Đóng Cọc Sống - Chương 2
6.
Tôi cũng không để ý đến hắn, quay người lại và tiếp tục ngủ.
Đêm đó, tôi ngủ không ngon giấc.
Tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, tôi đứng trước hố cọc.
Phía sau lưng tôi là rất nhiều người.
Họ không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt trống rỗng.
Rồi từ hố cọc, mấy người bò ra.
Họ không mặc quần áo, mấy người đó ôm lấy tôi rồi kéo tôi xuống hố.
Nhanh chóng, tôi cảm thấy bị ngạt thở.
Bị kéo xuống dưới đáy nước của hố cọc.
Tôi bị kéo xuống càng sâu.
Ở đáy hố, tôi thấy có rất nhiều người đang đứng, họ chất đống lên nhau, thân thể sưng phồng, ngâm trong nước.
Giấc mơ đó quá chân thực.
Khi tôi tỉnh dậy.
Chăn đệm đã bị mồ hôi thấm ướt.
Tôi thở hổn hển.
Lý Việt từ trên giường thò đầu ra, xoa xoa quầng thâm mắt và hỏi tôi: “Anh Vu, anh sao vậy?”
“Tôi gặp ác mộng.” Tôi trả lời.
“Ồ.”
Lý Việt ngáp dài.
Tôi ngồi dậy, uống một ngụm nước.
Nhìn đồng hồ, mẹ nó, đã gần mười một giờ rồi.
Tôi lay Lý Việt dậy, hỏi cậu ta: “Đã mười một giờ rồi, cậu không đi làm sao?”
Lý Việt ngồi dậy từ trên giường.
Vừa mặc quần áo, vừa lẩm bẩm: “Tối qua nửa đêm, có người đến gọi em đi ca đêm, em theo họ ra hố cọc, canh chừng đến tận bốn, năm giờ sáng.”
“Suýt nữa thì ngủ quên luôn.”
Tôi nhớ lại tối qua.
Đúng là có người gõ cửa, lúc đó tôi đang ngủ say, không nghe rõ họ nói gì.
Giờ mới biết, hóa ra là gọi Lý Việt đi ca đêm.
Tôi cười: “Ở công trường là vậy đấy, trước đây đã trì hoãn không ít tiến độ, bây giờ họ làm hai ca để bù lại, cậu cố chịu đựng đi.”
“Có được trả tiền làm thêm giờ không?” Cậu ta hỏi.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: “Tiền làm thêm cái con khỉ.”
“Ngành xây dựng khổ quá!”
Cậu ta ngửa mặt lên trời thở dài.
Vài ngày liên tiếp sau đó.
Đêm nào cũng có người đến gõ cửa để gọi Lý Việt đi làm ca đêm.
Tối hôm đó, khi tôi trở về ký túc xá.
Tôi thấy có người đang lén lút ngồi xổm trước cửa phòng tôi.
7.
“Tên kia làm gì đấy?” Tôi hét lên.
Người đó quay đầu liếc nhìn tôi một cái, rồi co chân chạy mất.
Tôi bước ra cửa nhìn thì thấy… Mẹ kiếp, cái tên khốn đó đang đốt giấy tiền vàng mã trước cửa phòng ký túc của tôi.
“Đi chết đi!”
Tôi vội vàng đuổi theo, nhưng vẫn không bắt kịp hắn.
Tôi nhớ hắn là một công nhân ở khu vực thứ ba, dáng người cao gầy, đầu to, biệt danh là: “Bình Khởi Tử.”
Tôi thầm nhủ sẽ tìm hắn tính sổ sau.
Không lâu sau, Lý Việt trở lại ký túc xá.
Nhìn vẻ mệt mỏi của Lý Việt, tôi hỏi cậu ấy có muốn đổi công việc không.
Cứ tiếp tục thế này cũng không ổn lắm.
Lý Việt với quầng thâm mắt mệt mỏi nói: “Không sao, hôm qua họ bảo sắp xong rồi.”
“Sắp xong? Cái gì sắp xong?”
Tôi không hiểu.
“Cây cầu, cầu sắp xong rồi, sắp xong rồi.”
Cậu ấy lẩm bẩm lặp lại hai lần với vẻ đờ đẫn.
“Chém gió, còn lâu mới xong.” Tôi đáp lại.
Từ sau khi Bình Khởi Tử đốt giấy tiền vàng mã trước cửa ký túc xá của tôi thì tôi đã tìm hắn suốt mấy ngày.
Cuối cùng cũng gặp được hắn ở ký túc xá.
Vừa nhìn thấy tôi, hắn lo lắng đến chết.
Tôi nói: “Cuối cùng cũng tìm được mày rồi. Mày bị bệnh à?”
“Đốt giấy tiền ở hành lang, mày có biết xui xẻo không?”
Bình Khởi Tử trông có vẻ thật thà, thấy mặt tôi không vui, hắn càng lo lắng, ấp úng mãi không nói gì.
Nhìn hắn tôi cảm thấy bực nên vỗ hai cái lên đầu hắn.
Hắn không dám phản kháng, chỉ ôm đầu kêu: “Đừng tìm tôi! Đừng tìm tôi!”
Thấy hắn tội nghiệp, có vẻ đã biết sợ, tôi không đánh nữa.
Trước khi đi, tôi cảnh cáo: “Lần sau mà còn để tao bắt được, tao xử mày chết luôn!”
Tôi chỉ định nói đùa thôi.
Nhưng không ngờ.
Ngày hôm sau, Bình Khởi Tử thật sự chết.
Tôi vẫn nhớ hôm đó, bầu trời âm u, như muốn mưa mà không mưa nổi.
8
Khoảng mười giờ rưỡi sáng, máy khoan của công trường bị rơi xuống nước, vị trí móng cọc đã được xác định, cột trụ của cây cầu bên dưới chỉ có duy nhất một cái cọc.
Cho dù muốn điều chỉnh cũng không thể thực hiện được.
Nói cách khác, trong quá trình khoan móng cọc mà xảy ra sự cố như thế này, chỉ có thể nghĩ cách xử lý, nếu không chi phí sẽ còn lớn hơn.
Nghĩ cách gì?
Tìm người lặn xuống mò chứ sao.
Ở công trường có một loại công việc gọi là “thủy quỷ”, chuyên làm nhiệm vụ lặn xuống mò máy khoan hoặc kiểm tra tình hình dưới nước.
Những chuyện như mò máy khoan này không phải thường xuyên xảy ra, vì chẳng công trường nào cứ cách vài ngày lại rơi máy khoan.
Thật không may, tôi lại gặp đúng lúc như vậy.
Công trường có sẵn một “thủy quỷ”, đó chính là Bình Khởi Tử.
Hắn gầy, da đen nhẻm, dáng người cao cao, đầu hơi to, lúc mặc đồ lặn vào, tôi thấy hắn run đến nỗi răng va vào nhau.
Ban đầu tôi nghĩ rằng một công việc nguy hiểm như vậy, ít nhất cũng phải trả vài vạn, nhưng sau này mới biết tôi quá ngây thơ.
Lúc đó, Bình Khởi Tử mò một lần máy khoan chỉ được hai nghìn.
Nếu chết thì tính sau.
Giống như mọi câu chuyện đều có một biến cố bất ngờ, Bình Khởi Tử đi xuống mò máy khoan, nhưng không bao giờ trở lại.
Bình Khởi Tử vừa xuống không bao lâu, thì lớp đá trầm tích bị nước ngấm vào làm phồng lên, rồi sụp đổ.
Hắn bị chôn vùi bên dưới.
Mất rất nhiều công sức mới kéo được xác lên, nhưng chỉ là nửa thân trên.
Khi móng cọc sụp xuống, hắn bị đập thành hai nửa, từ ngực trở xuống vẫn còn dưới nước.
Bình Khởi Tử đã chết hoàn toàn.
Tôi vẫn nhớ đôi mắt của hắn, vì tụ máu mà lồi ra khỏi hốc, cứ thế nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi rợn cả tóc gáy.
Ngày hôm đó, cái hố cọc ấy bị vây kín bằng những tấm gỗ.
Chết người trên công trường khi đó không phải là chuyện lớn, chỉ cần bồi thường thỏa đáng là được.
Nhưng việc có người chết rơi xuống móng cọc lại là một vấn đề rắc rối.
Nửa người còn lại của Bình Khởi Tử vẫn nằm bên dưới, dù có trả bao nhiêu tiền, cũng không ai dám xuống đó kéo phần thân còn lại lên.
Sau đó, tôi đi xuống thị trấn để báo cáo chi phí.
Cả tuần lễ lo liệu các mối quan hệ và làm thủ tục, tôi mới quay lại công trường.
Lúc đó cũng gần mười giờ tối.
Đèn công trường vẫn sáng, nhưng không có công nhân nào làm việc, điều này khiến tôi bực bội. Mới chỉ vài ngày không có mặt mà bọn họ đã không muốn làm nữa rồi à?
Khi tôi đang định tìm ai đó để nổi nóng, từ xa tôi thấy vài người đang ngồi xổm bên cạnh hố móng cọc.
9.
“Người đâu rồi? Chúng nó chết hết cả rồi à?” Tôi hét lớn.
Có một người ngẩng đầu nhìn tôi, trông có vẻ quen quen.
“Câm hết rồi sao?”
Tôi đang bực, liền đi thẳng về phía đó.
“Anh Vu, anh Vu!”
Vừa bước được vài bước, phía sau có người gọi tôi.
Tôi quay lại nhìn, đó là Tiểu Bạch Ca.
Không chỉ có Tiểu Bạch Ca, mà còn có bốn, năm chục người khác trong ký túc xá công nhân, tất cả đều đang đứng dựa vào lan can nhìn xuống, ai nấy sắc mặt đều rất tệ.
Điều đáng sợ hơn là, không ai nói một lời, tất cả đều căng thẳng như đang cố giữ bình tĩnh.
Tôi nhìn quanh, thấy nhiều người không đi làm mà đứng đây thẫn thờ, nét mặt tôi càng tối sầm lại.
Thấy tôi sắp mắng người, Tiểu Bạch Ca vội chạy tới, kéo tôi lên tầng hai.
Lúc này, hành lang trên dưới đã chật kín người.
Vừa rồi tôi còn không để ý, vì vốn dĩ tôi gan lớn, nhưng đứng giữa đám đông này, tôi bắt đầu thấy sợ.
Nhiều người như thế, ai nấy đều như biết trước điều gì sắp xảy ra.
Từng đám người không ngừng nuốt nước bọt.
Tiểu Bạch Ca cũng nắm chặt cánh tay tôi đầy lo lắng.
Tay cô ấy lạnh ngắt, có thể thấy cô rất sợ hãi.
Chẳng mấy chốc một âm thanh đứt quãng vang lên.
“Đến rồi… lại đến rồi!”
Có người run rẩy nói.
Lập tức, tất cả mọi người đứng bất động, không ai dám cử động.
Tôi cảm nhận được nỗi sợ của họ.
Vì tôi cũng rất sợ, cả người nổi da gà.
Chẳng bao lâu, tôi nghe thấy tiếng đóng cọc.
Âm thanh không lớn, nhưng rất đều đặn.
Tôi quay về phía cây cầu nhìn.
“Đinh! Đinh! Đinh!”
Tiếng đóng cọc đột ngột lớn hơn.
Âm thanh quá rõ ràng, không thể bỏ qua được.
Những người xung quanh tôi cũng nghe thấy.
Ai nấy đều đờ đẫn, im lặng đến mức không ai dám thở mạnh.
10
Tôi dụi mắt, nhìn về phía hố cọc, thấy một nhóm nhỏ đang làm việc.
Có người cầm máy khoan, có người cầm búa rung, và một người khác đang kiểm tra xem lớp bảo vệ có bị biến dạng không.
Người cầm khoan là một gã cao to khoảng ba mươi tuổi, cởi trần, cơ bắp cuồn cuộn, trông rất khỏe mạnh.
Người cầm búa rung là một người có tật hở hàm ếch, miệng có chút biến dạng bẩm sinh.
Người kiểm tra lớp bảo vệ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đeo kính. Khi tôi nhìn cậu ta thì cậu ta ngẩng đầu lên, cười nhếch miệng về phía này.
Nụ cười rất kỳ lạ, cứng nhắc.
Không biết tại sao, tôi cảm thấy những người này trông rất quen.
Tôi hỏi Tiểu Bạch Ca: “Đã kéo được Bình Khởi Tử lên chưa?”
“Chưa, không ai dám xuống mà.” Cô ấy đáp.
Tôi nói, vậy sao mấy người đó lại bắt đầu đóng cọc? Họ thuộc đội nào, có thể nghiệm thu được không?
“Anh Vu, anh đừng dọa em, anh thấy họ thật sao?”
Tiểu Bạch Ca gần như muốn khóc.
Tôi chỉ về phía ba người kia, nói: “Ba người đó, em không thấy sao?”
Có người bên cạnh căng thẳng hỏi: “Người… người nào?”
Tôi tức giận ngay lập tức, đi xuống lầu và tiến về phía họ, vừa đi vừa hét: “Tất cả đều mù hết rồi à? Mấy người đang đóng cọc, ba người đó không phải đang đứng cạnh hố sao? Không thấy à?”
Càng nói, giọng tôi càng to.
Ba người đóng cọc bên đó cũng ngừng làm việc, ngẩng đầu lên và bước về phía tôi.
Mỗi người đều mỉm cười.
“Người đã đến rồi, để tôi đi hỏi xem họ thuộc đội nào.”
Tôi bước chân về phía đó.
Chưa kịp đi được hai mét.
Đằng sau có người hét lên: “Xong rồi, anh ta thật sự nhìn thấy rồi!”
Tôi tức giận chửi thề, mấy người tưởng tôi cũng mù như các người sao.
Đừng có giả ngu nữa!
Ba người to đùng như thế, làm sao không thấy được?