Đông Lạnh Đã Tan - Chương 1
Ngày tổ chức buổi ký tặng sách mới, tôi bị người ta nhỏ nước chanh vào tay.
Tôi bị dị ứng chanh nghiêm trọng, phải nhập viện ngay lập tức.
Vừa nhận được tin, Chu Quyện đã chạy tới.
Chị biên tập rất khó chịu, đang định mở miệng bất bình giùm tôi.
Thì nữ minh tinh Tô Duyệt bị bắt đã đỏ mắt tủi thân, cướp lời trước:
“Em thấy chị Kiều Châu ký tặng mệt quá nên muốn bổ sung vitamin cho chị ấy thôi ạ. Đâu ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này.”
Mặt tôi tái nhợt, ngẩng đầu lên nhìn cô ta. Chỉ thấy cái lý do này qua quýt đến buồn cười.
Camera đã quay được hành động lén lút của cô ta.
Rõ ràng là cô ta cố ý.
Chị Văn biên tập vỗ vai tôi, dùng ánh mắt động viên tôi.
Trước giờ Chu Quyện làm người rất bao che, có hắn ta tới, Tô Duyệt sẽ không có kết cục gì tốt.
Ai cũng biết, Chu Quyện và tôi từng ồn ào ra sao.
Hôm tôi chinh phục thất bại, đi ly dị với nam chính, là Chu Quyện gõ trống khua chiêng cầu hôn tôi ngay trước cục dân chính, bất chấp mọi áp lực gia tộc mà cưới tôi lần hai.
Phàm là người chọc đến tôi, không một ai có kết cục tốt.
Nhưng lần này, thái độ của Chu Quyện lại rất khác thường.
Hắn nhìn Tô Duyệt chằm chằm, cười xoà một tiếng:
“Nếu đã xuất phát từ ý tốt, thì cũng đừng quá tự trách. Xin lỗi chị Kiều Châu của em đi.”
Ôn hoà đến bất ngờ. Chị Văn khó mà tin nổi, lên tiếng:
“Cô ta phá hỏng buổi ký tặng của Kiều Châu, còn xém chút nữa hại chết em ấy, giờ chỉ cần xin lỗi là xong à?”
Chu Quyện liếc chị ấy một cái, “Không có chuyện gì lớn, ký tặng thì làm thêm buổi nữa không được à. Cô muốn thế nào nữa?”
Lời của Chu Quyện trước nay chưa ai dám phản bác.
Nhưng ai nghe xong câu này cũng phải thay đổi sắc mặt.
Có không ít ánh mắt bay về phía tôi.
Chu Quyện cũng cụp mắt nhìn tôi, cười dịu dàng: “Huống chi Kiều Châu cũng không phải loại người hẹp hòi như thế.”
Ta ngơ ngẩn tại chỗ, nhìn cô minh tinh đang hả hê bước tới.
“Chị Kiều Châu, làm hỏng buổi ký tặng của chị, xin lỗi nha.”
Cô ta cong mắt, xin lỗi bằng giọng đắc ý vô cùng.
Tôi nhìn cô ta, đầu ngón tay chợt lạnh.
Không hiểu sao lại nghĩ tới mấy lời đồn lúc trước.
Ai cũng nói, Chu Quyện có nuôi một con chim hoàng yến bên ngoài.
Dung túng cực kỳ.
Nữ minh tinh Tô Duyệt đó quậy xong thì an ổn đi về.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt chị biên tập khó chịu vô cùng.
Chu Quyện có vẻ cũng lơ đãng, chỉ quan tâm tôi vài câu rồi lấy cớ công ty có việc, đi mất.
“Lễ ký tặng bọn mình chuẩn bị hết nửa năm, giờ cứ bỏ qua vậy à?”
Chu Quyện vừa đi, trong phòng đã nổ tung.
Chị Văn nhìn tôi bằng ánh mắt không chút cam lòng.
Tôi nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: “Báo cảnh sát đi.”
Chu Quyện không xử lý thì tôi tự lo.
Nhưng còn chưa kịp gọi, đã bị người của Chu Quyện ngăn lại.
Ngực tôi chợt lạnh, “Thế nên, Chu Quyện đã quyết phải đè chuyện này xuống?”
Từ đầu tới cuối, Chu Quyện không hề bắt máy của tôi.
Tối đó cũng không về.
Trước giờ đi ngủ, đột nhiên hắn gửi cho tôi một vị trí.
[Say rồi, A Châu tới đón anh được không? Mình nói lại chuyện ban sáng.]
Tôi nhìn chòng chọc tin nhắn đó hai giây, rồi nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, vẫn chống người ngồi dậy, đi tìm hắn.
Đến câu lạc bộ, còn chưa đẩy cửa đã nghe một giọng nữ giòn giã vang lên sau cánh cửa khép hờ.
“Em không thích quà này, phải là cái dây chuyền Kiều Châu thích nhất cơ.”
“Anh có cho hay không đây?”
Nói bằng giọng nũng nịu lại đáng yêu.
Tôi cứng người ngay tại chỗ.
Là giọng của Tô Duyệt.
Dưới ánh đèn mờ tối, tôi thấy cả đám người thường tụ tập với Chu Quyện đều có mặt đầy đủ.
Tô Duyệt ngồi trong lòng Chu Quyện, thậm chí còn rướn người lên hôn hắn, “Em chỉ thích sợi dây đó thôi, không cho là em quậy đó.”
Chu Quyện không tránh, chỉ rủ mắt nhìn cô ta, “Hôm nay em quậy chưa đủ quá đáng nữa à?”
“Không phải có người đi giải quyết hậu quả cho em rồi đó sao?”
“Chậc, đúng là chưa từng thấy,” Có người hả hê hỏi Chu Quyện, “Cậu cứ nghiêng về phía Tô đại minh tinh như thế, còn Kiều Châu biết phải làm sao đây?”
Chu Quyện châm một điếu thuốc, khói bay mù mịt, dường như tôi thấy hắn ta cười cười.
“Kiều Châu thì tôi thích thật đấy.”
“Nhưng sáu năm rồi. Ngày nào cũng nhìn có một gương mặt, tôi chán lắm rồi. Thỉnh thoảng cũng phải thay đổi khẩu vị chứ.”
“Huống chi, có biết cũng chẳng lo.”
Chu Quyện ngả lưng ra sau, tuy cười nhưng mắt vẫn lạnh lùng.
“Kiều Châu kết hôn hai lần, cũng đâu còn trẻ trung gì.”
“Nói thật, nếu rời xa tôi, còn ai cần em ấy nữa?”
Tô Duyệt cười hì hì thành tiếng, “Chính xác, ai mà hứng thú nổi với đàn bà lớn tuổi chứ, bẩn muốn chết.”
Nói xong, cô ta bỗng nghiêng đầu ra cửa, mắt đối mắt với tôi.
Ngập trong ánh mắt là nụ cười.
Ngay lúc đó tôi đã hiểu.
Tin nhắn đó, là Tô Duyệt lấy điện thoại Chu Quyện gửi đến.
Cô ta cố ý dẫn tôi đến đây, chứng kiến cảnh này.
Tôi siết chặt bàn tay, thấy ngón tay mình không ngừng run rẩy.
Lại thấy buồn nôn.
Đêm đó, Chu Quyện không về.
Thật ra thì, nếu dạo này tôi để ý kỹ chút thì vẫn có thể phát hiện ra manh mối.
Chẳng qua tôi quá tin Chu Quyện.
Tôi không tin mấy lời đồn kia, tôi tin vào ánh mắt của bản thân, tin mình sẽ không nhìn lầm người.
Nhưng con người rồi sẽ thay đổi.
Nửa đêm, Chu Quyện gọi điện thoại tới.
Vừa bắt máy, đã nghe có âm thanh mập mờ vang lên giữa đêm đen tĩnh mịch.
Giọng của Tô Duyệt ậm ừ vang lên bên đầu dây bên kia:
“Em thú vị hơn Kiều Châu nhiều đúng không?
“Anh nói… Ưm”
Nửa câu sau bị miệng người khác chặn lại, tiếng hai người bọn họ quất quít đập vào tai tôi như sấm sét.
Tôi cúp máy.
Chạy vào nhà vệ sinh, nôn đến tối tăm trời đất.
Ngoài cửa sổ, mưa to như trút nước.
Tôi cả đêm không ngủ.
Lục tung cả cái biệt thự, tìm lại cái vòng tay liên lạc với hệ thống bị tôi cất đi sáu năm trước.
Tôi nói, nếu giờ tôi đổi ý thì còn đi được không?
Hệ thống lạnh lùng trả lời.
Nó nói, đương nhiên là được.
Lúc nào tôi cũng có thể cầm theo phần thưởng, rời khỏi thế giới này.
Rời xa Chu Quyện.
Chu Quyện về lúc sáng sớm.
Thấy tôi ngồi trên sô pha, hắn hơi bất ngờ.
“Sao mặt khó chịu vậy, cảm à?”
Hắn vẫn làm theo bản năng, lại gần tôi, đặt tay lên trán tôi.
Giả vờ rất khá.
Nhìn thế này cứ như không khác gì sáu năm trước.
Dịu dàng săn sóc.
“Hôm qua anh đi đâu?”
Chu Quyện nhẹ nhàng xoa đầu cho tôi: “Công ty có chuyện, anh nấu chén cháo cho em?”
Sức khoẻ tôi không tốt, hay bị cảm.
Lúc đó, cho dù Chu Quyện đang bận việc gì, cũng sẽ quay về chăm sóc tôi trước.
Hắn nói, tôi quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Chu Quyện lại gần, tôi thấy mấy vệt đỏ đã mờ trên cổ hắn.
Cho thấy đêm qua có bao nhiêu mãnh liệt.
Cảm giác buồn nôn lại chợt dâng lên.
Nỗi ưu tư tích tụ cả đêm bỗng chực trào, dường như muốn nhấn chìm cả người tôi.
Lời đồn về con chim hoàng yến ấy, đâu phải tôi chưa từng nghe.
Khi đó tôi còn thề thốt đảm bảo với chị Văn rằng: “Chu Quyện anh ấy yêu em như thế, không bao giờ làm mấy chuyện như vậy đâu.”
Nhưng hiện thực lại đang cắm vào ngực tôi một con dao.
Tôi nhìn Chu Quyện, thấy tầm mắt mình mông lung, “Thì ra lời đồn là thật.”
Có lẽ tôi nói bất thình lình quá, nên rõ ràng Chu Quyện có sững sờ một lát.
Tôi nhìn hắn, nước mắt bỗng rớt lên mu bàn tay.
“Xem em như đứa ngu mà lừa gạt, vui lắm phải không?”
Hắn nhìn tôi, nụ cười trên mặt cứng đờ, “Nói bậy bạ cái gì đó…”
“Em thấy cả rồi, tối hôm qua trong câu lạc bộ, anh và Tô Duyệt.”
“Và cả… Mấy lời anh nói.”
Vừa nói xong.
Thì không khí cũng đông cứng lại.
Phòng khách chợt rơi vào tĩnh mịch.
Tôi lẳng lặng nhìn Chu Quyện.
Sáu năm.
Hơn hai ngàn ngày đêm.
Tôi không cam lòng.
Cho dù có phải rời khỏi cái thế giới này, tôi vẫn muốn nhận được một câu giải thích của Chu Quyện.
Nhưng Chu Quyện chỉ kinh ngạc một giây, rồi bình thường trở lại.
Hắn ngưng cười, lạnh lùng hơn bao giờ hết trong sáu năm nay: “Thì ra em thấy hết rồi.”
Tôi cứ nghĩ nếu tôi vạch trần mối quan hệ đó, Chu Quyện sẽ hoảng hốt áy náy, tìm cách biện minh.
Nhưng nào ngờ hắn cứ như vậy thờ ơ thừa nhận.
“Kiều Châu, tại sao?” Hắn cụp mắt, dịu dàng chỉnh lại đuôi tóc cho tôi, động tác thì ôn hoà nhưng giọng nói lại hơi khó chịu, “Tối hôm qua em không vạch trần, vậy hôm nay sao lại phải nói ra? Cứ tiếp tục nguỵ trang như thế không tốt à?”
“Quan hệ của chúng ta vẫn sẽ giống như dĩ vãng, em muốn cái gì anh cũng cho em. Em vẫn có thể làm Chu phu nhân người người hâm mộ.”
“Tại sao, sao phải phá vỡ thứ bình yên này?”
Cổ họng tôi nghèn nghẹn như có gì đó chặn lại, nghẹn tới đỏ mắt.
“Vậy là… Mình cưới nhau sáu năm, bây giờ đến cả một câu giải thích anh cũng không có?”
Chu Quyện liếc tôi một cái.
Có đôi khi, tình cảm của đàn ông thay đổi rất nhanh.
Một giây trước còn dịu dàng si tình nói yêu bạn, một giây sau đã có thể không thèm chớp mắt đâm bạn một dao.
“Không có gì hay để giải thích hết,” Chu Quyện nhàn nhạt lên tiếng, “Kiều Châu, em lớn hơn tôi, tuổi cũng đâu còn nhỏ nữa.”
“Lúc trước em lại ồn ào với Thời Nghiễn như thế.”
“Rời xa anh, em còn lựa chọn nào tốt hơn sao?”
Lời của Chu Quyện cứ như kim nhọn, không ngừng đâm vào lồng ngực tôi.
Ban đầu, lúc mới đến thế giới này, tôi gả cho Thời Nghiễn.
Cuộc chinh phục mang tên cưới trước yêu sau này kéo dài ba năm. Vì hoàn thành nhiệm vụ để được trở về nhà, tôi hao hết tâm sức, cũng không ngại mất mặt.
Nhưng từ đầu tới cuối, Thời Nghiễn vẫn luôn chán ghét tôi, cuối cùng tôi vẫn thất bại.
Điều tôi không nghĩ tới, là thì ra Chu Quyện vẫn luôn để chuyện này trong lòng.