Đông Lạnh Đã Tan - Chương 2
Khi đó, hắn ôm tôi vào lòng, kiên nhẫn an ủi tôi, “Không sao đâu Kiều Châu, đã qua hết rồi.”
Từng câu nói đều chân thành đến thế.
Ở thế giới ban đầu, tôi vốn là cô nhi không ai quan tâm.
Từ trước đến nay, tôi chỉ có một thân một mình.
Giờ lại có người nguyện bỏ qua hết thảy để yêu tôi, nói không rung động là nói dối.
Tôi tin thật.
Tôi nhìn hệ thống đem mục tiêu chinh phục sửa thành Chu Quyện.
Hệ thống nói đối với nhiệm vụ chinh phục thế này, một khi thành công thì người bị tôi chinh phục cũng sẽ nhận được nhắc nhở.
Cái hôm tôi chọn ở lại đây vì Chu Quyện, hắn đã đỏ mắt, nhẹ nhàng cam kết sẽ không bao giờ bắt tôi trải qua cảnh này thêm một lần nào nữa.
Nhưng cam kết của đàn ông trước nay chỉ tồn tại ở khoảnh khắc vừa nói ra.
Chu Quyện nuốt lời rồi.
…
Bây giờ, Chu Quyện đang thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, nói:
“Giờ em đã không về được cái thế giới kia của em, ở đây em chỉ có mình tôi.”
“Giả vờ không biết mới là biện pháp giữ được mặt mũi nhất, đúng không?”
Tôi thấy mắt mình chua xót đến vô cùng.
Tôi ngẩng đầu cười nhìn Chu Quyện, cười đến trào nước mắt.
“Anh cứ chắc chắn em sẽ không xa nổi anh thế sao.”
“Đúng vậy.”
Chu Quyện không như trước hốt hoảng lau nước mắt cho tôi nữa, hắn chỉ bình tĩnh ngồi ở đó, nói bằng giọng chắc chắn.
“Em không thể rời xa tôi.”
Nghe thấy câu này, trái tim tôi hoàn toàn lạnh lẽo.
Thật ra thì, đến giờ tôi vẫn chưa nói với Chu Quyện.
Sau khi chinh phục thành công, lúc nào tôi cũng có thể rời đi.
Tôi nhìn Chu Quyện.
Tự nhiên rất muốn biết.
Nếu Chu Quyện biết chuyện này.
Sẽ có phản ứng thế nào?
Dạo này Chu Quyện bỗng bận rộn hẳn lên.
Bận ngồi vòng đu quay với Tô Duyệt.
Bận đón sinh nhật với cô ta.
Còn đồng ý giành sợi dây chuyền tôi thích kia cho cô ta.
Tô Duyệt cứ gửi những tin nhắn kiểu vậy cho tôi, chữ nào chữ nấy vô cùng khoe khoang.
[Chị Kiều Châu, xin lỗi nha, buổi đấu giá ngày mai, có lẽ chị không lấy được sợi dây chuyền mình thích đâu. Thật là, anh Quyện cứ đòi tặng cho em.”
Chị Văn tức đến mắng to: “Chu Quyện điên rồi phải không, dạo này Tô Duyệt cướp của em biết bao nhiêu thứ, giờ đến cái này cũng cướp?”
Từ khi chị ấy biết chuyện của Chu Quyện với Tô Duyệt, mỗi ngày chỉ hận không mắng Chu Quyện là thằng khốn đủ mười ngàn lần.
“Đúng,” Tôi nhìn chòng chọc màn hình tin nhắn, lẩm bẩm nói, “Chu Quyện đúng là một thằng khốn.”
Lúc trước, cách Chu Quyện đối xử với tôi cũng giống Tô Duyệt bây giờ.
Tôi của trước đây cũng vì sự thiên vị này mà vui mừng thật nhiều năm.
Lúc đó, tôi nói với Chu Quyện, nếu có một ngày anh không tốt với em, em sẽ mãi mãi biến mất trong thế giới của anh.
Khi ấy tôi cũng không ngờ ngày này sẽ tới nhanh như vậy.
Tôi lau nước mắt, cười rất nhẹ, “Cô ta thích sợi dây đó như thế thì cứ lấy đi.”
Tôi không cần.
Không sao.
Tổ chức xong lễ ký tặng là tôi có thể hoàn toàn thoát ly cái thế giới này rồi.
Sự kiện này bọn tôi đã bận trước bận sau chuẩn bị lâu như thế, tôi không muốn nó kết thúc một cách không đầu không đuôi.
Điều may mắn là, buổi ký tặng lần này rất thành công.
Cũng có nghĩa là tôi sắp đi được rồi.
Hôm hoàn thành sự kiện, tôi trịnh trọng tạm biệt chị Văn.
Tôi nói với chị ấy, tôi sắp phải đi rồi.
Rời khỏi nơi này, có lẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại.
Tôi đứng trên cầu vượt, ngẩng đầu nhìn lên.
Ánh nắng chiều thật đẹp.
Không biết tôi đã nhìn bao lâu.
Đến khi gió đêm lạnh lẽo lặng lẽ chui vào áo lông, ánh nắng chiều cũng dần tan hết, tôi mới giật giật ngón tay cứng đờ, thu hồi tầm mắt.
Xoay người chậm rãi bước về nhà.
Bỗng, có một bóng dáng cao lớn chặn đường tôi.
Là Thời Nghiễn lâu rồi không gặp.
Anh ta vẫn giống như xưa, mặt mũi lạnh lùng.
Theo quán tính, tôi đi sang bên trái, tránh qua người anh ta, bước về phía trước.
Nhưng lúc đi ngang qua nhau, tôi nghe anh ta nói: “Đó là người đàn ông mà cô chọn?”
Tôi sững sờ một giây, không trả lời, mà tiếp tục đi về phía trước, bị anh tay bắt lấy cổ tay.
“Kiều Châu, tôi không thích cô, nhưng dù sao tôi vẫn là chồng trước của cô. Gặp chuyện có thể tới tìm tôi.”
Tôi hất tay anh ta ra, lễ phép nhưng xa lạ: “Không cần, cảm ơn.”
Lúc về tới nhà, phòng khách vẫn tối om.
Lâu rồi Chu Quyện không về.
Hắn nói không sai, hắn chẳng quan tâm tôi có biết hay không.
Hắn chắc mẩm rằng, nếu rời xa hắn, tôi không còn nơi nào để đi.
Chắc vì hôm nay là đêm cuối.
Nên tôi buông thả uống rất nhiều rượu. Trong lúc mơ mang, Chu Quyện đã rất lâu không liên lạc lại hiếm khi gọi cho tôi:
“Kiều Châu, em giấu tôi đi gặp Thời Nghiễn?!”
Không biết có phải tôi say quá không, mà lại nghe ra mùi ghen tức trong câu chất vấn đó của hắn.
Tôi có hơi ngẩn ngơ.
Ngơ ngẩn nghĩ rằng hắn vẫn còn yêu tôi.
Nhưng ngay lập tức, gương mặt của Tô Duyệt lại hiện lên trong đầu tôi, nói với tôi, đoạn tình cảm này sẽ mãi mãi không cách nào trở lại.
Tôi nhắm mắt, giễu cợt hỏi hắn: “Anh còn nuôi cả chim hoàng yến bên ngoài, tôi thì không được gặp chồng cũ một lần sao?”
Chu Quyện bên kia đầu dây im lặng.
Một lúc sau, hắn cúp máy.
Tô Duyệt lại đúng lúc gửi một tấm ảnh sang.
Dạo này, lúc nào Tô Duyệt cũng gửi mấy tấm hình cô ta ở chung với Chu Quyện.
Tấm nào tấm nấy.
Đều là hình Chu Quyện.
Rũ mi nghiêm túc, rất đẹp trai.
Tô Duyệt cười ha ha nhắn:
[Mượn chồng chị xài chút nha, hi hi.]
Có Chu Quyện, Tô Duyệt cứ như tìm được chỗ dựa.
Tôi không nói gì, chỉ chụp màn hình lại hết tất cả những tin nhắn gần đây.
Tiện tay đăng lên Weibo.
Nếu cứ phải làm tôi buồn nôn.
Thì ai cũng đừng mong yên ổn.
Đăng xong, tôi ngã đầu lên sô pha ngủ một giấc dài.
Rõ ràng đã tự nhủ mình không cần quan tâm, nhưng vẫn cứ mơ thấy chuyện trước đây.
Sinh nhật tôi hôm đó, pháo hoa nở rộ khắp thành.
Ánh nến lung linh.
Bên tai là lời chúc phúc của Chu Quyện.
Hắn nghiêm túc nói: Kiều Châu của hắn, phải mãi mãi vui vẻ.
Tôi chưa bao giờ nhận được một tình yêu nhiệt liệt như thế, khóc rối tung rối mù lên.
Chu Quyện nhìn tôi, cười tôi là quỷ khóc nhè.
Nhưng chỉ một giây sau, hắn lại đưa tay lau nước mắt cho tôi, ôm tôi vào lòng.
Hát bài ca sinh nhật cho tôi, giọng đã phô mà còn lạc tông.
Tôi cứ như đang cưỡi ngựa ngắm hoa trong miền ký ức khi trước.
Đến cuối cùng, giật mình tỉnh dậy, mới phát hiện trên mặt toàn là nước mắt.
Cảm xúc trong mộng không thể lừa người, thì ra tôi vẫn đau lòng.
Phòng khách không mở đèn, tối om.
Trong yên tĩnh, tôi ngồi dậy, không nhận ra trên ghế sô pha còn một người khác.
Nghe có động tĩnh, hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi:
“Sao lại khóc?”
Giọng nói quan tâm này, giống với Chu Quyện trong mơ y như đúc.
Tôi ngây người tại chỗ.
Chắc là do hơi men quậy phá, giờ tôi không biết đây là mơ hay thực.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy những uất ức dạo gần đây như sắp tuôn trào.
Khóc hỏi hắn rằng sao lại cùng Tô Duyệt bắt nạt tôi.
Sao lại coi tôi như con ngu lừa gạt.
Ngón tay Chu Quyện ấm nóng, xẹt qua khoé mắt tôi, hỏi tôi, “Em khó chịu lắm à?”
Trong lòng tôi lộp bộp.
Còn chưa kịp mở miệng, Chu Quyện đã cười lạnh, lấy tay giữ chặt cằm tôi.
“Up mấy thứ đó lên Weibo, tạo nên ảnh hưởng lớn với công ty, hợp đồng Tô Duyệt vừa bàn bạc ổn thoả xong cũng bị huỷ. Giờ em đang vui lắm mới phải chứ, sao lại phải khóc?”
Một câu nói.
Đánh tôi về hiện thực.
Hàng mi tôi run rẩy.
Tỉnh táo lại.
Thì ra.
Chu Quyện về đây hỏi tội giúp Tô Duyệt.
Weibo mới đăng đã tạo nên từng đợt sóng lớn, trực tiếp bay lên hotsearch.
Có rất nhiều người đang tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Tô Duyệt bị doạ.
Sợ nếu bị tiết lộ danh tính, sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của cô ta, khóc lóc đi tìm Chu Quyện giúp đỡ.
Chu Quyện nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt lạnh lùng, “Weibo, xoá.”
Tôi cũng nhìn Chu Quyện chăm chú, cười mà chóp mũi chua xót, nước mắt cứ không ngừng trào ra.
“Vậy là, anh biết Tô Duyệt gửi hình cho tôi.”
“Anh biết cô ta cố tình làm tôi ghê tởm, anh biết hết.”
“Chu Quyện, anh xem tôi là cái gì?”
“Anh cũng vừa mới biết,” Hắn nhíu mày không kiên nhẫn, “Anh chỉ chơi đùa với cô ta chút thôi, em đừng có gây sự vô cớ.”
Tôi trầm mặc nhìn hắn.
Chu Quyện đang định nói thêm gì nữa, nhưng cái điện thoại đặt kế bên lại rung.
Là giọng của Tô Duyệt.
Tiếng phụ nữ õng ẹo than vãn vang lên khắp phòng.
“A Quyện, em nhớ anh lắm, anh giải quyết cái Weibo đó mau mau rồi qua đây với em được không? Anh ơi~”
Đôi chân mày nhíu chặt của Chu Quyện lại giãn ra theo quán tính.
Hắn cụp mắt gõ bàn phím, không biết đã rep gì, sau đó lại ngước mắt lên nhìn tôi, bất mãn lại tràn ra nơi đáy mắt.
Nhưng giọng nói thì vẫn cứ dịu dàng như cũ.
“Kiều Châu, em đừng làm lớn chuyện tới mức này, Duyệt Duyệt không uy hiếp được cái vị trí Chu phu nhân của em đâu.”
Rõ ràng người cưới hắn sáu năm là tôi, nhưng hắn lại đang thân thiết gọi tên thân mật của một người đàn bà khác.
Tình yêu mà tôi dành cho hắn, đã hoàn toàn tiêu tán ngay chính thời khắc này.
Tôi từ tốn đứng dậy nhìn hắn, “Nếu tôi nói tôi không xoá thì sao?”
“Em không có tư cách từ chối,” Ánh mắt của Chu Quyện lạnh như băng.
Cao ngạo nhìn tôi từ trên xuống, lặp lại: “Xoá đi, đừng để anh nói đến lần thứ ba.”
Nói xong thì quay lưng định đi tìm Tô Duyệt, nhưng vẫn nghiêng đầu nhìn tôi: “Còn nữa, sau này không được phép gặp lại Thời Nghiễn.”
“Có gặp anh ấy hay không là quyền tự do của tôi.”
Giọng của Chu Quyện đã lạnh đến không còn nhiệt độ: “Đừng ép anh quậy lớn với em. Làm cho tốt bổn phận Chu phu nhân của mình đi.”
Chu Quyện tiêu chuẩn kép trước mắt tôi vô cùng xa lạ, không còn thấy chút hình bóng khi xưa.
Tôi chỉ thấy ghê tởm vô cùng.
Bỗng một phút cũng không muốn đợi thêm nữa.
Tôi hỏi Chu Quyện, “Có còn nhớ, tôi từng nói, nếu anh không tốt với tôi, tôi sẽ mãi mãi rời khỏi thế giới của anh.”
Chu Quyện thờ ơ cười nhạo: “Sao? Em sắp về thế giới của em làm cô nhi à?”
Tôi mấp mấp đôi môi tái nhợt, cố nặn ra một nụ cười.
“Chu Quyện, tôi không diễn cái tiểu phẩm vợ chồng ân ái này với anh nữa đâu.”
“Tôi phải về thế giới nơi tôi thuộc về.”
Chu Quyện không nhịn được nữa, “Giờ em vẫn giở trò này à, đủ chưa?”