Đông Lạnh Đã Tan - Chương 4
Chị ấy liều mạng lên tới vị trí hôm nay.
Không nên bị liên luỵ bởi chuyện của tôi.
Chu Quyện trả tờ giấy ly hôn vào tay tôi.
Nhẹ nhàng nói, “Anh nói rồi, em không thể rời xa anh.”
Tôi xé tờ đơn ngay trước mặt Chu Quyện.
Tôi không ly dị.
Cũng không muốn ở lại cái thế giới này thêm nữa.
Tôi có thể cảm nhận được hô hấp mình dần yếu đi.
Trên đường tới bệnh viện, tôi còn đang mãi trách hệ thống có rời đi thôi mà cũng lâu như vậy.
Nhưng chị Văn thì cứ kéo tay tôi, khóc như tôi chết rồi vậy, tự dưng tôi hơi không nỡ.
Chu Quyện lảo đảo chạy vào.
Bác sĩ nào cũng lắc đầu với hắn.
Hắn nhìn tôi, trong mắt làm gì còn sự chán ghét giống với gần đây.
“Kiều Châu, phải làm sao, anh phải làm gì…”
Hắn luống cuống siết chặt tay tôi, nghẹn ngoà, “Kiều Châu, đừng làm vậy với anh.”
Hắn thương tâm khổ sở, cứ như thật sự yêu tôi.
Tôi hít mũi, cười nói với chị Văn, “Chị nhìn kìa, anh ta diễn giống thật ghê.”
Giống thật đến mức khiến tôi tin đã rất nhiều năm.
Nhưng tôi biết.
Đây chỉ là phản ứng lúc hắn nhất thời không tiếp thu nổi mà thôi.
Có mấy câu hắn nói không sai.
Hắn chưa từng nghĩ tôi còn có thể rời đi.
Hắn càng ngỡ đã nắm chắc phần thắng trong tay, tôi lại càng muốn rời đi trước mặt hắn.
Nếu tôi còn ở lại đây, thì Chu Quyện sẽ còn cái bộ dáng này ư.
Sẽ không.
Chị Văn vừa mắng vừa cầm túi đập hắn:
“Cút! Cút đi, đừng có làm bẩn tay Kiều Châu.”
“Lúc ở với Tô Duyệt, sao cậu không nghĩ tới cảm giác của Kiều Châu?”
“Lúc Tô Duyệt năm lần bảy lượt gửi hình khiêu khích, sao cậu không nghĩ tới cảm nhận của Kiều Châu?”
“Giờ Tô Duyệt vướng phải scandal sao cậu không lo đi dỗ dành an ủi người ta, ở đây giả vờ si tình cái gì?”
Chị Văn căm hận Chu Quyện.
Chu Quyện không để ý tới chị ấy, chỉ cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt lên tay tôi.
“Sao em lại tàn nhẫn như vậy?”
Chu Quyện cắn răng hỏi tôi, “Kiều Châu, em bỏ được thật sao?”
Tôi đang định nói gì đó.
Lại đột nhiên mất hết sức lực.
Tôi nghĩ, có lẽ thật sự phải tạm biệt cái thế giới này rồi.
Vậy cũng rất tốt.
Tài sản tích cóp mấy năm nay tôi để hết lại cho chị Văn, cho Chu Quyện có khó dễ chị ấy thì cũng để cho chị xoay sở.
Nhưng không còn tôi nữa, chắc Chu Quyện cũng không động tới chị ấy đâu.
Mà vẫn còn nửa câu, chưa kịp nói với Chu Quyện.
Tôi biết, đàn ông áy náy bao nhiêu cũng chỉ được nhát thời.
Qua lâu rồi, Chu Quyện vẫn sẽ vui vẻ sung sướng như cũ.
Thế nên tôi dùng hết nửa số phần thưởng.
Đổi lấy kết cục của hắn với Tô Duyệt.
Tôi muốn bọn họ chịu hết khổ cực, nhưng vẫn phải sống lâu trăm tuổi.
Trong bệnh viện rất ồn.
Nhưng thế giới của Chu Quyện lại cứ như đột ngột mất hết âm thanh.
Hắn dùng sức siết chặt tay Kiều Châu, nhưng làm thế nào cũng không bắt được.
Hắn nói rất nhiều rất nhiều.
Nhưng từ đầu tới cuối, Kiều Châu chẳng thèm cho hắn lấy một ánh nhìn.
Lâm Văn tuyệt vọng hô lên, hoà với tiếng sấm ầm ầm ngoài cửa.
Kiều Châu đã toàn toàn thoát khỏi thế giới này.
Chợt mặt Chu Quyện trắng bệch.
lv tan vỡ khóc lớn, bắt được cái gì cũng đập lên người Chu Quyện.
Một câu Chu Quyện cũng không nói được.
Hắn chỉ trầm mặc thật lâu, lắc đầu phủ nhận.
Hắn không tin Kiều Châu cứ thế nhẹ nhõm rời đi.
Chu Quyện mang Kiều Châu về nhà.
Hắn không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào, vẫn còn cách… Chắc chắn là vẫn có cách.”
Hắn nhìn cái vòng trên tay Kiều Châu, đột nhiên phát hiện, vòng tay đang dần trở nên trong suốt.
Chu Quyện sững người.
Nhận ra không chỉ vòng tay, mà đến cả cơ thể Kiều Châu cũng bắt đầu trong suốt.
Dần dần tiêu tán.
Vào giờ khắc này, chợt hắn hiểu ra, câu nói bất thình lình Kiều Châu từng thốt lên với hắn.
Kiều Châu nói, nếu mình đối xử với em ấy không tốt, em sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
“Hoàn toàn biến mất…”
Hai tay Chu Quyện cứng đờ giữa không trung, không nói được chữ nào.
Hắn liều mạng nhớ lại, nhưng đã không còn nhớ nổi cảm giác của mình khi đó.
Chỉ nhớ mình từng cam kết.
Hắn từng cam kết với Kiều Châu sẽ không bao giờ có ngày đó xảy ra.
Hắn nói hắn yêu Kiều Châu.
Nhưng dần dần, tình yêu của hắn dường như đã trở nên bình thản.
Hắn thấy Kiều Châu cũng không hấp dẫn như trong ấn tượng.
Bắt đầu cảm thấy Kiều Châu không thú vị.
Thấy Kiều Châu cũng không khác gì những người kia.
Lúc này, lại có người đến trước mặt ly gián hắn bằng những chuyện trước kia của Kiều Châu với Thời Nghiễn.
Lúc trước, phàm là ai nói ra câu này, Chu Quyện cũng sẽ trở mặt không nể tình.
Sẽ đá đổ cả bàn tiệc, gay gắt:
“Từ bây giờ Kiều Châu đã là vợ tôi. Ai còn dám nói mấy chuyện không hay trong quá khứ làm em ấy không vui, tôi sẽ có cách khiến các người hết đường lăn lộn.”
Nhưng bây giờ nghĩ lại, bỗng nhiên hắn lại không thể nói ra mấy lời như thế nữa.
Hắn thấy chuyện năm đó Kiều Châu mặt dày mày dạn theo đuổi Thời Nghiễn làm hắn khó chịu.
Hắn thấy vô cùng chơi vơi.
Chính lúc này, Tô Duyệt xuất hiện.
Một lần rồi hai lần.
Chu Quyện không nóng không lạnh.
Nhưng vẫn luôn không từ chối.
Sau đó, số lần Tô Duyệt xuất hiện ngày càng nhiều lên.
Hắn biết lý do Tô Duyệt leo lên là gì.
Nhưng hắn không đẩy ra.
Kiều Châu bây giờ đã không còn là nữ sinh trẻ đẹp nữa.
Trừ hắn ra, em ấy còn lựa chọn nào tốt hơn?
Sau đó nữa, thì nước đã chảy thành sông.
Chu Quyện càng nhớ lại, càng cảm thấy dạo gần đây mình thật hoang đường.
Hắn chợt tát cho mình một cái.
Lúc lấy lại tinh thần, Kiều Châu đã sắp tan biến hoàn toàn.
“Đừng.”
“Đừng đi!”
“Anh không cho phép…”
Chu Quyện như điên dại ôm Kiều Châu vào lòng.
Nhưng hệ thống tiêu huỷ đã bị bắt đầu có tác dụng.
Cơ thể này sẽ không còn tồn tại, cho dù Chu Quyện có cố gắng đến đâu.
Cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn người trong lồng ngực dần tan biến trước mặt hắn.
Từng chút từng chút một.
Tận đến khi không còn thấy nữa.
Đã rất lâu rồi Chu Quyện không ra khỏi nhà.
Sau khi Kiều Châu hoàn toàn tan biến trong thế giới này, đồ vật có liên quan đến cô ấy cũng dần biến mất trước mặt Chu Quyện.
Cứ như đang tiêu trừ hết toàn bộ dấu vết của cô.
Căn phòng bỗng nhiên trống rỗng, yên lặng đến nghe được cả tiếng thở.
Dưới ánh trăng mỏng manh, Chu Quyện không chịu đựng nổi, lấy tay ôm đầu.
Hắn muốn vứt hết tất cả những hồi ức, nhưng giữa đêm khuya vắng lặng, những ký ức đó cứ như u linh không thể nào xua đuổi.
Lần lượt chui vào giấc ngủ hắn.
Thời thời khắc khắc nhắc nhở rằng chỉnh hắn đã tự gây ra kết cục này.
Điện thoại của Tô Duyệt lại đánh tới.
“Chu Quyện!”
“Chu Quyện giúp em!”
“Vất vả lắm em mới đi lên vị trí ngày hôm nay, em không muốn bị một bài Weibo phá hỏng đâu.”
Dạo gần đây, trên mạng đâu đâu cũng là bình luận xấu, cô ta còn không dám mở điện thoại lên.
Bao nhiêu người từng ủng hộ Chu Quyện Kiều Châu thì bấy nhiêu người đó giờ đang chửi cô ta.
Mắng cô ta là con giáp thứ mười ba.
Mắng cô ta không biết xấu hổ.
Tô Duyệt vừa uất ức vừa căm giận.
Cô ta trách Kiều Châu phanh phui mọi chuyện.
Trách Chu Quyện không ém chuyện xuống giúp cô ta trước.
Cô ta đau lòng khóc lóc, cảm thấy ai cũng đang nhắm vào mình.
Chu Quyện cầm điện thoại, thấy Tô Duyệt quá ồn.
Ồn tới mức làm đầu óc hắn thật vất vả mới bình tĩnh được lại bắt đầu phiền não.
Hắn gật đầu nói, “Được, tôi giúp cô.”
Tô Duyệt mừng rỡ gật đầu. Nhưng thứ cô ta chờ được, không phải là lời thanh minh của hắn, cũng chẳng phải bất cứ sự cứu chuộc nào.
Cô ta nhìn từng tấm hình có thể gọi là bằng chứng trên tài khoản của Chu Quyện, trái tim dường như bị đóng bắng.
Không biết Chu Quyện phát điên cái gì, bỗng dưng lại tự huỷ.
“Chu Quyện anh điên rồi à?”
“Anh nói giúp tôi mà anh làm gì vậy??”
Nhưng không gọi được cho Chu Quyện.
Chu Quyện biến mất.
Công việc của Lâm Văn vẫn thuận lợi như thường.
Gần cuối, chị vô cùng bận rộn.
Lúc nhính được chút thời gian bận rộn nhìn ra ngoài của sổ, Lâm Văn nhận ra tuyết rơi rồi.
Mặt đất như đóng một tầng băng mỏng.
Lâm Văn hơi hốt hoảng.
Hốt hoảng nhận ra Kiều Châu đã đi lâu vậy rồi.
Sau khi em ấy đi, xảy ra rất nhiều chuyện. Tô Duyệt bị phong sát toàn bộ vì vấn đề đạo đức.
Chu Quyện cũng bệnh một trận rất nặng.
Lâm Văn thấy hơi đáng tiếc.
Sao Chu Quyện không bệnh chết luôn đi.
Nhưng Chu Quyện không chết được.
Cuộc đời của hắn vẫn còn dài.
Lần nữa gặp lại Chu Quyện, là khi Lâm Văn vừa tan làm không lâu.
Chị nhìn Chu Quyện từ đằng xa, thấy hối hận vô cùng.
Càng xui xẻo hơn là, dường như Chu Quyện đã khá hơn.
Có vẻ như hắn đã sắp thoát khỏi bóng tối của Kiều Châu.
Lâm Văn thấy không đáng thay Kiều Châu.
Nhưng chị cũng biết, đa số đàn ông sao có thể đau lòng cả đời vì sự ra đi của một người đàn bà cơ chứ.
Lâm Văn vừa nghĩ nghĩ đã nghe có tiếng xe phanh gấp.
Tiếp theo là tiếng thét thất thanh.
Lâm Văn đưa mắt sang nhìn.
Thấy Chu Quyện đang yên lành ban nãy bị một tài xế say rượu hất bay.
Lâm Văn: ?
Lâm Văn sợ mình nhìn lầm người, nên đến gần xác nhận.
Chị thấy Chu Quyện tái nhợt nằm trên đất, đau không nói nên lời.
Chuyện diễn ra quá đột ngột, Lâm Văn không khỏi ngẩn người.
Hồi thần xong, chị mới thấy nỗi buồn ban nãy đã bị quét sạch.
Chu Quyện vẫn không chết.
Chỉ gãy chân.
Lúc Lâm Văn vào bệnh viện nói mát, còn gặp lại người quen cũ Tô Duyệt.
Nghe nói là bước hụt chân xuống cống thoát nước.
Nhất thời, chị không biết phải nói gì.
Chỉ thấy dạo này chuyện tốt hay đi chung ghê.
Chị đâu biết, chuyện tốt còn ở phía sau kia kìa.
Mỗi khi cuộc sống hai người họ dần tốt lên, thì sẽ luôn có những tai nạn bất ngờ xảy ra.
Nhưng bọn họ cứ vẫn kiên cường mà sống.
Lần nào cũng có thể sống sót.
Rồi lại gặp phải những tai nạn càng ép tim hơn.
Tự nhiên Lâm Văn lại thấy cuộc sống này vẫn còn hy vọng.
Đến bệnh viện nói mát cứ sảng khoá như quẹt thẻ chấm công đi làm ấy.
Lại một mùa xuân nữa đang sang.
Lâm Văn hơi nhớ Kiều Châu.
Chị ngẩng đầu lên nhìn trời, hoảng hốt nhớ lại giấc mộng tối qua.
Chị mơ thấy Kiều Châu đang yên bình ở thế giới của em ấy.
Đông lạnh đã tan.
Sao xa sáng mãi.
-HẾT-