Đóng Cọc Sống - Chương 3
11.
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có người lao vào đè tôi xuống đất. Tôi quay đầu lại nhìn, là Tiểu Bạch Ca.
Ngay sau đó, mấy người khác cũng lao vào giữ chặt tôi trên mặt đất.
Không biết ai đó lấy ra hai sợi dây thép, trói chặt tay chân tôi lại.
“Tụi bây điên hết rồi à? Muốn chết hả?! Khốn nạn, thả tao ra!”
Vừa chửi bới, tôi vừa điên cuồng cắn loạn.
Tôi cảm thấy mình càng lúc càng trở nên hung hăng.
Mấy người đàn ông cao to cũng không giữ nổi tôi.
Sau đó, có ai đó tát tôi vài cái.
Lợi dụng lúc tôi mơ hồ vì bị đánh, họ lôi tôi vào trong ký túc xá.
Từ xa, tôi thấy ba người đóng cọc vẫn đứng tại chỗ.
Họ xếp thành một hàng, nhìn tôi mà cười không ngừng.
Nhưng càng bị kéo đi xa, nụ cười của họ càng trở nên u ám, ánh mắt tràn ngập sự căm hận.
Chưa kịp nhìn rõ tôi đã bị kéo đi khỏi hiện trường, khi quẹo góc, đầu tôi đập vào một tảng đá lớn, trước mắt tối sầm, rồi ngất đi.
Sau vụ lùm xùm của tôi, chuyện tôi gặp ma nhanh chóng lan truyền.
Thậm chí Lý Việt cũng lấy chuyện này ra trêu chọc tôi, hỏi tôi mấy người đó dùng máy khoan của hãng nào.
Tôi bực bội trả lời cậu ta, bảo rằng cậu ta còn phải làm ca đêm, biết đâu lại gặp.
Cậu ta sợ xanh mặt.
Sau này, tôi càng nghĩ càng sợ, nếu lúc đó không ai cản tôi…
Nếu tôi đã đi qua đó, chuyện gì sẽ xảy ra?
Hai ngày sau.
Tiểu Bạch Ca đến tìm tôi.
Cô ấy hỏi tình hình của tôi thế nào.
Tôi nói cũng ổn, chỉ thỉnh thoảng gặp ác mộng.
Cô ấy ừ một tiếng.
Rồi bảo rằng mấy người phụ trách phía trên đã bàn bạc với nhau, dự định sẽ lấp cái hố móng đó lại luôn.
Tôi hỏi, thế làm thế nào mà qua được kiểm tra? Dưới hố vẫn còn cái mũi khoan và nửa cái xác của Bình Khởi Tử kia mà.
Tiểu Bạch Ca nói, cũng không còn cách nào khác, dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu làm thế, đến lúc đó bôi trơn mọi chuyện là xong.
“Tào lao quá!” Tôi đứng dậy.
“Anh định đi đâu?” Tiểu Bạch Ca ngăn tôi lại.
Tôi định nói gì đó thì Tiểu Bạch Ca nói: “Vậy anh tính làm sao? Bao nhiêu người cần làm việc, cần kiếm cơm, chẳng lẽ cứ kéo dài mãi sao? Nếu anh thấy chướng mắt, thì tự xuống mà kéo lên đi.”
12.
Tôi không ngờ cô ấy lại nói ra những lời như vậy.
Tôi liền tức giận đáp: “Kéo thì kéo, tôi… tôi…”
Nói ra rồi, tôi liền hối hận.
Tôi sợ, sợ mình cũng sẽ chết như Bình Khởi Tử, bị chôn vùi dưới đó.
Tiểu Bạch Ca vỗ vai tôi: “Thôi được rồi, Vu sở trưởng, đừng quá khắt khe với bản thân nữa. Anh cũng không muốn công trình này bị bỏ dở chứ?”
Tôi gật đầu.
Đột nhiên, tôi nhận ra điều gì đó.
“Cô vừa gọi tôi là gì?” Tôi hỏi.
“Anh… anh Vu…” Cô ấy đáp.
Tôi nhíu mày: “Không đúng, vừa rồi cô gọi tôi là Vu sở trưởng…”
“Vu sở trưởng” là biệt danh hồi cấp ba của tôi.
Hồi đó tôi nghịch ngợm, thường bị giáo viên chủ nhiệm phạt quét dọn nhà vệ sinh.
Lâu dần, biệt danh “sở trưởng” xuất hiện.
Biệt danh này đã nhiều năm rồi không ai gọi nữa.
“Nhìn mặt anh kìa, còn ‘sở trưởng’ gì nữa? Sở trưởng ban điều tra hiện tượng kỳ bí à? Chả trách anh lại nhìn thấy ma.” Tiểu Bạch Ca cười.
Khi cô ấy cười như vậy, tôi cảm thấy dường như đã gặp cô ấy ở đâu đó.
Ở đâu nhỉ?
Nghĩ mãi mà không nhớ ra.
“Thôi, tôi không làm phiền anh nữa, anh nghỉ ngơi đi.”
Trước khi rời đi, Tiểu Bạch Ca chợt nhớ ra điều gì, hỏi tôi: “Anh ngủ giường dưới hay giường trên?”
Tôi bảo giường dưới.
Cô ấy quay lại nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Tốt hơn là ngủ giường trên đi.”
“Tại sao?” Tôi hỏi.
“Sao lại nhiều ‘tại sao’ thế?” Tiểu Bạch Ca có vẻ không vui.
Tôi cũng chẳng hiểu tại sao cô ấy lại bực mình.
“Được rồi, được rồi, tôi nghe theo cô.” Tôi thuận theo.
Tiểu Bạch Ca vừa đi không lâu, lão Phạm đến.
Từ khi đến công trường, tôi chỉ gặp lão Phạm có một lần.
Đây là lần thứ hai.
Vừa bước vào phòng, mùi thuốc nổ đã phả vào mặt tôi.
Tôi hỏi ông ấy: “Chú Phạm, chú còn làm thuốc nổ à?”
“Suỵt!”
Lão Phạm giơ tay làm dấu suỵt.
“He he, mua từ kênh chính thức không mạnh lắm, vẫn phải tự nghĩ cách thôi, thứ này uy lực ghê lắm.” Ông ấy cười đắc ý.
Nói xong, ông liếc tôi một cái, rồi bảo: “Nghe nói cậu dạo này gặp ma hả? Kể tôi nghe thử xem.”
13.
Tôi kể lại chuyện gặp ba người đang đóng cọc mấy ngày trước cho ông ta nghe.
“Có một gã to con, thân hình rất lực lưỡng…”
“À, đó là Hoàng Bôn, người Sơn Đông, khỏe lắm nhưng đầu óc không được lanh lợi, mọi người đều gọi hắn là ‘Hán Bôn’.”
“Còn có một người hở hàm ếch, miệng bị hở ba phần, lưng hơi còng…”
“Người hở hàm ếch là Lưu Thông, bị sứt môi bẩm sinh, vợ chết sớm, ông ấy góa vợ.”
“Còn người đeo kính, trẻ tuổi, có vẻ hơi liệt mặt, cười rất kỳ quặc.”
“Ồ, người này tôi có chút ấn tượng, là sinh viên đại học, nhưng tên là gì thì tôi không biết.”
Nghe ông nói vậy, nỗi u ám trong lòng tôi tan biến ngay lập tức.
Ba người này, lão Phạm đều biết, thế tức là tôi không gặp ma rồi!
Tôi nắm lấy tay lão Phạm, nói: “Chú Phạm, chú phải làm chứng giúp tôi đấy, thật sự tôi không gặp ma đâu, đừng để bọn họ đồn bậy nữa.”
Lão Phạm không nói gì, vẻ mặt ông có chút lạnh lùng, ông ngước mắt nhìn tôi một cái.
Ánh mắt đó khiến tôi nổi da gà.
Ngay sau đó, lời ông nói suýt khiến tôi ngã khỏi giường.
“Hán Bôn, Lưu Thông, và cậu sinh viên đeo kính đó đã chết được ba, bốn năm rồi.”
“Chết tiệt!” Tôi theo phản xạ buột miệng chửi thề.
Từng sợi lông trên cơ thể tôi dựng đứng, sau gáy cảm giác tê dại.
“Vậy là tôi thực sự gặp ma sao?” Tôi hỏi.
Lão Phạm gật đầu, hỏi tôi: “Dạo này, buổi tối có ai gõ cửa không?”
“Có chứ, đêm nào cũng có người đến gõ cửa, gọi Lý Việt đi làm ca đêm.” Tôi đáp.
Lão Phạm lộ vẻ kinh hãi.
Ông nói: “Thế còn cậu? Có đi không?”
Tôi bảo mình chẳng có hứng thú, làm một ca đã đủ mệt rồi, làm gì còn sức mà làm thêm ca nữa.
Ông lại hỏi: “Cậu chưa từng đi một lần nào sao?”
“Chưa, một lần cũng chưa.” Tôi trả lời.
Lão Phạm nói đầy ẩn ý: “Vậy cũng tốt.”
Sau đó, ông nhìn tôi một lần nữa rồi hỏi: “Cậu ngủ giường dưới à?”
Tôi bật cười: “Hôm nay sao vậy? Ai cũng hỏi tôi ngủ đâu.”
Lão Phạm cảnh giác hỏi: “Còn ai đã hỏi cậu nữa?”
“Tiểu Bạch Ca, à không, là Bạch Ca, cô gái ở phòng tư liệu ấy.” Tôi đáp.
Sắc mặt lão Phạm thay đổi ngay lập tức: “Phòng tư liệu làm gì có ai, chỗ đó bỏ trống mà.”
14.
Tôi nói: “Chú Phạm chắc chú bận quá nên lú lẫn rồi, người ta là Bạch Ca, đến đây cũng mấy ngày rồi.”
Nghe đến cái tên Bạch Ca, trông ông ấy đặc biệt sợ hãi.
Tôi thậm chí thấy đôi môi ông ấy đang run rẩy.
“Đừng tin cô ta, cô ta sẽ hại chết cậu đấy!”
Lão Phạm để lại một câu nói chẳng đầu chẳng đuôi rồi quay người bỏ đi.
Cách hành xử của ông ấy làm tôi càng thêm lo lắng, có cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Tôi thử đi tìm Tiểu Bạch Ca, nhưng cửa phòng tư liệu đã bị khóa.
Ổ khóa đã rỉ sét.
Tôi nhìn qua cửa sổ vào bên trong.
Bên trong chỉ có khung của hai chiếc giường sắt và vài tấm ván gỗ hỏng.
Hoàn toàn không có dấu hiệu có ai làm việc ở đây.
Sau đó, tôi tìm đến phòng nhân sự, người phụ trách nhân sự nói với tôi rằng ở đây hoàn toàn không có ai tên Bạch Ca.
Tôi thất vọng tràn trề.
Rồi sợ hãi.
Tôi thất vọng vì sợ sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy.
Tôi sợ vì cô ấy có thể không phải là người.
Trong trạng thái mơ hồ, tôi trở lại ký túc xá.
Tối đó, khi nằm trên giường, Lý Việt trở về.
Tinh thần của cậu ấy trông có vẻ không ổn lắm.
Vừa vào phòng, cậu ngồi trước cửa sổ, nhìn ra ngoài một cách thẫn thờ.
Tôi hỏi: “Tối nay, cậu vẫn đi làm ca đêm à?”
Cậu gật đầu, nói: “Anh, tối nay để em ngủ giường dưới nhé.”
Tôi ngạc nhiên: “Sao vậy? Ngủ trên giường trên không thoải mái à?”
Lý Việt nói một câu mà tôi không hiểu: “Tối nay phải đi rồi, ngủ giường dưới tiện hơn, khỏi phải leo lên leo xuống, đỡ làm phiền anh.”
Tôi vừa định nói gì đó thì Lý Việt ngẩng đầu nhìn tôi một cái, cười rồi nói: “Anh, em muốn ngủ một lát, anh tắt đèn được không?”
Tôi nghĩ chắc cậu ấy làm đêm nhiều quá, nên nói: “Để mai anh nói với họ, không để em phải làm hai ca nữa.”
“Anh tốt thật, anh là người tốt.”
Đó là câu cuối cùng của Lý Việt.
Đêm đó, tôi và Lý Việt đổi chỗ ngủ.
Tôi ngủ giường trên, còn cậu ấy ngủ giường dưới.
Đêm ấy, yên lặng đến kỳ lạ, yên lặng đến mức đáng sợ.
Rõ ràng là mùa hè, nhưng tôi lại cảm thấy căn phòng lạnh buốt.
Tôi chỉ có thể co mình lại thành một đống.
Tôi hỏi Lý Việt, cậu có lạnh không?
Lý Việt không trả lời.
Cơn buồn ngủ dần dần ập đến, mí mắt tôi nặng trĩu.
Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, tôi lại nghe thấy tiếng gõ kính.
“Đi làm rồi…”
Ngoài cửa sổ, Hán Bôn đang bám vào đó, ánh mắt lạnh lẽo đầy âm u.
Đằng sau hắn là Lưu Thông và cậu sinh viên đeo kính.
Tôi nhìn thấy Lý Việt dậy, cầm mũ bảo hộ và mở cửa đi ra ngoài.
Ý thức của tôi chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy, mọi chuyện diễn ra trước mắt rõ ràng đến mức cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
Lý Việt ra ngoài, Hán Bôn dẫn cậu ấy đi về phía công trường.
Lưu Thông bám vào cửa kính, trừng mắt nhìn tôi đầy căm phẫn: “Sao mày không đi? Sao mày không đi? Mày có quyền gì mà không đi?”
Ánh mắt gã tràn đầy hận thù và ghen tị, như thể việc tôi không đi làm là một tội ác tày trời.
Cậu sinh viên đeo kính cũng gào lên chửi rủa tôi, oán trách điều gì đó, khuôn mặt cũng đầy sự ghen ghét.
“Mày không đi sao! Mày không đi sao!”
“Mày có quyền gì mà không đi! Mày có quyền gì mà không đi!”
“Đi theo tao! Đi theo tao!”