Đồng Nam Đồng Nữ - Chương 2
9.
Mẹ và tôi cùng nhau hét lên. Mẹ tôi sợ đến mức ngất đi.
Đồng nữ nhìn mẹ tôi ngất đi, môi trên đỏ mọng hé mở để lộ những chiếc răng nanh.
Thật khó để mô tả. Toàn bộ miệng của nó đen ngòm, nhưng hàm răng lại có màu trắng như răng cưa, có thể cắn đứt cổ một người chỉ bằng một cú cắn sắc bén.
Trên mặt nó vẫn còn đọng nước mắt máu, chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy đầu nó từ góc độ này.
Chiều cao của đồng nữ nếu đứng bình thường sẽ cao hơn bệ cửa sổ.
Đúng, nó không bình thường!
Vì đồng nữ đã bị bố tôi bẻ gãy!
Đồng nữ cũng không bước vào, giấy trên người nó bị thổi bay rào rào, cứ đứng như thế mà nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
“Hi hi hi hi hi…”
Tiếng cười của đồng nữ là âm thanh của một đứa trẻ bình thường, nhưng cộng với khuôn mặt lại khiến người ta ớn lạnh.
Điều đáng sợ nhất không phải là cái này.
“Hi hi hi hi…”
Em trai mà bố tôi đang ôm trong ngực cũng quay đầu lại, nó và đồng nữ cùng cười, giọng cười chồng chất lên nhau.
Làm sao một đứa trẻ sơ sinh lại có thể phát ra tiếng cười như thế này?
10.
Nhân tiện, đứa trẻ này đầu tiên là đồng nam, sau đó mới là em trai của tôi!
Tôi run rẩy, có cảm giác như mình sắp ngất đi.
Các cơ trên mặt bố tôi run lên dữ dội, tôi nghĩ ông ấy cũng sợ hãi.
Nhưng giữa người với người sẽ có sự khác nhau, mỗi khi tôi sợ hãi sẽ thu mình vào một góc, còn bố tôi thì lại thích phô trương thanh thế.
Giọng ông ấy hơi phát cáu: “Cười gì mà cười, con cái nhà ai? Mau cút đi!”
“Nơi này không chào đón mày, cút nhanh!”
Bố tôi vừa nói vừa ném mọi thứ có thể trong tầm tay.
Một trong số chúng đã đánh thẳng vào mặt đồng nữ.
Đồng nữ ngừng cười.
Và biến mất.
Gió bên ngoài ngừng thổi, sấm sét cũng chấm dứt.
Nhưng bố tôi và tôi biết rằng đây chắc chắn không phải là kết thúc.
Tôi cảm thấy lời nói vội vàng vừa rồi của bố tôi đã hoàn toàn xúc phạm đến đồng nữ.
Bởi vì lần đầu tiên triệu hoán đồng nam và đồng nữ, mỗi ngày họ đều nói: “Hãy nhanh đến nhà bố mẹ, con là báu vật duy nhất của bố mẹ.”
Nhưng bây giờ, bố tôi đã hỏi đồng nữ đó là con của ai và bảo nó hãy cút khỏi đây.
11.
Mãi đến chiều hôm sau mẹ tôi mới tỉnh dậy. Bà ấy tưởng đêm qua là một giấc mơ.
Bố tôi hút điếu thuốc với vẻ mặt buồn bã.
Ông ấy kể cho mẹ tôi nghe chuyện gì đã xảy ra sau khi bà ấy hôn mê.
“Tôi luôn cảm thấy chuyện này còn chưa xong, người giấy nhất định sẽ quay lại tìm chúng ta.”
Mẹ tôi lo lắng: “Vậy chúng ta đi hỏi biện pháp đi! Cách này là do ông chủ tiệm giấy đưa ra thì nhất định phải có cách nào đó cứu chúng ta!”
Bố tôi rít một hơi thuốc dài nữa rồi lắc đầu.
“Chiều tôi đi hỏi thì ông ấy nói chúng ta nói dối. Chúng ta vốn đã có một đứa con, còn lừa trên gạt dưới để lấy phúc duyên, chính là đang tiêu hao vận may.”
Bố tôi thuật lại lời của ông chủ tiệm giấy.
“Đồng nam đồng nữ nếu đối đãi tốt thì được thôi, ai ngờ mấy người không đối tốt với đồng nữ. Đồng nam đồng nữ này tuy khác cơ thể nhưng lại có chung tâm hồn.”
“Tôi không giúp được ông, chỉ có thể dựa vào vận may của ông mà thôi.”
Bố tôi bắt chước ông chủ tiệm giấy nói xong thì kể tiếp: “Tôi cũng hỏi vợ nhà họ Tôn, bà ấy nói đứa con trai rất hung hãn, tính tình không tốt, còn bé gái thì chuyên dùng kỷ luật để quản chế bé trai, vì vậy phải nuôi dưỡng chúng cùng nhau.”
“Chúng ta tự tay phá hủy sự trói buộc. Từ giờ trở đi, đứa trẻ này…”
Mẹ tôi không tin đứa con trai bà sinh ra lại là một con quỷ dữ.
Nhất là lúc này em trai tôi không quấy khóc, nằm trên giường mút ngón tay một cách đáng thương.
“Bé con tội nghiệp của mẹ chắc đói rồi, giờ mẹ cho con sữa nhé.”
Mẹ ôm em tôi vào lòng, em tôi cũng hợp tác dụi đầu vào tay mẹ.
“Ông nhìn xem, em bé đáng yêu đến vậy, còn tìm sữa để bú.”
“Nghe có vẻ không giống như những gì ông nói…”
Bà chợt hét lên một tiếng chói tai và ném em tôi ra ngoài. Tôi thấy em tôi tuy không có răng nhưng lại dùng nướu ngậm chặt lấy vú mẹ, cắn đến nỗi ra máu.
Vẻ mặt hưởng thụ và hài lòng của nó giống hệt như mẹ tôi khi mang thai.
Tất cả chúng tôi đều đã quên mất.
Ngay từ đầu, nó đã là một đứa trẻ ăn máu.
12.
Đó là vùng thịt mềm hiếm có trên cơ thể con người. Mẹ tôi buông tay ra, em trai tôi tôi liền bị treo lơ lửng ở đó.
Thịt bị kéo căng và rũ xuống.
Nước mắt mẹ tôi chảy dài trên má, bà ấy đành phải kéo em trai tôi để giảm bớt trọng lượng và gọi bố tôi lại.
“Nhanh tới đây giúp đi!”
Bố tôi đen mặt đi tới, ông ấy đưa tay nhéo vào mặt em trai tôi. Mẹ tôi vừa đau đớn vừa lo lắng.
“Người ta nói trẻ con không nên véo mặt! Về sau sẽ chảy nước miếng!”
“Vậy thì để bà đau chết luôn nha!”
Lời nói của bố tôi lạnh lùng nhẫn tâm, trong nháy mắt mẹ tôi lập tức im bặt.
Phải rất vất vả mới kéo được em trai tôi ra ngoài. Trên ngực mẹ tôi có một vết tròn và máu đang rỉ ra.
“Tôi đã nói rồi mà bà không nghe, đừng cho nó bú nữa!”
Bố tôi giận dữ đá chiếc ghế cạnh giường xuống, khiến tôi ngã xuống đất.
Mẹ tôi ghi nhớ và bắt đầu cho em trai tôi bú bình, em trai tôi không tìm ra được máu, tay gấp đến độ cào loạn trên giường.
Móng tay của nó tuy mỏng nhưng lại sắc, hung hăng cào cấu trên da thịt, đến nỗi làm da bong ra.
Ngay khi trời vừa tối, em trai tôi bắt đầu khóc.
Miệng nó há to, chiếm hết một phần ba khuôn mặt, khuôn miệng tối, bên ngoài có thể nhìn thấy nướu răng màu hồng.
Lông tơ trên mặt đứa trẻ vẫn chưa rụng đi, trông hơi xù. Khi nó khóc, toàn bộ khuôn mặt đều đỏ bừng.
Sau đó toàn bộ đầu, cổ, khắp người như vừa bị bỏng nước nóng.
Sắc mặt lập tức thay đổi hoàn toàn, âm thanh sắc bén, trong miệng chỉ có những tiếng rên rỉ vô nghĩa và tiếng thét chói tai.
Đôi mắt nó nhắm chặt, chỉ hú lên mà không rơi một giọt nước mắt nào.
Mẹ tôi bàng hoàng vì đây chính là đứa con trai mà bà ấy mong mỏi nhất.
Hôm nay, bà ấy đã mủi lòng vô số lần. Cánh tay của bà ấy đầy những vết xước, nghiêm trọng nhất là một mảnh thịt nhỏ đã bị bong ra.
Em trai tôi nuốt sống miếng thịt.
Cửa sổ lại có tiếng gõ cành cạch. Sau khi trải qua chuyện tối qua, lòng tôi như có bóng ma, vì vậy chỉ dám nhìn chằm chằm vào nó.
Mẹ tôi không dám nói gì. Hôm qua, người giấy đã để lại ấn tượng khó phai cho chúng tôi, bố tôi còn nói tối nay người giấy có thể lại đến.
Ngay khi em tôi khóc, tiếng đập vỡ cửa sổ bên ngoài vang lên…
Chẳng lẽ đồng nữ thật sự lại tìm tới?
Lần này đồng nữ không ló mặt ra, gõ cửa sổ suốt đêm, bố tôi ra ngoài kiểm tra cũng suốt đêm không về.
Hoặc có thể ông ấy đã quay lại nhưng không vào nhà?
13.
Cửa sổ nhà tôi được lắp kính mờ nên lúc nào nhìn ra ngoài cũng thấy mờ mịt. Khi trời tối, tôi không thể nhìn thấy gì.
Cho nên tối qua bố tôi đã bị treo cổ trên xà nhà bên ngoài mà cả tôi lẫn mẹ tôi đều không biết.
Những tiếng đập hỗn loạn mà tôi nghe thấy tối hôm qua là do bố tôi đã đá vào cửa sổ trong lúc đang vùng vẫy.
Bố tôi được người dân trong làng phát hiện. Có người đi ngang qua nhà tôi, từ xa đã nhìn thấy ai đó treo cổ trên xà nhà.
Khi bố tôi được đặt xuống, lưỡi của ông thè ra, đôi mắt chỉ có lòng trắng.
Trên cổ ông ấy có những vết xước, móng tay đều là thịt.
Chính là vết móng tay của ông ấy.
Trưởng làng cho biết điều này xảy ra khi người ta bị ngạt thở và đau đớn.
Ngoài ra còn có dấu chân ở bệ cửa sổ.
“Nhị Oa Tử chắc ban đầu đã đứng trên bục này, nhưng có lẽ anh ấy đã chết vì mất sức và không thể đứng vững.”
“Ôi, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.”
Không phải…
Không phải vậy!
Trên bệ cửa sổ bụi bặm, bên cạnh dấu chân của bố tôi, có một dấu tay nhỏ khó thấy.
Bố tôi tìm được cơ hội sống sót nhưng lại bị đẩy xuống!
14.
Mẹ tôi hối hận khi biết âm thanh ngày hôm qua là của bố tôi, bà vỗ ngực, đánh vào miệng mình: “Nếu sớm biết là Lão Lâm đã về thì mẹ nên đi kiểm tra mới đúng!”
“Tất cả là lỗi của mẹ! Tất cả là lỗi của mẹ!”
“Có lẽ mẹ nên đi cùng ông ấy!”
Các dì xung quanh tôi đều cố gắng thuyết phục mẹ tôi đừng khóc lóc để rồi hỏng cả người: “Con trai bà bây giờ chỉ còn trông cậy vào bà đấy.”
“Đúng vậy, bảo bối còn nhỏ như vậy, ngày hạnh phúc của bà còn dài ở phía sau.”
Tôi biết mẹ tôi càng sợ hơn.
Theo mô tả của dân làng, khi cha tôi mất, ông quay mặt vào cửa sổ, nhìn vào nhà.
Nếu đôi mắt của ông ấy có thể nhìn xuyên qua lớp kính mờ mỏng, sẽ nhìn thấy mẹ tôi trên giường.
Làm sao bà ấy có thể không sợ?
Sau nửa đêm tiếng gõ cửa kính nhẹ đi rất nhiều, tôi nói với mẹ rằng tôi nghĩ mình nghe thấy ai đó đang nói chuyện.
Hình như bố đang gọi tên tôi.
Chính mẹ đã ngăn cản tôi, mắng tôi ích kỷ và nói rằng tôi đang cố cho ma vào.
“Ma quỷ là kẻ gạt người giỏi nhất. Nếu bố con quay lại, cửa nhà chúng ta cũng không khóa, tự mình đẩy vào không được sao, kêu con làm gì?”
“Làm nên tiếng động này không phải là muốn dụ mẹ ra ngoài à?”
“Mẹ sẽ không bị lừa đâu!”
Bà ấy là một người thông minh.
Vì vậy mà bố tôi đã chết.
15.
Trong làng có tin đồn rằng, nhìn tướng mạo của bố tôi giống như không có con trai.
Ông ta không tin và nhất quyết muốn sinh con.
Bây giờ thì con trai có nhưng bố lại chết.
Người ta nói rằng em trai tôi mệnh cứng, vừa sinh ra liền khắc cha đến chết.
Mẹ tôi và tôi không có thời gian quan tâm đến chuyện này.
Vì em trai tôi đã biết lật.
Tốc độ tăng trưởng của nó thật đáng kinh ngạc. Trong vòng một tuần sau khi sinh, nó đã có thể tự mình lật người và đá chân về phía mẹ tôi.
Không chỉ vậy, nó còn bắt đầu mọc răng!
Bây giờ trên nướu chỉ có một chấm nhỏ nhưng quả thật đó là một chiếc răng nhỏ màu trắng.
Tôi có thể phát hiện ra vì em trai tôi đã cắn mẹ tôi, lần này có thể nhìn thấy vết răng trên miệng vết thương.
Chúng tôi cố tình không cho nó uống máu vì vậy nó đang tìm cách sao?
Mẹ tôi lại đến gặp người chủ tiệm giấy nhưng ông ấy vẫn nói với bà ấy điều tương tự như bố tôi đã kể.
“Đồng nữ này oán khí sâu nặng, thật sự tôi cũng không có cách nào.”
“Còn bé trai đấy, nếu dạy dỗ đúng cách cũng có thể trở thành đứa trẻ bình thường.”
Lần đầu tiên bố mẹ tôi đến đó, ông ấy đã yêu cầu họ phải đối xử thật tốt.
Lần này mẹ tôi đi, ông ấy bảo chúng tôi phải dạy dỗ thật tốt.
Nhưng làm thế nào để dạy dỗ một đứa trẻ chưa đầy một tháng tuổi đây?