Đối Tượng Công Lược Đuổi Theo Tôi 2000 Năm! - Chương 4
17
Khung cảnh trong ánh nến vỡ thành vô số mảnh vụn.
Trong một mảnh vỡ, tôi thấy tôi và Dung Cảnh ngồi trước một quầy bánh bao.
Dung Cảnh gọi hai bát bánh bao, gạt hết hành xanh nổi trên mặt bát bánh bao của tôi sang bát của mình, rồi đẩy về phía tôi.
Hôm đó đúng là ngày Thượng Nguyên.
Ăn xong bánh bao, tôi kéo hắn len lỏi qua phố chợ nhộn nhịp, mua mấy chiếc đèn lồng.
Trong quán trà có vở tuồng mới diễn.
Tôi xem say sưa, Dung Cảnh nói bên tai tôi: “Ương Ương, nàng đợi ta ở đây nhé.”
Khi tôi quay đầu lại định đáp một tiếng “Vâng” thì bên cạnh đã trống không.
Trên một mảnh vỡ khác, Dung Cảnh bước vào một con hẻm tối tăm, bước chân rất chậm.
Giữa những bóng cây đan xen, một tia sáng lạnh lẽo bổ thẳng vào mặt.
Dung Cảnh nghiêng người tránh đòn, trong mắt bừng lên sát ý.
Một thân áo trắng như tu la, mặt không cảm xúc vặn gãy cổ từng tên sát thủ một.
Hắn quay người lại, ánh mắt vượt qua con hẻm dài tối đen đó.
Nhìn tôi đứng ở đầu hẻm từ xa.
Tôi bước trên những chiếc lá rụng dưới đất, từng bước từng bước đi về phía Dung Cảnh, nắm lấy tay hắn: “Sao đi lâu thế, làm thiếp đợi buồn ngủ cả rồi.”
Dung Cảnh nắm chặt tay tôi: “Lần sau ta sẽ nhanh hơn.”
Từ đó về sau, hắn làm bất cứ việc gì cũng không tránh né tôi nữa.
Thậm chí còn ôm tôi ngồi trên đùi, lấy ra một cuốn sổ mở ra, bảo tôi khoanh tên mấy tên quan tham bừa đi.
Khoanh trúng ai, người đó có thể chuẩn bị chết rồi.
Thời gian đó tôi còn bận rộn hơn cả Diêm Vương.
18
Gió ở kinh thành chưa bao giờ yên ả.
Lão hoàng đế đắm chìm trong việc tu tiên, toàn tâm xây dựng tháp đăng thiên và luyện đan.
Cơ thể ông ta yếu đi thấy rõ.
Theo quy định của tổ tiên, nếu lão hoàng đế băng hà, Dung Cảnh với tư cách là thái tử đương nhiên sẽ kế vị.
Nhưng các hoàng tử khác không vui vẻ gì.
Họ xem Dung Cảnh như cái gai trong mắt, cố gắng hết sức để loại bỏ hắn.
Cha tôi cũng thích tự gây khó cho mình.
Không chọn Dung Cảnh – người có khả năng trở thành hoàng đế cao nhất, lại quyết tâm trung thành với tam hoàng tử đến chết.
Sau này tôi mới biết, em gái của mẹ tam hoàng tử là mối tình đầu đã mất của cha tôi…
Ông ta như bị bệnh nặng vậy, ép tôi lấy Dung Cảnh để làm nội gián.
Còn nhất định phải dẫn tam hoàng tử đến nói chuyện riêng với tôi khi tôi và Dung Cảnh cùng vào cung, tiện thể đưa cho tôi một gói thuốc độc.
Tôi vừa cất thuốc độc xong thì thị vệ bên cạnh Dung Cảnh đến: “Thái tử phi nương nương, điện hạ đang đợi ngài ở điện Thừa Minh.”
Điện Thừa Minh là nơi ở cũ của Dung Cảnh trước khi ra khỏi cung để lập phủ.
Mỗi ngày đều có cung nữ đến quét dọn, dù bỏ trống đã lâu nhưng không thấy hoang tàn.
Dung Cảnh đứng dưới hành lang, tay chắp sau lưng, quay lưng về phía tôi.
Nghe thấy tiếng bước chân của tôi mới quay người lại, trong ánh hoàng hôn lộ ra một nụ cười nhạt đối với tôi.
Hắn dẫn tôi đến hậu viện, chỉ vào một gò đất nhỏ cho tôi xem.
“Khi còn rất nhỏ, cô từng nhặt được một con thỏ, nuôi nó rất lâu rất lâu, sau đó con thỏ đó cắn cô một cái, cô đã ấn nó xuống nước cho đến khi hoàn toàn tắt thở mới vớt lên, chôn ở đây để luôn nhắc nhở bản thân, đối với kẻ phản chủ tuyệt đối không thể mềm lòng.
Ương Ương, vừa rồi ở đình giữa hồ, Thừa tướng đã nói gì với nàng?”
Đầu ngón tay chai sạn áp vào cổ tôi, khiến tôi rùng mình.
Tôi không suy nghĩ, trực tiếp quỳ xuống.
Ôm lấy eo gầy của hắn mà kêu khóc: “Cha bảo ta mỗi ngày bỏ một chút Thất Tuyệt Tán vào đồ ăn thức uống của Thái tử điện hạ.”
Không gây chết ngay lập tức, nhưng có thể dần dần xâm hại ngũ tạng lục phủ và tâm trí, thuốc nào cũng không chữa được.
Tôi lấy gói thuốc độc đó đặt vào lòng bàn tay hắn: “Ta đã từ chối! Làm sao ta có thể mưu hại phu quân được chứ!”
Hại thì phải hại thôi, nhưng chưa đến lúc.
19
Dung Cảnh cầm gói thuốc độc nhỏ xíu đó nhìn một lát.
Khóe môi hơi cong lên: “Cô không ngờ, tình cảm của Ương Ương dành cho cô … sâu đậm đến vậy.”
Tôi nghi ngờ hắn đang mỉa mai tôi, nhưng tôi mặt dày mà.
Vì vậy tôi cười tươi gật đầu: “Sâu hơn cả vạn trượng thâm uyên.”
Không ngờ, ngay khi vừa mở miệng –
Một viên thuốc lăn vào cổ họng tôi.
Dung Cảnh nắm cổ tay tôi giữ trên đầu, kẹp cằm tôi không cho tôi nhổ viên thuốc ra.
Giọng điệu thân mật như lời thì thầm giữa những người yêu nhau: “Vậy chắc Ương Ương sẵn lòng chết vì cô nhỉ? Đây là thuốc độc mới của doanh Ám Vệ, sau khi uống vào chỉ có thể sống được tối đa 12 canh giờ nữa thôi.”
Hệ thống chó má, ngươi cũng không nói với ta là hắn điên đến vậy!
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, cười rạng rỡ hơn: “Tất nhiên là ta sẵn lòng, vì Thái tử điện hạ làm bất cứ việc gì ta cũng sẵn lòng.”
Thực ra: vì điểm tích lũy.
“Sau khi ta chết, chàng hãy hỏa táng ta thành tro, rắc vào gió, như vậy mỗi khi gió thổi chàng sẽ nhớ đến tôi.
Chàng phải ăn uống ngủ nghỉ cho tốt…”
Tôi cố gắng hồi tưởng lại những tiểu thuyết ngôn tình đã từng đọc, điên cuồng nhớ lại thoại.
Đột nhiên chân không còn chạm đất, Dung Cảnh bế ngang hông tôi lên, bước nhanh vào trong điện.
Cửa đóng lại, màn che buông xuống.
Mùi hương an thần bao quanh tôi.
Tôi đẩy vai Dung Cảnh: “Sắp chết rồi mà chàng còn muốn ép buộc ta sao?”
“Không phải nàng nói ngủ nghỉ cho tốt sao?”
Tôi nói nhiều như vậy mà anh chỉ nghe được có thế thôi à?
Trình độ chế thuốc của doanh Ám Vệ có vẻ không được tốt lắm.
Dù sao, tôi cũng chưa chết hẳn.
20
Tình hình triều đình biến ảo khó lường.
Lão hoàng đế lúc khỏe lúc yếu.
Cha tôi và tam hoàng tử muốn nhân lúc lão hoàng đế còn khỏe để gây chuyện, phế truất Dung Cảnh.
Ngày nào cũng viết thư cho tôi, hỏi tôi đã hạ độc chưa.
Tôi vừa cầm bút trả lời: [Đã hạ rồi, mỗi ngày hạ một chút.]
Vừa hôn nhẹ lên má Dung Cảnh: “Để ta đi lừa gạt lão già đó một chút.”
Nội gián hai mặt, điểm tích lũy gấp đôi.
Hai tháng sau, cha tôi phát hiện Dung Cảnh vẫn sống khỏe mạnh.
Cuối cùng cũng nhận ra bị tôi lừa rồi.
Ông ta và tam hoàng tử lấy danh nghĩa Quý phi mời tôi vào cung, giam giữ tôi ở điện phụ của tẩm cung Quý phi, mỗi ngày sai người mang quần áo dính máu, trâm cài tóc và vòng ngọc của tôi đến cho Dung Cảnh, ép Dung Cảnh đến cứu tôi.
Hoàng tử thành niên nếu không có chiếu chỉ thì không được vào hậu cung, càng không được mang vũ khí vào hậu cung.
Chỉ cần Dung Cảnh đến, đợi hắn sẽ là những lời tham hặc như trời giáng.
Tại sao tôi biết rõ đến vậy –
Bởi vì kế hoạch này là do tôi theo yêu cầu của hệ thống, tự tay viết mật thư gửi cho cha tôi.
Tôi hỏi hệ thống: [Đây thực sự là một nhiệm vụ công lược sao?]
Ai lại có nhiệm vụ công lược phải đi theo cốt truyện kỳ quặc như thế này chứ!
Hệ thống cười hì hì: [Xin lỗi chủ nhân, đây cũng là lần đầu tiên làm hệ thống, quên nói với chủ nhân rồi, nhiệm vụ này là cấp độ ssssss+, có hai điều kiện cần thiết để hoàn thành công lược, một là duy trì cốt truyện chính, hai là Dung Cảnh đăng cơ xưng đế.]
Cốt truyện chính là tôi phải giúp cha tôi hãm hại Dung Cảnh, khiến hắn bị giáng chức.
Sau đó trên đường bị giáng chức hắn sẽ gặp được mưu sĩ của mình, giúp hắn lật đổ vương triều mục nát này, hoàn thành một cuộc cách tân vĩ đại.
Hơi thú vị, nhưng cũng hơi khó.
[Thảo nào khi tôi nhận nhiệm vụ này cậu hưng phấn đến nỗi âm thanh điện lưu cũng xuất hiện, chưa từng gặp người mới dễ lừa như tôi phải không?]
[Sao chủ nhân lại nói vậy chứ! Chủ nhân là người mới giỏi nhất, tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp, tôi nhìn thấy vô hạn khả năng ở chủ nhân! Cố lên nhé! Nhiệm vụ này có điểm tích lũy gấp đôi đấy!]
Nó không chỉ có giá trị cảm xúc cao.
Còn biết dùng điểm tích lũy gấp đôi để khống chế tôi.
Đừng quá giỏi như vậy chứ.
21
Ngày thứ bảy tôi ở điện phụ.
Dung Cảnh đến.
Choang một tiếng –
Trường kiếm chém đứt xích khóa trên cửa điện.
Ánh sáng chói chang từ khe cửa lọt vào, tôi theo phản xạ giơ tay lên che.
Khi hạ tay xuống, Dung Cảnh vừa vặn xuất hiện trước mắt tôi.
Hắn thở hổn hển, khóe mắt dính máu chưa khô, trên người cũng có dấu vết đánh nhau.
Thấy tôi vẫn bình an vô sự ngồi bên bàn, miệng còn ngậm cán bút lông, trước tiên là hơi ngẩn người, sau đó không nói gì ôm tôi lên, bình tĩnh bước ra khỏi điện phụ.
Tôi ôm cổ, mặt vùi vào ngực hắn.
Cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Cho đến khi ngồi lên xe ngựa về phủ tôi mới phát hiện, lưng Dung Cảnh đã bị máu thấm ướt.
Vết thương dữ dội kéo dài từ xương bả vai đến hông.
Tôi run rẩy sờ lên vết thương đó.
Mũi cay cay, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Dung Cảnh thở dài, kéo tôi vào lòng: “Ta không sao đâu.”
Chàng sẽ sớm gặp chuyện thôi.
Ba ngày sau, Dung Cảnh bị giáng chức, địa vị thái tử cũng bị phế bỏ.
Lão hoàng đế vung bút một cái, đày chàng đến Lạc Vân thành – một nơi hẻo lánh và hỗn tạp, bảo chàng ở đó suy nghĩ lại cho kỹ.
Cha tôi không biết từ đâu nhặt được chút lương tâm, lại sai người gửi thư cho tôi.
Hỏi tôi có muốn giúp trốn đi không.
Tôi ngồi xổm sau núi giả, vừa mới lấy ra hộp quẹt, định đốt lá thư.
Một bóng đen che khuất ánh sáng trên đầu tôi.
Ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải đôi mắt màu hổ phách quen thuộc kia.
Chưa kịp phản ứng…
Lá thư trong tay tôi đã bị giật mất.