Đông Lạnh Đã Tan - Chương 3
“Kiều Châu, em tưởng anh không biết à? Em không về được, bây giờ em chỉ có mình anh. Chọc giận anh có gì tốt với em?”
“Hay là, em muốn dùng cách này…”
Chu Quyện còn chưa dứt lời, cái trên trên cổ tay tôi chợt loé lên ánh sáng đỏ, chói vào mắt hắn.
Tôi đánh thức hệ thống.
Lời chưa nói hết của Chu Quyện bị chặn trong cổ họng, hắn nhìn tôi, hơi mờ mịt một giây.
Mặt bỗng dưng trắng bệch.
Tôi nhìn Chu Quyện chăm chú, nở nụ cười.
“Hệ thống.”
“Giúp tôi thoát khỏi cái thế giới này đi.”
Vừa dứt lời.
Trời đất đã quay cuồng trước mắt.
Tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
Tôi choáng váng đứng không vững, bỗng nhiên ngã thẳng xuống sàn.
Chu Quyện ban nãy còn mất kiên nhẫn, giờ đã lật đật đưa tay muốn đỡ tôi. Nhưng cánh tay vừa vươn ra đã vội rút về.
Đút một tay vào túi, mặc tôi ngã nhào ra đất.
“Kiều Châu, mấy trò này để lừa con nít thì được. Anh không bị em lừa đâu.”
“Cho em ba giây, đứng dậy.”
“Ba.”
“Hai.”
…
Giọng hắn chợt ngừng lại mấy giây, trắng mặt nhìn máu không ngừng trào khỏi miệng tôi.
Vào giờ khắc này, rốt cuộc hắn cũng tin.
Thoát khỏi thế giới này, không phải là trò lừa tôi lấy ra gạt Chu Quyện hắn.
“Kiều Châu!”
Cuối cùng hắn cũng luống cuống, nhào tới nắm lấy tay tôi, lắp bắp nói.
“Cái gì mà thoát khỏi…”
“Không phải em muốn níu kéo em nên nói vậy thôi à…”
Trong mắt hắn lúc này, không còn sự phiền chán và thiếu kiên nhẫn như vừa rồi nữa.
Rõ ràng mới nãy còn vì Tô Duyệt mà tức giận với tôi, giờ lại ra cái vẻ rất sợ mất tôi.
Tôi thấy buồn cười, không kiềm được mà cười ra tiếng.
Tôi muốn đẩy tay hắn ra, nhưng không còn sức nữa.
Chỉ có thể mỉm cười nhìn hắn, máu tươi nhiễm đỏ bộ quần áo trắng.
Tôi nói, Chu Quyện, anh diễn khó xem quá.
“Mấy ngày này Tô Duyệt thích gì anh cũng giúp cô ta cướp khỏi tay tôi.”
“Anh muốn rõ tôi đã chuẩn bị buổi ký tặng này bao lâu, nhưng để cô ta vui vẻ, anh cũng dung túng cô ta tới phá chuyện của tôi.”
“Anh cũng rõ tôi đã chờ mong sợi dây chuyền đó bao lâu.”
“Anh đinh ninh tôi không thể rời xa anh nên lấy tôi ra làm trò vui cho cô ta.”
“Người xung quanh anh ai cũng biết đến sự tồn tại của Tô Duyệt, chỉ mình tôi chẳng hay chẳng biết.”
“Lúc cô ta ở cạnh anh, cũng cười nhạo tôi như một con hề đúng không?”
“Đừng nói,” Chu Quyện nóng nảy ngắt lời tôi, vành mắt đã đỏ ửng, “Đừng nói nữa!”
Tôi thở ra một hơi, “Cô ta làm tôi ghê tởm thì được, tôi đăng Weibo thì anh đau lòng cả đêm đi về hỏi tội.”
Chu Quyện cắn răng nghiến lợi nhìn tôi.
“Đúng! Mấy ngày nay đầu óc anh mê muội, anh có hơi quá đáng. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ em sẽ đi!”
“Chuyện ký tặng anh không hề biết!”
“Sợi dây chuyền kia, anh không có đưa cho Tô Duyệt.”
“Cô ta tự diễn thôi, cho dù không có vụ Weibo, hôm nay anh cũng định về tìm em. Anh muốn cho em một bất ngờ.”
Hắn móc từ đâu đó ra một cái hộp, mở ra, có một sợi dây chuyền nằm lẳng lặng bên trong.
Rất đẹp.
Đúng là cái dây chuyền tôi thích đã lâu.
Giọng Chu Quyện dần khàn đi, “Anh chỉ xem cô ta như trò vui mới chơi đùa một chút thôi. Từ trước đến giờ anh chưa từng quên em mới là người kề cận anh sáu năm nay…”
“Đúng, anh không quên. Anh chỉ đem sự kề cần đó ra làm vốn liếng để giày xéo tôi.”
Tôi dùng hết sức túm lấy sợi dây chuyền, muốn vứt nó đi thật xa.
“Nhưng tôi không cần nữa, Chu Quyện.”
“Bất luận dây chuyền hay là anh, tôi cũng không cần.”
“Anh không cho phép!” Chu Quyện cắn răng bế tôi lên, chắc là tôi ảo giác, nên cứ cảm thấy cả ngón tay hắn cũng đang phát run.
“Kiều Châu, anh không cho phép đi rời đi!”
Chu Quyện đưa tôi vào bệnh viện.
Hắn dùng cả đêm mời chuyên gia tốt nhất.
Tôi nằm trên giường bệnh, nhìn hắn cuồng cuồng chạy qua chạy lại.
Nhưng ai cũng phải bó tay.
Chỉ biết trơ mắt đứng nhìn dấu hiệu sinh mạng tôi trôi qua từng chút một.
Thỉnh thoảng tôi vẫn hộc máu, nhưng không thấy đau.
Chỉ choáng đầu không có sức mà thôi.
Tôi hỏi hệ thống, sao không trực tiếp đi luôn.
Hệ thống nói thời gian tôi ở lại thế giới này quá lâu.
Muốn tiêu trừ toàn bộ vết tích của tôi, thì quá trình phải kéo dài.
Tiêu trừ toàn bộ ư.
Vậy tất cả mọi người đều sẽ quên tôi?
[Không, chỉ là tất cả mọi đồ vật liên quan tới ký chủ cũng biến mất theo.]
[Bao gồm cả cơ thể ở thế giới này.]
Tôi nhắm mắt, khẽ gật đầu.
Vậy là tốt nhất.
Ngoài trời xám xịt.
Dường như sắp đón một trận mưa lớn.
Cái hôm đầu tiên tôi gặp Chu Quyện.
Cũng là một ngày mưa to.
Khi đó, tôi đuổi theo sau Thời Nghiễn, nhưng từ đầu tới cuối anh ta chưa từng để ý tới tình yêu của tôi.
Lúc tôi lại dầm mưa lần nữa, Chu Quyện không nhìn nổi, lạnh mặt kéo tôi đứng dưới tán dù.
“Dầm mưa dễ cảm.”
“Đàn ông đâu chỉ có mình gã, chị hà tất cứng đầu tự rước lấy nhục như thế.”
“Dù sao hai người cũng không có tình cảm, nhân lúc còn sớm ly hôn đi.”
Sau đó, Chu Quyện hay xuất hiện xung quanh tôi, nửa đùa nửa thật khuyến khích tôi ly dị.
“Xa gã là chị có lựa chọn tốt hơn, ví dụ ưu tú như tôi này. Chị không định cân nhắc chút à?”
Về sau nữa, hắn chạy tới trước mặt Thời Nghiễn công khai.
Thời Nghiễn chỉ bỏ lại một câu “Tuỳ cô” rồi không thèm ngoảnh đầu, đi mất.
Lúc đó, tôi đã biết tỉ lệ thành công của mình là rất thấp.
Cái hôm chinh phục thất bại, ly dị với Thời Nghiễn, lòng tôi như tro tàn, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng bị xoá bỏ.
Nhưng Chu Quyện lại gióng trống khua chiêng tới trước cổng cục dân chính cầu hôn tôi.
Trong mắt hắn không hề có ý đùa nhây như thường ngày.
Hắn nói hắn nghiêm túc.
Tôi ngây người tại chỗ.
Nhìn mục tiêu chinh phục trước đó biến mất, thay thế bằng tên của Chu Quyện.
Hệ thống nói vì bị Chu Quyện ảnh hưởng nên đối tượng chinh phục sẽ thay đổi.
Nói là chinh phục, nhưng toàn là hắn chủ động tới tìm tôi.
Hắn tự mình chinh phục vô cùng thành công.
Chu Quyện không nói đùa.
Ngày kết hôn, Chu Quyện nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Tôi cảm nhận được hắn hồi hộp, cảm giác chưa từng có trước đây.
Tôi đẩy hắn ra, nói không lưu loát, “Nhưng…”
Tôi biết rõ người ta đang đồn đãi cái gì.
“Anh biết.” Nhắc tới cái này, Chu Quyện đau lòng đến khàn giọng.
“Anh không quan tâm người khác nói gì, cũng không thèm để ý mấy chuyện quá khứ, đối với anh, tất cả đều không quan trọng.”
“Là do anh tới quá muộn, mới để em phải chịu những khổ sở kia.”
Khi đó, dường như Chu Quyện thật sự rất yêu tôi.
Yêu đến mức đánh động hệ thống.
Tôi nghĩ cứ ngủ một giấc thật ngon đi.
Tốt nhất là vừa tỉnh lại đã về đến nhà.
Nhưng Chu Quyện cứ như điên rồi, nắm lấy cổ tay tôi.
Hắn không cho tôi ngủ.
“Kiều Châu, em dựa vào đâu mà dám tự tiện rời khỏi đây?”
“Ban đầu là anh cứu em từ tay hệ thống.”
“Không có sự đồng ý của anh, em không được phép rời đi!”
Hắn nắm lấy cái vòng trên tay tôi, liên tục lặp lại chỉ thị huỷ bỏ.
Nhưng hệ thống không nghe hắn.
Hắn vẫn không giữ được tôi.
Chị Văn là người đầu tiên biết tin.
Lúc chị ấy đến bệnh viện, đứng trước cửa nhìn tôi, hai mắt chị đỏ đến doạ người.
“Cứ việc thằng khốn Chu Quyện làm sai, nhưng sao em lại chọn cách này?”
“Em nói em phải rời khỏi đây, chị cứ tưởng em định đi thật. Nhưng chị đâu ngờ em không muốn sống nữa.”
Chị Văn nói tới đây, đã nghẹn nghào không nói được nữa.
Thật ra tôi cũng không ngờ lại lớn chuyện đến mức này.
Cứ giải thích rằng không phải mình không muốn sống, tôi chỉ về lại thế giới ban đầu của tôi mà thôi.
Không biết chị Văn có tin không nữa.
Nhưng chị ấy cứ ngồi canh tôi không rời nửa bước.
“Tấm thẻ này, là hôm tạm biệt em đưa chị đúng không?”
“Em sớm đã muốn đi rồi đúng không?”
“Kiều Châu, em cũng khốn lắm!”
Tự dưng tôi cũng bị chọc cho đỏ mắt.
Thật ra thì tôi cũng từng nghĩ sẽ mãi mãi ở lại đây.
Tôi là cô nhi, cho dù có trở về thế giới cũ, cũng chỉ có một mình.
Mà ở nơi này, ít ra vẫn có chị Văn đối xử thật lòng với tôi.
Chỉ cần ly dị với Chu Quyện, thì tôi vẫn là tôi.
Đau buồn khổ sở rồi cũng sẽ qua.
Nhưng lúc tôi cầm đơn ly hôn đi tìm Chu Quyện, hắn lại cười lạnh nhìn tôi chằm chằm.
“Em nghĩ kỹ rồi?”
“Rời xa anh, cả cái Dung thành này còn ai cần em?”
Tôi bị mấy lời này chọc cho run người.
Giơ tay đánh Chu Quyện.
“Chu Quyện, tôi là người, không phải sản phẩm phụ thuộc.”
“Rời xa ai thì tôi cũng sống tốt bình thường.”
Tôi đánh rất mạnh, cả đầu ngón tay cũng tê dại.
Chu Quyện chợt kéo lấy cổ tay tôi, nóng nảy ép tôi nhìn hắn, “Kiều Châu, em cứ như vậy muốn xa anh à?”
“Đúng, ở cùng anh thêm nửa giây thôi tôi cũng thấy buồn nôn.”
Chu Quyện nhìn tôi chằm chằm, cười: “Được, em không sao, em không quan tâm, vậy Lâm Văn cũng thế à?”
Tôi chợt căng thẳng, “… Anh có ý gì?”
“Lâm Văn đi đến bây giờ cũng không dễ dàng gì.”
“Em đi.”
“Vậy cái công việc chị ta vất vả bao lâu nay, có còn giữ được nữa hay không?”
“Hẳn em cũng biết, chuyện này đối với tôi mà nói chẳng khó khăn gì.”
Tôi nhắm mắt lại, bỗng cái gì cũng không nói được.
Ít nhất tôi vẫn có đường lui.
Nhưng chị Văn thì không.