sáng không dậy.
Tôi cảm thấy trên người đã có chút cảm giác, sau khi đứng dậy quay đầu lại mới nhận ra hôm qua chính là em tôi đã đè lên tôi.
Rõ ràng là tôi có thể bế nó bằng một tay!
Tôi không biết đồng nữ biến mất từ lúc nào nên cũng không quan tâm lắm mà chạy đến bên mẹ.
Khuôn mặt giấy của mẹ tôi…
Trông thật quen mắt.
Tôi chợt nghĩ đến điều gì đó và chạy vào nhà kho.
Nhà kho chứa đầy những bức tượng giấy do mẹ tôi làm, tất cả đều quay mặt ra cửa, và tất cả những bức tượng giấy dường như đang nhìn tôi.
Chúng có khuôn mặt giống mẹ tôi, dùng chung một khuôn mặt.
23.
Chẳng lẽ trước đây mẹ tôi vẫn luôn vẽ chân dung cho chính mình hay sao?
Da đầu tôi tê dại, người giấy dường như đang chuyển động.
Người ở gần tôi nhất đưa tay ra tóm lấy tôi, tôi vô thức bỏ chạy, phía sau có tiếng giấy lạch cạch.
Tất cả chúng đều đuổi theo!
Tôi chạy nhanh nhất có thể, tôi sợ những chiếc răng sắc nhọn của chúng và lờ mờ đoán được kết cục của tôi.
Tôi chạy mãi nhưng vẫn không thể ra khỏi sân.
Cánh cổng rõ ràng rất gần với tôi như thể tôi bước một bước là có thể tới nơi.
Tôi không dám dừng lại, nhưng đôi chân tôi bỗng nhiên mềm nhũn cả ra, cuối cùng tôi bật khóc.
“Hầy, vẫn là tới chậm một bước.”
Có ai đó tát vào sau đầu tôi, khiến tôi loạng choạng và ngã xuống đất.
Tôi chấp nhận sự thật rằng mình sắp chết, đứng hình nhắm nghiền mắt lại. Trên đầu lại có thêm một cú đánh.
“Nhóc con, doạ cháu sợ rồi sao?”
Tiếng giấy cọ vào tai tôi biến mất. Khi tôi mở mắt ra thì thấy mình đã ở ngoài sân.
Tôi quỳ lạy người đàn ông đó: “Cảm ơn ơn cứu mạng của ngài, cảm ơn ngài…”
Không đúng…
Rõ ràng vừa rồi là ban ngày, sao bây giờ lại biến thành đêm?
Tôi cảm thấy ớn lạnh cả người, thận trọng lùi lại.
Trước mặt tôi có một người đàn ông, ông ta nhìn tôi rồi đưa tay ra trước mặt tôi.
“Cháu sờ vào xem, chú nóng đấy.”
Tôi lắc đầu, tôi không dám.
“Vừa rồi là chú cứu cháu, cháu gặp quỷ đánh tường.”
Ông ta không nhịn được bèn nắm lấy tay tôi, quả thật rất nóng, nóng như thiêu đốt.
Đó là con người!
Thật sự là con người!