Đối Tượng Công Lược Đuổi Theo Tôi 2000 Năm! - Chương 6
29
Sau khi đọc xong lời thoại.
Tôi nhấc tà váy lên, chạy về phía Dung Cảnh.
Vừa vào cửa nhà, tôi đã bị hắn dồn vào cánh cửa.
Ngực hắn dán sát vào ngực tôi, tiếng tim đập hỗn loạn.
Hơi thở nóng bỏng rơi vào cổ tôi.
Giọng Dung Cảnh có chút oán trách: “Ương Ương, em chưa bao giờ tặng anh bức họa nào cả.”
Tôi bật cười: “Thái tử điện hạ đã thấy biết bao thứ tốt đẹp, còn thiếu gì bức họa của em chứ?”
Đôi mắt màu hổ phách của hắn tối lại.
Tôi vội vàng xin tha, nịnh nọt hôn lên môi hắn: “Không có tranh, chỉ có người thôi, anh có muốn không?”
Dung Cảnh ôm tôi ngồi bên cửa sổ, mở hộp gỗ tử đàn lấy vật bên trong ra.
Chiếc chén lưu ly óng ánh dưới ánh trăng hiện rõ những hoa văn cổ xưa.
Tôi càng thêm chắc chắn, đây chính là cặp chén ngọc lưu ly cửu long mà Nam Dạ quốc tiến cống, cặp chén Dung Cảnh đã tặng tôi.
Nhưng Dung Cảnh lại nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.”
Trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ kỳ lạ.
Nhân lúc Dung Cảnh đi tắm, tôi tìm kiếm hai chữ “Đại Diệu” trên thiết bị.
Có rất nhiều kết quả hiện ra.
Nhưng không ngoại lệ, tất cả đều cho tôi biết:
Đại Diệu và thế giới chúng tôi đang ở, cùng thuộc một không gian thời gian.
Đại Diệu, là lịch sử của thế giới này.
Lần sau tôi nhất định phải xem kỹ thiết lập bối cảnh mới được.
Lần này tôi hỏi hệ thống trước: “Các thế giới nhiệm vụ không phải đều là độc lập sao? Tại sao lại có hai thế giới liên quan đến nhau? Và tôi lại vừa khéo làm nhiệm vụ ở cả hai thế giới này…
Khó đảm bảo đây không phải là một cái bẫy.
Một lúc lâu sau, hệ thống mới trả lời:
“Ký chủ, cô có thể hiểu là, chủ thần lười biếng, nên tái sử dụng một số thiết lập cũ.”
“Thật vậy sao?”
“Thật vậy.”
“Nếu lừa tôi thì phả trả lại gấp đôi điểm tích lũy.”
“…Được.”
Dung Cảnh từ phòng tắm bước ra, lúc ấy tôi đang say mê đọc “Đại Diệu Biên Niên Sử”.
Đúng lúc đến đoạn Thái Tử Dư giết cha nối ngôi, đổi quốc hiệu thành Hỷ Nguyên, trong thời gian trị vì đã làm mới mọi thứ, bãi bỏ tông tộc, và vào năm thứ ba Hỷ Nguyên đã truyền ngôi cho con của dòng họ ngoại tộc rồi biến mất không dấu vết.
Nhân vật lịch sử bước ra từ sách, đứng ngay trước mặt mình, cảm giác thật kỳ diệu.
Dung Cảnh vẫn thường làm, ôm tôi vào lòng, cằm chống lên đỉnh đầu tôi: “Đang đọc gì thế?”
Tôi tắt màn hình điện thoại, quay lại nhìn Dung Cảnh, ánh mắt nghiêm khắc: “Anh biết mối liên hệ giữa Đại Diệu và thế giới hiện tại lâu chưa?”
Dung Cảnh bị tôi ép, bàn tay khẽ vuốt tóc tôi, nói: “Khi đó em ra đi, khoảng ba năm sau, anh bỗng nghe được một tiếng nói kỳ lạ trong đầu, hỏi có muốn gặp lại em không, anh nói có, thế rồi anh xuất hiện ở đây, mang một danh tính mới.”
Giọng điệu của Dung Cảnh quá nhẹ nhàng. Tôi cố gắng tìm thấy sự bất thường trong biểu cảm của hắn.
Âm thanh của hệ thống vang lên: 【Đúng là như vậy.】
【Chỉ đơn giản vậy ư?】
【Chính xác là như vậy.】
Hệ thống hôm nay có vẻ kỳ lạ.
Tôi ôm Dung Cảnh, cười hỏi hắn: “Ngai vàng không cần nữa? Thiên hạ cũng không quản nữa? Hóa ra sức hấp dẫn của em đối với Thái Tử Điện Hạ lại to lớn như vậy.”
Hắn không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi, chỉ nói: “Ương Ương, có thể gặp lại em, anh rất vui.”
Ngày hôm sau, trên lưng Dung Cảnh lại có thêm vài vết cào mới.
Chẳng bao lâu sau, tin tức Phó Dung Duật đuổi Lâm Tụng Nhã ra khỏi nhà lan truyền khắp nơi.
Trong đó còn có sự châm ngòi của mẹ kế tôi.
Bà ta không lấy được tiền của tôi, liền quay sang tìm Phó Dung Duật. Bà ta còn nói với hắn, vụ hỏa hoạn bảy năm trước khiến mẹ Phó Dung Duật qua đời có liên quan đến cha tôi.
Nhưng bà ta không biết, lúc đó Phó Dung Duật cũng ở đó. Là tôi đã kéo hắn ra khỏi ngọn lửa dữ dội.
Hắn nhận ra bản thân đã phạm phải sai lầm lớn, phụ lòng người không nên phụ.
Vì thế hắn vội vàng cắt đứt mối quan hệ với Lâm Tụng Nhã, chạy đến chặn đường tôi, bộc bạch tấm chân tình muộn màng của mình.
Hắn thậm chí còn nhặt lại chiếc nhẫn tôi đã vứt bỏ. “Sương Sương, hãy trở về với anh, chúng ta bắt đầu lại.”
“Chẳng phải em đã bảo anh trân trọng người trước mắt sao? Anh đã nghĩ kỹ, người trước mắt của anh chỉ có mình em.”
Tôi nhíu mày, dựa sát vào Dung Cảnh: “Tốc độ bắt đầu và kết thúc của Phó tổng thật đáng để người ta ngưỡng mộ, xin lỗi, tôi không có thói quen dùng lại phế phẩm.”
“Anh biết, em để ý đứa trẻ trong bụng Lâm Tụng Nhã, anh đã ép cô ta phá thai, anh sẽ không để bất cứ ai, bất cứ điều gì cản trở chúng ta, từ nay về sau, trong thế giới của anh sẽ chỉ có một mình em mà thôi.”
Không biết xấu hổ + tự tin vô hạn = Phó Dung Duật?
Dung Cảnh lạnh lùng cười một tiếng, kéo tôi lướt qua Phó Dung Duật.
“Anh trai à, tôi vừa gửi địa chỉ cho anh, có rảnh thì ghé qua xem thử.”
Phó Dung Duật hoài nghi lấy điện thoại ra: “Đây là nơi nào?”
“Trung tâm điều trị bệnh tâm thần thành phố S, nói tên tôi ra sẽ được giảm 20%.”
Phía sau, Phó Dung Duật tức giận gầm lên: “Phó Dung Cảnh! Mày đừng đắc ý! Sương Sương ở bên mày bất quá chỉ để trả thù tao, sớm muộn cô ấy cũng sẽ nhận ra tâm ý của bản thân mà quay về bên tao, mày không biết cô ấy yêu tao đến nhường nào đâu!”
Cũng chẳng yêu nhiều lắm, đều là kịch bản cả thôi.
Mà này, ồn ào quá rồi đó.
Dung Cảnh lén đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi.
Là kiểu dáng do hắn tự tay thiết kế.
Tôi vô cùng thích thú, chụp ảnh đăng lên mạng xã hội.
Rất nhanh đã có người chuyển cho Phó Dung Duật.
Hắn không ngừng gọi cho tôi tới 18 cuộc.
Dung Cảnh bực bội cầm lấy điện thoại của tôi, bấm nút nhận cuộc gọi.
Giọng say mèm truyền ra từ ống nghe:
“Sương Sương, anh uống say đến mức này rồi sao em vẫn chưa đến đón anh? Trước kia dù có khuya đến mấy em cũng đều đến đón anh mà.”
Dung Cảnh ôm lấy tôi, giọng lười biếng: “Sương Sương mệt quá nên ngủ rồi.”
Nói xong còn hôn lên má tôi một cái.
Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên tiếng tút tút báo bận.
Cuộc sống không phải làm chó săn thật là nhàn nhã.
Dung Cảnh đẩy hết công việc để ở nhà bầu bạn với tôi, mua những món tôi thích ăn, ôm máy tính chúi đầu vào nhà bếp.
Lại bắt đầu cuộc sống vừa học vừa làm.
Lòng hiếu kỳ của tôi bùng nổ, định đọc sách bổ sung kiến thức nền.
Tôi đứng bên kệ sách suy nghĩ suốt mười phút.
Cuối cùng, ánh mắt bị cuốn “Tuyển tập 100.000 câu chuyện cười” thu hút.
Khi nhón chân lấy sách, tôi vô ý làm rơi một cuốn sách bìa cứng dập chữ vàng, trông rất đắt tiền.
Trang đánh dấu sách đã ngả vàng rơi ra từ trang đầu, nét chữ mạnh mẽ trên đó quá đỗi quen thuộc.
【Ta ghét khoảng không xa cách, bóng tối u ám, nỗi đau thấu xương, trận mưa tầm tã.
【Ta mong những ngày rực rỡ, bên ngươi, trên bãi biển cùng làn cát trắng.
【Ta ước ao bầu trời đầy ảo mộng, đất nước yêu dấu, nhưng phải có ngươi cùng bước.
【Ta khao khát cảm giác của xác thịt, nhiệt độ, những hòn sỏi, dòng nước mượt mà, tất cả những gì chúng ta có thể chạm vào.
【Ta hận nằm mơ, ta ghét chờ đợi.】
Từ khi nào Dung Cảnh lại văn vẻ như vậy?
Nhìn chăm chú nét chữ trên trang giấy vài giây, tôi nhận ra có điều bất thường.
Mỗi nét bút đều tỏa ra sự tuyệt vọng, cùng có không cam lòng.
Giữa những dòng chữ tràn ngập cố chấp và điên cuồng.
[Ký chủ, 20 điểm đổi lấy một bí mật, đổi không?]
Giọng nói của hệ thống đột ngột xuất hiện làm tôi giật mình.
“20 điểm tích lũy? Sao không lấy mạng tôi đi cho rồi.”
【Không đổi!】
【Đó là bí mật của Thái Tử Điện Hạ đó.】
Tôi cắn răng, nhả ra một từ: 【…Đổi!】
Hệ thống nhét vào đầu tôi một đoạn hình ảnh.
Trong đó, Dung Cảnh mặc bộ áo dài thời dân quốc màu đen hoa văn kim tuyến, ngồi trên chiếc ghế hoa hồng, ngón tay đeo một chiếc nhẫn ngọc, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Một người đàn ông trung niên mặc áo dài đứng trước mặt hắn, thái độ cung kính.
Người đó cúi người, cẩn thận, nhẹ nhàng mở cuộn giấy trong tay ra.
Đó là một bức tranh cổ.
Dung Cảnh ngẩng mắt nhìn qua cuộn giấy, ánh mắt dừng lại ở chữ ký cuối trang.
Hai chữ “Tử Duẫn” được viết đầy mạnh mẽ uyển chuyển.
“Ông Trần muốn bao nhiêu tiền?”
Người được gọi là ông Trần suy nghĩ một chút, giơ ba ngón tay.
Dung Cảnh ra lệnh cho người hầu: “Dẫn ông Trần đến phòng kế toán.”
“Cảm ơn ông chủ Dung.”
Hình ảnh chuyển cảnh.
Trong căn nhà tre giản dị, Dung Cảnh không buộc tóc, dựa vào mép giường, đầu gối khuỵu xuống, một tay cầm bình rượu chưa uống hết, tay kia cầm bút lông, xung quanh là đống giấy tờ rơi vãi.
Bỗng có người đẩy cửa vào.
“Tử Duẫn huynh, vài ngày không gặp, hoá ra là huynh ẩn mình ở đây uống rượu một mình.”
Người đó vô tình nhặt lên một tờ giấy trên đất, liếc nhìn rồi trầm trồ: “Thật không ngờ, Tiêu thiếu khanh luôn nói Tử Duẫn huynh chỉ có nét chữ đẹp mà không giỏi vẽ chân dung. Nếu ông ta thấy những bức này, chắc sẽ đòi bái huynh làm thầy mất.
“Chỉ là người phụ nữ trong tranh không giống người ở kinh thành, trông rất lạ.”
Dung Cảnh cẩn thận thu nhặt những tờ giấy vẽ trên đất.
Hắn khẽ nói: “Cô ấy là người trong mộng của ta.”
Những bức tranh đó, đều vẽ tôi.
Tôi nhớ ra rồi, Tử Duẫn là tự của Dung Cảnh.
Cảnh tượng biến mất, giọng nói của hệ thống lại vang lên:
[Chủ nhân, sau khi cô rời đi, oán khí của Thái tử suýt phá hủy cả thế giới đó.
[Chủ thần đã thỏa thuận với ngài ấy, cứ mỗi khoảng thời gian sẽ sắp xếp cho ngài ấy một thân phận mới, để ngài ấy tồn tại mãi mãi trong không gian, thời gian này như một người quan sát.
[Có thể gặp được cô, cũng có thể không.
[Điều duy nhất ngài ấy có thể làm, chính là chờ đợi.
[Ngài ấy đã đợi cô 2456 năm.]
Tim tôi đột nhiên thắt lại.
Như thể bị xé toạc ra một khe nứt khổng lồ.
Những điều hệ thống nói quá phi lý.
Nhưng dường như cũng có manh mối.
Vết sẹo trên lưng Dung Cảnh, chiếc ly cửu long bằng lưu ly thiếu một góc.
Câu trả lời không rõ ràng nhưng vẫn cố tỏ ra nhẹ nhàng khi đối mặt với những câu hỏi của tôi.
Từng chi tiết một, đều đang nhắc nhở tôi.
Hắn không phải đột nhiên đến thế giới này.
Hắn đã đợi tôi hai nghìn năm.
Đối với tôi, chỉ là từ thế giới trước đến thế giới này.
Đối với hắn, đó là hai nghìn năm dài đằng đẵng đắm chìm trong cô đơn.
Tôi đau đớn tựa vào kệ sách, ngực như bị một tảng đá lớn đè chặt, không thể thở nổi.
[Chủ nhân, thực ra tôi đã muốn nói hết cho cô từ lâu rồi, nhưng Chủ thần luôn bịt miệng tôi, không cho nói, còn sửa đổi chương trình để kiểm soát tôi. Vừa rồi có một vị diện xảy ra sai lệch nghiêm trọng về cốt truyện, Chủ thần vội đi sửa chữa, tạm thời không giám sát được tôi, a——]
Giọng nói của hệ thống đột ngột biến mất.
Thay vào đó là một giọng nói máy móc khác vang lên, đầy vẻ uy nghiêm:
[Hệ thống số 001 vi phạm quy tắc hệ thống, tạm thời ngắt kết nối.
[Xin chủ nhân tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.]
Tôi ngồi trên sàn nhà, rất lâu, rất lâu.